Hiện giờ là 8 giờ 35 phút tối, An Vũ đứng trong bếp, đau đầu nghĩ xem nên nấu cái gì đây. Lâu lắm rồi, cái tính lười bẩm sinh đã lấn át hết cái máu bình thường của một con người bình thường như cô, ăn mòn mọi tế bào hoạt động. Cái thứ với tên gọi virus lười đã bị đàn áp trong một thời gian dài, không chịu nổi áp bức bóc lột nên vùng lên đấu tranh và giờ nó đã lấn át hết đặc tính sinh hoạt bình thường của bạn An Vũ, thành ra cái tủ lạnh đã trống không từ bao giờ rồi .__.
Được rồi được rồi, tác giả tôi chỉ là một bà mẹ thương con, biện hộ cho cái tính lười biếng của con gái một chút thôi, đâu sai, đúng không nào? Mặc dù con gái tôi đúng là không có chí tiến thủ, đến vận động cũng lười nên tôi mới phải ra tay thế chứ. Mấy người có hiểu tâm tình một người mẹ như tôi không? > < [Tác giả bị An Vũ ụp xô lên đầu: Nhóc con, ai là con của nhà ngươi hả? Tin chị ném nhóc với cả tên dở người Huyền Huyền gì đó bay luôn không? Hả? Hả?/ Thiên Huyền: ...]
Khụ, cắt ngang dòng đọc của các bạn, thật có lỗi. Kế tiếp cảnh trên của câu chuyện, bên cạnh cô gái đang vuốt cằm trầm tư như đang suy nghĩ một vấn đề trọng đại nào đó mang tầm cỡ quốc gia, một câu trai đẹp một cách đáng yêu, đứng ngơ ngác nhìn An Vũ. Thiên Huyền chớp chớp đôi mắt trong veo không vẩn đục, ngây thơ nói:
- Mama, con đói…
Khi cậu nói ra câu đó, đôi môi còn chu lên làm nũng. Này này, đừng quên bạn nhỏ Thiên Huyền này là một tên to xác lớn đầu chứ, nhầm với một đứa trẻ con miệng còn hôi sữa là không nên, không nên nha. Thực ra cũng đừng cố tưởng tượng, tuy cái cảnh chu môi này có đáng yêu thật đấy nhưng thực sử rất nổi da gà, rất rất ấy.
An Vũ im lặng, mặt đen sì nhìn thằng nhóc trước mặt.
- Được, ăn mì thôi.
- Ứ, con muốn ăn thịt, con muốn ăn cơm.
Thiên Huyền phồng má phản đối. Thế nhưng, hành động của cậu không được người nào đó để vào mắt. An Vũ bình thản đứng dậy mở cửa tủ bếp, lấy ra hai gói mì tôm Hảo Hảo nhỏ nhỏ xinh xinh, là cứu tinh của cô trong những ngày thất nghiệp và những ngày lười biếng không muốn đi chợ, phải cầm chân ở nhà nấu mì cho qua bữa. Dù sao cũng chỉ có một mình, ăn mì cũng chẳng ảnh hưởng gì.
Một phút…
Hai phút…
Ba phút…
An Vũ đứng bên bếp ga chờ nước sôi nhưng không thể nào chịu nối cái ánh mắt giận dỗi ướt át cùng cái điệu bộ như bị bắt nạt của kẻ nọ đang ở sau lưng mình. Cuối cùng, giọt nước làm tràn ly, An Vũ tắt phụt bếp, quay phắt ra, chỉ vào mặt Thiên Huyền, nói dứt khoát:
- Thiên Huyền, chúng ta đi chợ.
Mắt Thiên Huyền sáng rỡ, cậu hạnh phúc gật đầu cái rụp.
…………
An Vũ đang đứng trong cái siêu thị gần nhà, cúi đầu nhìn mấy cây rau bày bán trên giá, ánh mắt hơi nhíu lại. Rau lại tăng giá sao? Không thể thế được, chẳng lẽ An Vũ cô mới không đi chợ có hơn hai tuần mà giá cả đã tăng nhanh như này ư? Nhìn xem, rau bắp cải từ 12 nghìn đã tăng lên 13 nghìn rồi. Mấy bà bán rau muốn giết người ta sao? Dù cho nước có tăng lên thật nhưng cũng đâu cần nhất loạt tăng giá thực phẩm như này chứ? Tiền lương bèo bọt của cô làm sao có thể vung tay quá đà đây? Nhưng nghĩ gì thì nghĩ, An Vũ vẫn cắn răng cầm lên một cây bắp cải to nhất để vào giỏ hàng, kéo đi tiếp.
Thiên Huyền bám sát theo An Vũ không dờimột bước, ánh mắt ngây thơ trầm trồ nhìn mấy mặt hàng trong siêu thị. Chợt cậu thấy đập vào mắt là một con thỏ bông màu xanh dương rất đẹp, nhìn có vẻ rất mềm, rất ấm. Lập tức, ánh mắt lưu luyến dán chặt vào con thú nhồi bông kia.
An Vũ cắm cúi nhìn tờ danh sách những vẫn cần mua trên tay, chân vẫn tiếp tục cất bước trên nền gạch siêu thị, đột nhiên thấy bàn tay túm áo mình đi chậm dần rồi đứng khựng lại thì tò mò quay đầu lại.
- Sao thế?
- Ma ma… con muốn con thỏ đó.
Thiên Huyền rụt rè chỉ tay về phía con thỏ xanh trên quầy hàng, giọng nói khẽ khàng thêm một chút cầu xin. An Vũ di mắt đến quầy hàng theo hướng tay Thiên Huyền chỉ. Thấy con thú nhồi bông kia rồi, ấn tượng đầu tiên của An Vũ là:”Chắc chắn sẽ rất đắt. To thế kia cơ mà.” An Vũ ngước nhìn kẻ cao hơn mình một cái đầu, lắc nhẹ:
- Không được, không mua linh tinh. Tôi mua xong đồ rồi, về nhà thôi.
Thiên Huyền bặm môi, cúi đầu xuống, lí nhí:
- Nhưng con muốn mua nó mà.
An Vũ thấy tim như đập thích một cái. Thằng nhóc này, có vẻ rất ngoan. Với đứa trẻ bình thường, nhất định sẽ làm loạn lên khóc lóc um sùm, nhưng bạn nhỏ trước mặt cô lại cúi đầu cam chịu. Đùa thôi, cái vẻ mặt hại nước hại dân kia mà cam chịu cái gì. Đây là mĩ nam kế! Mái tóc đen rũ xuống trán, đôi mắt cụp lại ỉu xìu, đôi môi hơi chu ra đáng thương không chịu nổi, bàn tay vò vò gấu áo sơ mi làm nó nhàu nhĩ hết.
Thế nhưng, An Vũ lại chú ý mấy cái rất là vặt vãnh. Nhìn hành động hành hạ cái áo đang mặc, An Vũ như nhớ ra điều gì, cô kéo Thiên Huyền đến một cửa hàng quần áo trong khuôn viên siêu thị. Ăn không thể ăn nhưng không thể để một thằng con trai cả tuần mặc một bộ đồ được. Thử tưởng tượng cái mùi hôi nồng lên hòa với mùi mồ hôi chua chua lại hợp với cái mùi đặc trưng của sự bừa bộn trong nhà cô, An Vũ mới nghĩ đã thấy rùng mình. Eo, kinh chết đi!
Trái với An Vũ hào hứng chọn quần áo, hết ướm cái này lên người mình, lại ướm cái khác rồi ra vẻ gật gù, chủ nhân của cái thân thể đó lại không có vẻ hứng thú cho lắm. Khuôn mặt đẹp trai cứ xị ra, rõ ràng là đang giận dỗi. Mấy bà chị bán hàng nhìn Thiên Huyền thử đồ thì không thốt lên mấy lời khen như bình thường được. Bởi vì người nào đó vốn đã đẹp rồi, có mặc cái gì chẳng hợp. An Vũ gật gù tấm tắc với thành quả của mình. Mấy cái quần áo này không là đồ giảm giá cũng là đồ rẻ tiền, cũng không tiêu tốn gì lắm, đã thế lại là mua hai tặng một, không mua quả thực rất phí hàng khuyến mại. Vậy mới nói, phụ nữ là kẻ cuồng hàng tặng kèm, điển hình là bạn An Vũ đây.
Ra khỏi cửa hàng, trên tay An Vũ đã có đủ quần áo, trong đó gần một nửa là hàng khuyến mại khiến nhân viên bán hàng cứ nghệch mặt ra. Cô móc túi quần áo vào xe đẩy, vừa đi vừa ngâm nga hát rất vui vẻ. Bước chân thẳng tiến tới quầy tính tiền bỗng bị Thiên Huyền kéo lại. An Vũ lại nhìn thấy ánh mắt cún con cầu xin của “đứa con” nọ, nhất thời thần ra. Cô ngu ngơ nghiêng đầu, cười:
- Huh?
- Con muốn mua thỏ bông.
- Không mua. Thỏ bông rất đắt. – An Vũ nhăn mặt.
- … Thế thì thôi vậy. – Thấy nét mặt của An Vũ, Thiên Huyền nhỏ giọng trả lời, mặt lại xịu xuống, buồn thiu.
An Vũ không kìm lòng được nghĩ rằng có phải cô rất xấu xa không? Dù sao cũng chỉ là một con thỏ thôi mà, cũng không phải là không thể mua được nhưng mà cô rất là xót tiền nha >