Mẹ Kế Ở Cổ Đại Làm Cá Mặn


Từ Nguyệt Gia đi đến trước mặt Từ Quốc công và Lục thị, nói: “Đại ca, đại tẩu.


Ôn Diệp đi theo phúc thân hành lễ.

Từ Quốc công và thê tử Lục thị đều cười.

Tuy phu phụ lão Quốc công đã không còn trên nhân thế, nhưng trà của nàng dâu mới vẫn phải kính.

Ôn Diệp nhận trà nóng mà tỳ nữ đưa qua, cùng với Từ Nguyệt Gia quỳ xuống trước bài vị của chư vị tiền bối Từ gia.

Kính trà, lạy lễ, mỗi một lễ nghi đều không thể bắt bẻ.

Đến cả Lục thị luôn quan sát nhất động nhất tĩnh của Ôn Diệp cũng không thể không thừa nhận, ở trên mặt quy củ, Ôn gia dạy dỗ nữ nhi rất tốt.

Chờ kính trà và lạy lễ xong, đoàn người trở lại chính viện.

Sau khi màn kính trà cho các trưởng bối hoàn tất, đã đến lượt Từ Ngọc Tuyên kính trà cho kế mẫu Ôn Diệp.

Kỷ ma ma cẩn thận từng li từng tí giao chung trà cho Từ Ngọc Tuyên, nửa che chở cậu nhóc, bước lên trước hai bước, đến trước mặt Ôn Diệp.


Ôn Diệp ngồi trên ghế, người ngoài nhìn qua, chỉ thấy một gương mặt chất phác.

Mặc dù đã có người dạy từ trước, hai người cũng đã gặp mặt nhau ở Tây viện lúc nãy, nhưng đối với Từ Ngọc Tuyên thì vị kế mẫu Ôn Diệp này vẫn là một người xa lạ.

Tiểu hài nhi hai tuổi chân tay ngắn ngủn, mùa đông lại mặc dày cộm, Ôn Diệp chỉ cảm thấy một quả bóng trắng nõn quý giá đang nhúc nhích hướng phía mình, trông chẳng giống đứa trẻ sinh non yếu ớt mà Thịnh Kinh đã đồn đại.

“Mẫu, mẫu thân, uống! trà!”
Ôn Diệp không làm khó cậu nhóc, thuận thế nhận lấy chung trà nhấp một ngụm, sau đó quay người lấy lễ vật đặt trên khay mà Vân Chi đang bưng tặng cho cậu bé.

Như vậy, hoạt động kính trà coi như đã kết thúc.

Từ Quốc công không có thông phòng thị thiếp, cho nên dưới gối chỉ có hai nhi tử do Lục thị sở sinh, lần lượt gọi là Từ Cảnh Dung và Từ Cảnh Lâm.

Đứa lớn tám tuổi đã được lập làm thế tử, đứa nhỏ chưa đầy sáu tuổi.

Ôn Diệp gặp mặt cũng tặng lễ vật đã chuẩn bị từ trước.

Lúc Từ Cảnh Dung nhận lễ vật, giọng điệu bất thiện hừ một tiếng, sau đó lập tức bị Lục thị trừng mắt cảnh cáo.


Ôn Diệp không thèm để ý.

Chủ nhân ở Quốc công phủ không nhiều, lúc dùng tảo thiện, một bàn cũng chưa ngồi đầy.

Mà nhi tử tiện nghi của nàng đã sớm được Lục thị sai Kỷ ma ma ôm đến chỗ ngồi bên cạnh nàng ấy, hai đứa nhi tử của Lục thị trông có vẻ rất yêu thương vị đường đệ này.

Hai đứa nó gắp rất nhiều đồ ăn vào bát nhỏ của Từ Ngọc Tuyên.

Ôn Diệp yên lặng nhìn một màn này, chẳng trách mới nãy tiểu thế tử lại trừng nàng.

Có lẽ đối phương đã coi nàng thành mẹ kế ác độc trong kịch nói rồi.

Trưởng bối đã mất nên cũng không cần nàng dâu mới là Ôn Diệp hầu hạ gắp thức ăn, cả nhà quây quần trên một chiếc bàn, nàng ngồi bên cạnh Từ Nguyệt Gia, chờ mọi người động đũa hết rồi mới bắt đầu từ tốn dùng bữa.

Những món ăn vào bụng hôm qua đã sớm tiêu hóa sạch sẽ, hôm nay lại còn dậy sớm.

Vì vậy, trong lúc dùng tảo thiện, Ôn Diệp chỉ lo vùi đầu ăn uống, không hề có một chút ý tứ lấy lòng ai.

Một bát cháo, mấy miếng sủi cảo, Ôn Diệp không ăn quá nhiều, đặt đũa xuống cùng lúc với mọi người.

Đại gia tộc đều tuân thủ lúc ăn không nói, sau khi yên tĩnh ăn xong một bữa, Lục thị sai người dọn dẹp bàn ăn rồi dâng trà lên.

Người đã cưới vào cửa, cho dù Lục thị có không hài lòng thêm nữa cũng chỉ có thể tiếp nhận.


Nhóm dịch: Nhà YooAhin


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận