05.
Nhân viên cứu hộ tới.
Phía dưới, họ đang thổi tấm lót khí, có vài người đi lên tầng thượng.
Bọn họ leo lên mái nhà người khác làm cho hàng xóm láng giềng hết hồn, rất nhiều người ra mái nhà nhìn xung quanh.
Tôi im lặng nhìn bọn họ, nhìn những người cứu hộ tới gần.
“Em gái đừng xúc động, em bình tĩnh một chút” Một anh trai giơ tay chào hỏi với tôi.
Tôi ngồi im như cũ.
Anh trai nói chuyện phiếm với tôi, trấn an cảm xúc của tôi, dời lực chú ý của tôi đi.
Nhưng tôi không có cảm xúc gì,
Những lời anh ấy nói truyền vào tai trái tôi thì lại lọt ra tai phải.
Cứ như vậy, môi anh ấy khô đi.
Sau đó mẹ tôi lên tới, nhân viên cứu hộ muốn mẹ tôi làm công tác Tư Tưởng cho tôi,
Nhưng mà bà ấy đang tức giận nên chỉ tay vào tôi: “Lý Tư Tư, mày muốn nhảy lầu? Mày điên hả?”
“Dì ơi bình tĩnh đi ạ, chúng ta cần phải trấn an cảm xúc của con gái dì”
Anh trai muốn nói mẹ tôi không cần xúc động.
Mẹ hít sâu, đôi mắt bà ấy lại đỏ bừng.
Lần nữa bà ấy vươn tay, “triển lãm” bàn tay đầy vết nứt dữ tợn đó.
“Lý Tư Tư, mày nhìn tay mẹ mày đây, mẹ mày có lỗi với mày ở chỗ nào? Mày chỉ có việc là học tập thôi? Sao lại nói mệt muốn chet?” mẹ chất vấn tôi, vội vàng lại tức giận.
Lòng tôi run rẩy, không muốn nhìn bàn tay đó.
Một chút tôi cũng không muốn xem.
Bởi vì bàn tay đó ép tôi không thở được, đó là cực khổ của mẹ, mẹ vì tôi mà phải đổi lấy nó.
Thấy tay bà ấy, tôi vừa áy náy vừa khổ sở, tôi thật sự có lỗi với mẹ.
“Em gái, mẹ em rất thương em, em xem, mẹ em biết em muốn nhảy lầu, bà ấy sợ hãi khóc, chúng ta mới để bà ấy đi lên đây” Một anh cứu hộ khác nói, nháy mắt ra hiệu với anh trai trước mắt tôi.
Anh trai thử đi về chỗ tôi, dịu dàng duỗi tay: “Em gái, em áp lực học tập hả? Không sao hết, chúng ta sẽ nói với mẹ em, mẹ em không đúng, bất quá thì bà ấy chỉ là khẩu xà tâm phật thôi, em xem đi bà ấy đang lo lắng cho em....”
Anh trai nói xong, quay đầu nhìn mẹ tôi: “Dì ơi, dì rất thương con gái dì phải không?”
Mẹ tôi nhấp môi, hít sâu: “Đúng, Tư Tư, mau xuống dưới đây”
Mẹ tôi thừa nhận bà ấy rất yêu thương tôi.
Tôi chờ được sự quan tâm của bà ấy rồi.
Trong lòng cũng nhẹ nhõm, không kiềm được nước mắt mà rơi liên tục.
Anh trai thừa cơ hội này ôm lấy tôi, thở dài vỗ đầu tôi cười nói: “Được rồi, em gái nhỏ đừng có suy nghĩ bậy bạ nữa nha”
Tôi ừm ở trong lòng, vừa khóc vừa chạy về mẹ.
Tuy rằng mẹ không có khóc vì tôi nhưng mà tôi muốn ôm bà ấy một cái.
Đột nhiên, bà ấy chạy tới tôi, tát một cái.
Gương mặt của bà ấy căng thẳng, trợn trừng mắt, cổ họng nhấp nhô: “Lý Tư Tư, mày nhảy đi, sao lại không nhảy? Có mình mày chịu đựng đau khổ hả? Mày học ai tính tình đòi chet đòi sống vậy?”
Tôi bị đánh mà mơ hồ, nhân viên cứu hộ cũng mơ hồ.
“Sao tao lại sinh ra đứa không hiểu chuyện như mày, mày có phải làm tao mất mặt mới cam tâm phải không?” mẹ tôi rít gào.
Bà ấy mắng tôi, la hét trước mặt nhân viên cứu hộ, sau đó la hét xuống dưới lầu: “Mọi người tới xem đi, tôi không biết xấu hổ, tôi còn mặt mũi gì nữa, con gái tôi rất hiếu thuận với tôi, nhảy lầu ha!”
Tôi cảm nhận được sự lạnh lẽo, cũng có chút thoải mái, thì ra mẹ coi trong mặt mũi, thể diện nhất,
Tôi là con gái nên bà ấy mất mặt.
Tôi không giỏi bằng những đứa con trai của dòng họ nên bà ấy mất mặt.
Tôi nhảy lầu, làm ầm ĩ nên bà ấy mất mặt.
“Mẹ, thì ra mẹ hi vọng con nhảy lầu” Lạ là nước mắt tôi ngừng rơi, tiếng nói khô khốc, ánh mắt không có chút ánh sáng.
“Đúng, mày nhảy cho tao xem, mày có mất mặt không!” mẹ tôi tiếp tục mắng, đôi tay dùng sức đẩy tôi: “Nhảy đi, tao phí công nuôi dưỡng mày, nhảy cho tao!”
Trạng thái bà ấy trở nên điên cuồng, bà ấy giống như quên mất, chung cư mà chúng tôi thuê ở là khu nhà giá rẻ, nên tầng lầu rất thấ, cũng quên mất tôi đang đứng ở mép tầng thượng.
Kết quả là, toàn bộ thân thể tôi bị bà ấy đẩy ngã về phía sau, lập tức trọng tâm thân thể của tôi nghiêng ra ngoài mép lan can.
Sau đó, tôi cắm đầu rơi xuống.
Trong mắt, tôi thấy sắc mặt của mẹ tôi từ tức giận thành hoảng sợ.