Làng Lưu gia được xây dựng trong một thung lũng có sông nhỏ, trung tâm bằng phẳng, bốn phía dốc thoai thoải, trên sườn núi đã được dân làng dọn sạch để khai hoang làm ruộng.
Có một con sông nhỏ chạy qua làng từ đông sang tây, được bao bọc bởi núi rừng rậm rạp, tạo thành một bức tường chắn tự nhiên.
Người ngoài vào không dễ, người trong ra cũng khó.
Mảnh đất của nhà Lưu Cơ chỉ có thể được nhìn thấy dọc theo thượng nguồn sông và trên sườn đồi.
Tần Dao đi dọc theo bờ sông ngược dòng, đi tới cửa thung lũng, cô quay người đi vào trong núi.
Trải qua nhiều năm sống sót trong ngày tận thế, việc tìm kiếm thức ăn đã trở thành bản năng của Tần Dao, khu rừng rộng lớn trước mặt trong mắt cô chính là kho thóc tự nhiên.
Hiện giờ là mùa thu, dã thú béo nhất sẽ xuất hiện vào mùa đông, ở trong ngọn núi này, cô không phải lo lắng động thực vật biển dị đột nhiên tấn công con người, cũng không phải lo lắng tang thi đột nhiên xông ra.
Nhưng Tần Dao đã đánh giá quá cao thân thể hiện tại của cô, cô mới vào núi khoảng mười phút, hai chân bắt đầu mất khống chế, từng bước run rẩy, giống như không thể chống đỡ nổi, chân cô sẽ yếu đi bất cứ lúc nào.
Tần Dao giật mình, vội vàng tìm một gốc cây lớn tựa vào, đặt hai chiếc bình đất xuống, bưng một chiếc lên uống.
Trong bụng có axit pantothenic, đầu óc khó có thể suy nghĩ, nhìn lá khô héo vàng úa trên cành cây, cô muốn hái mà ăn.
Tần Dao bị suy nghĩ của chính mình dọa sợ, nếu tiếp tục như vậy, cô sẽ đói đến mất trí, cô phải nhanh chóng tìm cái gì ăn.
Nhận ra điều này, Tần Dao một hơi đổ hết nước trong hai chiếc bình nhỏ vào bụng, mặc dù vẫn không thể chống lại ngọn lửa cuồng nộ nhưng cô cũng hồi phục được một chút sức lực.
Bên tai vang lên tiếng xào xạc, Tần Dao bị tầm mắt lờ mờ không thể ngăn cản, lập tức cầm lấy chiếc cuốc đứng cạnh gốc cây đi theo.
Tuy nhiên, nó chạy nhanh hơn cô rất nhiều.
Trời hơi tờ mờ sáng, Tần Dao chỉ có thể nhìn thấy một con gà hoang béo mập bay khỏi chân cô, chỉ để lại chiếc lông sặc sỡ, dường như nó đang diễu cợt cô.
Tần Dao lại một lần nữa mắng Lưu Cơ trong lòng.
Nếu không phải gã chồng khốn nạn này đã dọn sạch nhà không để lại một hạt cơm, sao cô có thể đói đến nỗi một con gà cũng không bắt được?Nghĩ đi nghĩ lại, nếu cô trưởng thành mà khó khăn như vậy thì đối với bốn đứa con trong gia đình chẳng phải càng khó khăn hơn sao?Trước mắt Tần Dao là chiếc cổ thon dài gầy guộc của cặp song sinh cùng với đôi mắt đầy mong đợi của Tư Nương! Trong phút chốc, sức lực lại bộc phát trong cơ thể cô, cô ném chiếc lông gà đi và tiếp tục đuổi theo nó.
Cây cỏ rậm rạp, cô không bắt được gà nhưng cô lại tìm được một bụi khoai môn lớn.
Dân làng ở đây không biết phải xử lý thế nào, nếu gặp phải chất nhầy của khoai môn sẽ ngứa ngáy khắp người và họ cho rằng nó có độc, trừ khi có một nạn đói vào năm đó nên mọi người cực kỳ đói khát nên mới đào lên ăn.
Cụm lá khoai môn hình thuyền mọc rộng và rậm rạp, Tần Dao cầm cuốc cuốc mấy cái, đào ra được mấy củ khoai to bằng nắm tay trẻ con, là loại khoai môn nhiều hạt, hương vị loại này thơm và ngon hơn! Cô vui vẻ tiếp tục đào, đào được rất nhiều khoai môn, dùng cuốc gom lại, cô đoán tầm mười ký.
Cô không quan tâm tới những củ chưa được đào, Tần Dao đi kiếm củi và đào hố để nướng khoai ăn.
Không có đá lửa và diêm, chỉ cần khoan gỗ để tạo lửa.
Tần Dao nghĩ là người bình thường không dễ dàng khoan gỗ để đốt lửa được, bởi vì người không có kĩ năng sẽ chỉ chà nát lòng bàn tay.
Nhưng trong một thế giới tận thế, nơi bật lửa và diêm trở thành nguồn tài nguyên khan hiếm, việc khoan gỗ để tạo lửa là một kỹ năng cần thiết đối với người sống sót trong căn cứ.
Lòng bàn tay của cơ thể nguyên chủ đầy những vết chai dày, Tần Dao kéo ống tay áo bằng vải lanh ra để bảo vệ, cô nhét vụn gỗ thông vào trong khúc gỗ có rãnh làm mồi lửa, nhanh chóng xoay cây gậy gỗ nhọn trong lòng bàn tay.
Một lúc sau, dưới lực ma sát cực lớn, vụn gỗ thông bắt đầu bốc khói.
Tần Dao nhân cơ hội thổi một hơi, vụn gỗ thông bốc cháy.
Cho lửa vào đống củi đã chuẩn bị trước, lửa bùng lên.
Đây là khu rừng bền ngoài, cỏ dại nhiều, cây không cao, vì sợ gây hoả hoạn, Tần Dao dùng cuốc đào một hình tròn quanh đống lửa, cẩn thận quan sát.
Khoai môn được nướng bên bếp lửa, một lúc sau mùi thơm đặc biệt của đồ ăn bay ra.
Tần Dao nuốt nước bọt, dựa vào ý chí kiên cường của mình để chịu đựng cho đến khi khoai môn chín hết, nóng lòng muốn cầm lên ăn.
Vỏ được lột ra, hương thơm càng nồng đậm, cô không thèm để ý bị bỏng, cô cắn một miếng, thịt khoai mềm mại, có tí ngọt ngào, Tần Dao nóng đến chảy nước mắt.
Một lúc ăn năm sáu cái, sau khi cái bụng đói của cô đã dịu đi rất nhiều mới ăn chậm lại.
Mười hai củ khoai môn được nướng, Tần Dao một mình ăn tám củ, bốn củ còn lại không dám ăn, cô đói đã lâu, đột nhiên ăn quá nhiều, dạ dày sẽ không chịu nổi.
Bốn củ khoai nướng cô đặt sang một bên, rồi đào đất dập lửa, Tần Dao cầm cuốc tiếp tục đào khoai.
Sau khi no bụng, cô lấy lại được 70% đến 80% sức lực ban đầu, cô vung cuốc xuống, cả lưỡi cuốc cắm sâu vào lòng đất, cô cạy lên, một củ khoai môn lớn dễ dàng được đào ra.
Nếu có người khác ở đây chắc chắn họ sẽ rất ngạc nhiên.
Sức mạnh của một người phụ nữ yếu đuối không hề thua kém một người đàn ông trưởng thành mạnh mẽ.
Tần Dao đã đào hết bụi khoai môn ra, khoai chất thành một ngọn đồi nhỏ, nhìn bằng mắt nặng tới hai ba mươi cân.
Khi mặt trời lặn, trong núi có rất nhiều côn trùng độc, muỗi và ruồi, Tần Dao không dám ở lại lâu hơn.
Cô tìm thấy mấy cây dây leo gần đó, cô làm một cái túi lưới tạm thời để đựng cả chục cân khoai môn, dùng cuốc làm gánh, cô vừa xách những cái túi vừa buộc những bình nước vào túi bằng dây leo.
Cô xuống núi và đi bộ về nhà.
Trên đường về nhà, cô gặp những người dân làng đang làm ruộng và nhìn thấy cô đang mang khoai môn về, ánh mắt người dân trong làng đầy thương cảm và lòng họ cũng rưng rưng.
Ngọc Nương này thật sự đáng thương, một cô gái tốt lại cưới phải tên khốn Lưu Cơ đó và đói đến mức phải ăn chất độc này.
Quá khốn nạn!Tần Dao không thèm quan tâm đến những biểu hiện thương cảm hay khinh thường, cô chỉ muốn nhanh chóng về nhà xem bốn đứa con riêng của mình thế nào.
Mặc dù không có người quan tâm đến bọn chúng, dù bọn chúng còn sống sót đến bây giờ, nhưng Tần Dao vẫn rất lo lắng.
Cho dù là những ngày sống cuối cùng của cuộc đời cô, cô cũng chưa bao giờ nhìn thấy đứa trẻ gầy gò như vậy, ở căn cứ của cô có chính sách giúp đỡ những trẻ em dưới sáu tuổi, tuy chúng không đủ ăn nhưng cũng không lo chết đói.
Tần Dao tranh thủ chạm vào bốn củ khoai môn còn ấm trong tay, tăng tốc chạy về phía nhà họ Lưu theo con đường trong trí nhớ của cô.
Không ngờ, khi đến trước cửa ngôi nhà tranh đổ nát, từ xa đã vâng lên những tiếng chửi rủa và tiếng khóc hoảng sợ của trẻ em.
Sắc mặt Tần Dao cứng đờ, lúc ngẩng đầu đã thấy trước cửa nhà cô có rất nhiều người tụ tập, cô mơ hồ nhìn thấy tên khốn nạn đã biến mất nhiều ngày, đang bị mấy người dân dùng cuốc và gậy đuổi theo.
Lưu Đại Lang 8 tuổi và Lưu Nhị Lãng 6 tuổi muốn bảo vệ người cha khốn nạn của mình, hai đứa trẻ lao tới trước mặt Lưu Cơ, cố gắng ngăn cản những dân làng hung dữ này.
Người cha dù có tệ đến đâu thì cuối cùng ông vẫn là một người cha, tình yêu thương của các con là trong sáng, hành động của chúng là điều có thể hiểu được.
Nhưng hành vi của người cha đó thực sự rất khó hiểu.
Ông không những không ngăn cản hai đứa trẻ mà không lo lắng liệu chúng có bị thương hay không mà còn nhảy lên, khéo léo núp sau lưng con trai, nhờ chúng giúp ngăn cản dân làng và hết lên :"Đại Lang, Nhị Lãng, cứu bố!"Nhưng việc này giống như lấy trứng chọi đá, hai cậu bé gầy gò bị đẩy ra, ngã mạnh xuống đất đến mức co giật đau đớn.
Cặp song sinh đứng trước cửa nhà khóc lớn, vừa khóc vừa hét :"Đừng đánh anh con! oaoaoa!.
Đừng đánh anh con!".