18.
Mẹ tôi thờ ơ.
Bà ấy nhìn bên ngoài cửa sổ, lại nhìn tôi trên giường bệnh.
Sau đó bà ấy đi lại chỗ tôi, ngồi xuống giường bệnh.
Bọn họ đang cãi nhau với bác sĩ, nhưng không ảnh hưởng tới mẹ tôi.
Mẹ nhìn tôi chằm chằm.
Tôi ở bên cạnh bà ấy, cũng nhìn chằm chằm bà ấy.
Trong đầu tôi nhớ lại rất nhiều chuyện, từ nhỏ lang bạt sống, đến sau này cố gắng học tập.
Tôi chưa từng vui vẻ,
Kể cả thi được hạng nhất cũng không vui chỉ có mẹ tôi vui vẻ.
Nhưng mà khi tôi được hạng cao, mẹ tôi sẽ vui vẻ một chút sau đó bà ấy vừa mệt mỏi vừa đau khổ.
Cuộc sống mười năm qua của bà ấy chưa từng khóc vì tôi, nhưng cũng chưa từng cười vui vì bản thân mình.
Đột nhiên tôi ý thức được, mẹ còn khổ hơn tôi.
“Tư Tư thi đậu Thanh Hoa Bắc Đại, để cho bọn họ nhìn thấy, ai dám nói con gái không bằng con trai nữa!”
“Con thật giỏi, trước kia mẹ luôn được hạng nhất, đáng tiếc trong nhà không cho mẹ đi học nữa”
“Tư Tư, con đừng trách mẹ nghiêm khắc, hy vọng của mẹ đều đặt trên người con, con phải chịu đựng một chút nha”
Rất nhiều lời nói ở quá khứ xuất hiện trong não tôi, làm linh hồn tôi nặng trĩu.
Mẹ tôi sờ mặt tôi trên giường bệnh, sau đó dán vào ngực tôi.
Linh hồn tôi cảm nhận được sự ấm áp.
Giống như mười năm trước, ở ngày hiu quạnh đó, mẹ đứng bên lầu, dùng sức ôm chặt tôi.
Tôi là hy vọng của mẹ.
Tôi cũng cúi người, dùng đôi tay không tồn tại ôm mẹ.
Chỉ là những năm gần đây, mẹ luôn nghiêm khắc ép tôi không thở nổi nên tôi không dám ôm bà ấy.
Hiện tại, tôi ôm bà ấy.
Hình như bà ấy có cảm giác, nghiêng đầu nhìn không khí, buồn bã, mất mát, sau đó bà ấy ghé vào ngực tôi.
Tôi nghe được giọng nói của bà ấy:
“Tư Tư, mẹ sai rồi
Mẹ quá khổ, cả đời này mẹ khổ lắm rồi, không có ai thương mẹ, không có ai để ý mẹ, bởi vì mẹ là con gái.
Cả đời này mẹ hiếu thắng, mẹ không chịu thua, học tập là chuyện mẹ làm tốt nhất, kiếm tiền cũng là chuyện mẹ làm tốt nhất.
Cái gì mẹ cũng làm tốt hết, nhưng mẹ là con gái trong thôn nên tất cả đều không tốt nữa”
Bả vai bà ấy bắt đầu run rẩy.
Tôi nghe bà ấy nhỏ giọng nói:
“Tư Tư, mẹ thật sự sai rồi.
Mẹ cũng muốn đối xử thoáng với con một tí, nhưng mà những điều khổ cực cứ ập tới người mẹ, làm mẹ sợ hãi, sợ con không học tập tốt.
Con không thể đi vào con đường xưa của mẹ được, nhất định không được đi theo”
Mẹ khóc nức nở.
Tôi cảm nhận được trước ngực ấm áp, chẳng sợ tôi chỉ là một linh hồn.
Cúi đầu thấy, thân hình người thực vật của tôi, ướt một mảnh trước ngực, nước mắt mẹ tôi chảy ròng, làm ướt ngực của tôi.
Trong nháy mắt, tôi khóc.
19.
Mẹ khóc.
Mẹ khóc vì tôi.
Mẹ là người không thích khóc, chưa bao giờ bà ấy khóc.
Nhưng hiện tại, bà ấy khóc còn thương tâm hơn tôi, nước mắt bà ấy còn nhiều hơn lượng mực mà tôi dùng.
Vào năm tôi mười tám tuổi, bất ngờ hiểu được một đạo lý.
Vì sao mẹ người khác rất dễ dàng khóc vì con mình?
Bởi vì họ không có khổ, người không khổ cực nên luôn được tình yêu bao bọc, cũng dễ dàng bộc lộ cảm xúc.
Vì sao mẹ không khóc vì tôi?
Bởi vì bà ấy quá khổ rồi, người khổ cực, trên mặt đều là sương gió, trên tay là vết sẹo, sau lưng là áp lực ngàn cân.
Bà ấy không được ai yêu thương, sẽ không bộc lộ cảm xúc, bà ấy chỉ hy vọng tương lai con gái bà ấy có thể được yêu thương.
“Mẹ, đừng khóc, con không muốn xem mẹ khóc nữa”. Tôi ôm chặt mẹ, nhưng tôi chỉ là linh hồn nên không thể ôm bà ấy.
Bọn họ còn cãi nhau, xô đẩy bác sĩ, hùng hổ gây chuyện.
Mẹ sờ mặt tôi lần cuối, nhìn về cửa sổ.
Bà ngoại la lớn: “Nhảy đi, tao không cần đứa con gái như mày nữa, mày là đồ súc sinh! Đi chet đi!”
Mẹ đứng dậy đi tới cửa sổ,
Bà ngoại không la nữa, lạnh mặt nhìn.
Ông ngoại, cậu cả, cậu ba cũng yên lặng, hung dữ nhìn mẹ tôi.
Bọn họ đang nhìn mẹ tôi nhảy lầu.
Tôi sốt ruột, bay sau lưng, muốn kéo bà ấy lại.
Đáng tiếc, không thể nắm lấy bất cứ thứ gì.
Mẹ đi tới cửa sổ, nhìn chăm chú bầu trời đêm.
Bác sĩ nghi hoặc, tiến lên khuyên bảo mẹ: “Cô Trương, cô bị sao vậy?”
“Không có việc gì, hóng gió thôi:” mẹ cười, ý muốn bác sĩ yên tâm.
“Nó muốn nhảy lầu, haha, diễn kịch, cá chắc nó không dám nhảy!” bà ngoại châm chọc.
Mẹ không có để ý tới bà ngoại, bà ấy lấy điện thoại.
Tôi nhìn thấy bà ấy gửi tin nhắn cho ba tôi
[Chồng, em sai rồi, là do em không tốt, sinh không được con trai là tội đáng chet của em, kiếp sau em nhất định sẽ sinh cho anh một đứa con trai, đời này, hy vọng anh sẽ đối xử tử tế với Tư Tư, con bé khổ quá rồi, cảm ơn anh]
Đoạn tin nhắn này mẹ tôi gõ rất nhiều lần, tay bà ấy run rẩy,
Nội dung này, bà ấy không thể nói thẳng mặt được, nhưng bà ấy có thể gõ chữ để gửi đi.
Tôi biết bà ấy luôn yếu thế trước ba tôi, chỉ cần bà ấy hạ mình thì trong lòng ba tôi sẽ thoải mái, sẽ đối xử tốt với tôi một chút.
Tin nhắn được gửi đi, linh hồn của mẹ tôi như rút đi vậy, những dòng tin nhắn này phá hủy lòng hiếu thắng cả đời của bà ấy.
Toàn thân bà ấy nhũn ra, bà ấy đỡ cửa sổ, thở gấp, tùy lúc mà bà ấy có thể ngã xuống.
Thân thể và linh hồn của bà ấy đã hết sức.
“Mẹ!” tôi gọi bà ấy
Bà ngoại cười nhạo: “Chân mềm hả? Không phải muốn nhảy lầu hả? Nhảy đi!”
Mẹ không có trả lời, bà ấy nằm bò nghỉ ngơi, tích tụ sức lực.
Trong mắt người ngoài, bà ấy như đèn cạn dầu, yếu ớt mỏng manh.
Nhưng tôi biết, chỉ cần bà ấy tích đủ sức lực rồi bà ấy sẽ nhảy xuống không chút do dự.
Giống như tôi vậy.
Cơn khủng hoảng đánh úp tôi, linh hồn tôi hoảng loạn, tôi ý thức được sắp mất người thân duy nhất của mình.
Mà kiểu khủng hoảng này, mẹ tôi đã trải nghiệm một lần.
Khi tôi bị mẹ đẩy xuống lầu khẳng định linh hồn của mẹ cũng run rẩy, hoảng loạn giống vậy.
Mẹ, không nên nhảy!