Vân Chi đi đến vén màn trướng lên, nói: “Hình như đã đến thư phòng ở tiền viện rồi.
”
“Còn nữa, lang quân đã thức dậy từ một canh giờ trước rồi.
”
Một canh giờ trước…
Chậc, sớm thật đấy.
Vẻ mặt của Ôn Diệp không hề thay đổi, để Vân Chi hầu hạ mình rửa mặt.
Tuy phu phụ lão Quốc công đã không còn, nhưng hiện tại Quốc công phủ vẫn chưa phân gia, ngày đầu sau khi thành thân còn phải đến chính viện một chuyến.
Sau khi nàng sửa soạn xong xuôi, Từ Nguyệt Gia đã từ tiền viện trở lại.
Nam nhân sau khi thay hỉ phục ra, dường như càng trở nên thanh lãnh hơn, ánh mắt nhìn về phía nàng cũng ẩn ẩn lộ vẻ xa cách.
Phảng phất như thể người đêm qua không phải là hắn, Ôn Diệp chỉ nhướng mày, chưa nói gì.
Ánh mắt tùy ý dịch chuyển xuống dưới, bấy giờ mới phát hiện trong tay hắn còn dắt theo một tiểu hài nhi đầu mình cao ba khúc.
Trong lòng Ôn Diệp sáng tỏ, đứa nhỏ trước mắt hẳn là hài tử mà nguyên phối của Từ Nguyệt Gia để lại.
Sau lưng phụ tử hai người là các ma ma tỳ nữ, mặt mũi khẩn trương nhìn chằm chằm tiểu hài nhi bên người Từ Nguyệt Gia.
Nhìn vẻ mặt của những tỳ nữ này, đoán chừng ngày thường Từ Nguyệt Gia rất ít khi chơi với đứa nhỏ, trông phụ tử hai người cũng không thân thiết với nhau.
Ôn Diệp vốn tưởng rằng phải đến chính viện mới có thể gặp người, lúc gả vào nàng đã nghe ngóng rồi, đứa nhỏ này từ lúc sinh ra đã được Quốc công phu nhân ôm về nuôi, phần lớn thời gian đều sống ở chính viện.
Bây giờ cậu bé bỗng nhiên xuất hiện trước mắt nàng, thiết nghĩ cũng biết là có người muốn thăm dò một chút.
Nghĩ đến đây, Ôn Diệp chậm rãi bước qua đó, phúc thân hành lễ: “Lang quân.
”
Sau đó dõi mắt nhìn xuống, gọi: “Tuyên Ca nhi.
”
Không thân mật cũng không nhiệt tình.
Kỷ ma ma phụ trách chăm sóc cho Từ Ngọc Tuyên nghĩ nát óc cũng không mò ra được suy nghĩ trong lòng Ôn Diệp qua câu nói vừa rồi.
Nếu Ôn Diệp biết được suy nghĩ trong lòng bà ấy thì chắc chắn sẽ nói: Bà nghĩ nhiều rồi, gọi tên một người thôi mà, có thể có suy nghĩ dư thừa gì chứ.
Từ Nguyệt Gia yên lặng nhìn Ôn Diệp một lúc rồi mới nói: “Đi thôi.
”
Sau đó giao hài tử trong tay cho ma ma ôm, đường đến chính viện không gần, hài tử nhỏ như vậy không thể đi quá xa.
Ôn Diệp rớt lại phía sau hắn nửa bước, chậm rãi đi theo.
Trên đường đi, Ôn Diệp nhịn không được lặng lẽ đánh giá nam nhân trước mắt, từ tình huống đêm qua, sau khi nàng nửa thật nửa đùa nói ra câu nói đó, trên mặt hắn cũng không tức giận.
Thậm chí còn làm theo.
Xem ra cái người Từ Nguyệt Gia này cũng không quá khó để giao lưu.
Như vậy đã là cực tốt.
Ôn Diệp thu hồi tầm mắt, khóe môi khẽ cong lên một độ cong thật nhạt.
Lúc đi đến ngã rẽ, ánh mắt của Từ Nguyệt Gia lặng yên không tiếng động liếc nhanh sang một bên.
*
Trước khi đến chính viện thì phải đến từ đường Từ gia một chuyến.
Ôn Diệp và Từ Nguyệt Gia có mặt tại từ đường Từ gia vào giữa giờ mão, lúc này trong từ đường đã đứng không ít người.
Ngoài Từ Quốc công và thê tử Lục thị ra còn có hai tiểu tử choai choai, một đứa tầm bảy tám tuổi, một đứa thì khoảng năm sáu tuổi.
Có lẽ bọn nhỏ chính là hai nhi tử của Lục thị.
Ôn Diệp chỉ nhìn thoáng qua, sau đó liền phát hiện đứa lớn hình như đang trừng mình.
Từ gia đến một mạch này của Từ Nguyệt Gia và đại ca Từ Quốc công của hắn, con cháu trưởng thành chỉ có hai huynh đệ nhà hắn, lão Quốc công không có thứ tử thứ nữ, trái lại có không ít đệ đệ muội muội, hôm nay cũng có vài người đến.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin