Mẹ Kế Zombie


Chẳng lẽ là dao giải phẫu? Cô cho là vậy theo bản năng, nhưng sau khi nhìn kỹ, đây không phải là dao giải phẫu, đây mẹ nó là còng tay!
"Anh muốn làm gì!" Vương Hiểu Thư hoảng sợ lui về phía sau, vòng qua bàn học trước bảng đen, dùng bục giảng để tạo khoảng cách giữa hai người.
"Tôi muốn làm gì?" Z lặp lại lời của cô, sải bước về phía bên kia bục giảng, khom người xuống, vươn tay qua còng tay cô lại, mà cô lại bị động tác có độ khó cao của hắn khóa lại, thật sự là khiến người ta xúc động muốn rơi lệ.
Người so với người tức chết người, cô cúi người ngay cả một nửa bục giảng cũng không vươn tới được, vậy mà người ta mới duỗi một tay, đã bắt được cô dễ như trở bàn tay! Vương Hiểu Thư tính sai cự ly và chiều cao chênh lệch, vì sự tự đại và khinh địch của mình mà phải trả giá đắt.
Sau khi còng tay cô, Z còng tay mình vào bên còn lại, sau đó ném chìa khóa vào một cái cốc chịu nóng ngay trước mặt cô, Vương Hiểu Thư trơ mắt nhìn chìa khóa bị chất lỏng không rõ trong đó ăn mòn, cô giống như nhìn thấy kết cục tương lai của bản thân, rùng mình một cái.
"Không phải em hỏi tôi muốn làm gì sao?" Z dán người vào thân hình mảnh khảnh của cô, trầm giọng, "Tôi muốn mắng toàn bộ thế giới, muốn cắn cổ của em, muốn em ngoại trừ tôi ra thì hai bàn tay trắng."
. . . Trong đời luôn sẽ có vài khoảnh khắc làm bạn cảm thấy dù giết người cũng có thể lí giải.
Đầu Vương Hiểu Thư đầy mồ hôi lạnh, nói: "Này, nơi này là Phân Tử, không phải địa bàn của anh, người bên ngoài đều hận anh tận xương, nếu anh dám làm cái gì, tôi liền nói thân phận thực sự của anh cho bọn họ. . ."
"Không sao cả, đến lúc đó kết cục không tốt sẽ chỉ là em, mà tôi dù ở trong đám người ô hợp này, cũng có thể dễ dàng thoát thân." Z không thèm đếm xỉa nói, vén lên chiếc váy ngắn củn của Vương Hiểu Thư, cười khẽ, giọng nói khàn khàn mà đầy sức hút, "Không ngờ em lại ăn mặc như vậy, bày ra tạo hình này sẽ chỉ làm cho người ta muốn phạm tội."
Nhớ lại cảnh play mặc đồng phục trong phim tình cảm Nhật Bản, Vương Hiểu Thư ngẩn ra, vẻ mặt cứng ngắc nói: "Ha ha, đúng vậy, cho nên anh mau thả tôi về đi, tôi còn bài tập chưa làm xong."
"Vương Hiểu Thư, tôi bảo Yusuke Miyazaki gọi em tới đây để làm tình, không phải tới để nằm mơ."
Một người muốn làm gì bạn, nhìn ánh mắt của hắn sẽ biết, nếu hắn có mục đích gì khác, bạn cũng có thể nhìn ra qua ánh mắt và động tác nhỏ của hắn, không có người nào là kẻ ngốc, có một số cảm xúc là bản năng, cho dù trâu bò thế nào cũng không giấu được, cũng không thể làm bộ.
Vương Hiểu Thư khó xử nhìn Z, lúc này tay hắn đã đặt ở hông cô, cô hít vào một hơi, run rẩy nói: "Anh không sợ tôi nói ra thân phận của anh? Đến lúc đó mục đích anh tới Phân Tử sẽ không thể đạt được nữa."
Môi Z kề sát vành tai cô: "Lúc trước em không nói, vậy thì nói sau cũng không có ý nghĩa, điều này sẽ chỉ dồn em vào đường cùng mà thôi. Bình thường tôi sẽ không nói, nhưng hiện tại tôi tâm tình tốt, cho nên rủ lòng từ bi nói cho em, mục đích tôi đến nơi này là vì em, nếu lúc trước em nghe lời tôi không đi cùng người Phân Tử, nói không chừng hiện tại đã trốn được rồi."
"Đừng đùa nữa." Vương Hiểu Thư đối với sự "nhiệt tình quá mức" của Z rất khó kiềm chế, cánh tay hắn kề bên tay cô, đùi vuốt ve đùi cô, cô thậm chí có thể cảm giác được sự ấm áp từ cơ thể hắn và sự mềm mại của da thịt, "Cho dù tôi không đi cùng bọn họ, anh sớm muộn gì cũng đuổi theo, ngay từ đầu anh đã không muốn buông tha tôi." Cô gần như nghiến răng nghiến lợi nói ra câu cuối cùng.
Z ôm eo cô, cảm giác được sự khẩn trương của cô, cả người cô cứng đờ, không dám giãy giụa.
Nơi này là phòng thí nghiệm, là nơi quen thuộc nhất với Z, những thứ ở trong này trộn lẫn với nhau đều có thể khiến cô sống không bằng chết, mà đây cũng là việc hắn am hiểu nhất.
"Đúng." Z thoải mái thừa nhận sự bỉ ổi của mình, tay bị còng tiếp xúc với thân thể cứng ngắc của cô, một tay kia thuần thục cởi nơ áo, vén lên chiếc áo đồng phục rộng rãi, cởi xẹt qua tóc dài.
Vương Hiểu Thư muốn phản kháng, nhưng tay cô bị còng, chân lại bị hai chân của hắn trói lại, không có dư lực, làm gì cũng chỉ phí công, cả người cô run run, chỉ nghe hắn đè nén nói: "Dù sao cảm thấy chỉ cần có em ở bên cạnh, đi nơi nào cũng được."
". . . Ha ha, tôi thì ngược lại với anh, tôi cảm thấy chỉ cần không có anh ở bên cạnh, tôi đi nơi nào cũng được."
Ngón tay Z cách áo ngực vuốt ve phần gồ lên trước ngực của Vương Hiểu Thư, động tác vô cùng thuần thục này cho thấy hắn đã nghiên cứu kỹ càng, chỉ chốc lát liền khiến cho cô mặt đỏ tai hồng, bắt đầu thở dốc.
Hắn cúi đầu nhìn cô, cười nói: "Tôi cảm thấy được, cám ơn." Hình như hắn thở dài một tiếng, thất vọng nói, "Em thật vô tình."
"Tôi chính là người như vậy, anh hiện tại biết còn kịp, bể khổ vô biên quay đầu là bờ." Vương Hiểu Thư cắn chặt môi dưới, cánh môi mỏng manh gần như bật máu, trong lúc cô nói chuyện, tay Z bắt đầu bóp nhẹ, hơn nữa môi dán ở cổ cô, cắn nhẹ vào da thịt của cô, trượt xuống một đường ái muội, cô cứng người, không nhịn được nhắm mắt lại.
Z ôm ngang cô lên, cổ tay bọn họ còng cùng một chỗ, cô không có cách nào rời xa hắn, hắn ôm cô đặt lên bàn học trên bục giảng, lại dùng chân kéo một cái bàn bên cạnh, hai cái bàn đặt cùng nhau, lúc này có thể để cô nằm xuống rồi.
"Nghe nói phòng thí nghiệm này được cải biến từ phòng học, thiết bị cũng thật đơn sơ." Lúc này Z vẫn không quên nhục nhã Phân Tử một chút, nhưng cũng không đợi Vương Hiểu Thư trả lời, nói xong liền đè xuống, đẩy áo ngực vướng bận của cô ra, nhẹ nhàng vỗ về nơi đặc thù của nữ tính, ở một chỗ nào đó của thân thể đã xảy ra biến hóa.
"Tuy rằng em là người như vậy. . ." Hắn nằm trên người cô, một chân cô đặt ở dưới đất, tay hắn xẹt qua phần bụng bằng phẳng của cô, thuận tiện cởi thắt lưng của mình, kéo váy của cô lên phía dưới bộ ngực, đẩy quần lót xuống một bên, ngón tay thon dài chạm vào nơi tư mật, "Nhưng hình như tôi thích em như vậy." Hắn vô hạn cảm khái nói xong, mắt phượng và đôi mắt sáng ngời lại tràn ngập rối rắm của Vương Hiểu Thư gặp nhau, không khỏi rung động trong lòng, có thứ gì đó bất giác thay đổi vào lúc này.
"Không cần. . ." Vương Hiểu Thư theo sự xâm nhập của ngón tay hắn mà than nhẹ, "Đừng. . . A. . ." Cô khẩn trương giãy giụa, thế nhưng hắn đã sớm nhét cái tay còn lại của cô vào bàn tay mà hai người còng cùng nhau, cảm giác cứng rắn không khác gì còng tay, cô làm thế nào cũng không kéo ra được, chỉ bằng một bàn tay, hắn đã khống chế hai tay cô.
Hầu kết của Z run run, híp mắt hôn môi cô, giọng cô càng ngày càng mềm mại, mà hắn vẫn không ngừng tay, từ thông đạo ướt át di chuyển tới phần lồi ra phía trên, hắn nhu nơi đó giống như trong sách viết, thân dưới của cô lập tức cứng đờ, không bao lâu sự mẫn cảm đã làm cô mất đi ý chí phản kháng, hoặc là nói. . . Không biết từ khi nào, đối mặt với Z như vậy, ở sâu trong nội tâm Vương Hiểu Thư có một loại cảm tình kì lạ mà chính cô cũng không nhận thấy được.
Loại cảm tình này rất nhạt, rất kín đáo, tự giấu kín, giống như sợ nếu bị phát hiện thì sẽ bị người gạt bỏ. . .
Tuy rằng, hình như nó đã bị chủ nhân phát hiện mất rồi.
Z hôn đôi môi không phòng thủ của Vương Hiểu Thư, đầu lưỡi chạm vào hàm răng trắng bóng, hắn muốn tiến vào, nhưng cô lại nhắm chặt hai mắt, hổ thẹn giơ cờ hàng.
"Ừm. . ." Vương Hiểu Thư thở dồn dập, tiếng rên rỉ không ngừng bật ra, cô cảm giác có thứ như lửa nóng để ở cửa vào phía dưới, sự trống rỗng mà khát vọng khiến cô cảm thấy luống cuống, cô mở to mắt nhìn, nhìn vào con ngươi đen sâu thẳm của hắn, hốc mắt nóng lên, thiếu chút nữa thì rơi nước mắt.
Z rời khỏi môi cô, giống như muốn nghe xem cô muốn nói gì, sau khi hắn rời đi thật lâu, Vương Hiểu Thư hít sâu, nghẹn ngào hỏi: "Làm như vậy anh vui vẻ sao?"
Z không nhìn cô, giọng đều đều hỏi: "Em quan tâm sao?"
Vương Hiểu Thư ngẩn ra, kinh ngạc nhìn hắn, hắn nhìn về phía cô, xoa đầu cô, hôn lên mặt cô, giọng nói mang theo cảm xúc tự hắn cho là chán ghét: "Dù sao tôi ở trong lòng em đã là tội ác tày trời, tôi cũng không cần giả làm người tốt. Nếu không tôi còn có thể làm gì? Tôi có thể lấy dao giết em sao? Tôi không thể. Tôi muốn cắt em thành từng khối rồi đóng băng lại, mỗi ngày xem thi thể của em, nhưng tôi không bỏ được, ngoại trừ như vậy tôi còn có thể làm gì?"
Hạ thân của Z tiến mạnh vào trong cơ thể Vương Hiểu Thư, cô nắm chặt bả vai của hắn, áo dài trắng bằng phẳng cứ thế bị cô làm nhăn, cô không thể chạy khỏi sự tiến công cấp tốc của hắn, âm thanh ái muội vang lên, cô có chút mâu thuẫn, không biết là vì không bị mất mạng mà vui vẻ hay vì loại phương thức biểu đạt khác thường này mà khổ sở. . . Hay là vì có sự thỏa mãn cùng hổ thẹn, không tuân theo thế tục mà sợ hãi.
Vương Hiểu Thư nhíu mày lại, sự ra vào nhanh chóng khiến cô không chịu nổi, cô khó chịu rên rỉ: "Z. . . Nhẹ một chút. . . Đừng. . . Tôi không chịu nổi. . . A. . . Ừm. . ."
Z cười khẽ, giống như bất đắc dĩ lại giống như thương tiếc chậm dần động tác, kề vào người cô thở nhẹ: "Em làm sao vậy? Vương Hiểu Thư, em nói em, mắng chửi người không ngoan độc đánh người không đau, chạy không bao xa liền thở hổn hển, tôi vọt lên một bước là có thể bắt em lại, em còn muốn chạy đi đâu?"
Vương Hiểu Thư nhắm mắt lại, gò má ửng hồng theo động tác của hắn mà phập phồng, cô không hé răng, hắn cũng không để ý, nói tiếp: "Đừng có thầm mắng tôi, em tra tấn tôi nhiều như vậy, tôi còn coi em là người rất quan trọng, đừng dùng trái tim mà tôi muốn đạt được để oán hận tôi nữa."
Hắn cùng cô gặp nhau, có lẽ chính là. . . Va chạm, khi chạm vào, nổ lớn, cho nên dù trao đổi hợp chất nước giữa hai người, cũng sẽ không làm hắn cảm thấy ghê tởm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui