08.
Mẹ bị nhân viên cứu hộ đẩy lên xe cứu thương.
Bà ấy cứng đờ người ngồi bên cạnh tôi, cứng đờ nhìn tôi.
Bà ấy cắn chặt môi, máu chảy không ngừng, cánh tay của bà ấy cương cứng, giống như muốn gãy.
Nhưng mà bà ấy không có khóc.
Vì sao không khóc?
Tất cả bắt đầu mơ hồ, tôi thất vọng thở một hơi.
Xem ra, tôi sẽ không bao giờ thấy được nước mắt của mẹ.
“Lý Tư Tư, con biết mẹ vì con mà trả giá bao nhiêu không..... vì sao con muốn chọc giận mẹ...” Đột nhiên giọng nói mẹ tôi vang lên, vừa mệt mỏi vừa nghẹn ngào.
Tôi không thể nhìn bất cứ thứ gì, cái chet đang từ từ cắn nuốt tôi, đại não cũng bắt đầu chet đi.
Nhưng mà lời mẹ nói vẫn làm trái tim tôi đau đớn, cực kì đau.
Rất rất rất đau.
Cảm giác đau đớn này làm tôi hét lên, sau đó tôi run rẩy không kiềm chế được.
Bác sĩ bận rộn, giám sát sự sống của tôi, cố gắng cứu lấy mạng sống của tôi,
Xe cứu thương chạy như điên trên đường.
Chỉ có mẹ tôi nói nhỏ: “Lý Tư Tư, con chưa lần nào làm mẹ thất vọng sao? Lý Tư Tư, vì sao con muốn lên tầng thượng?....”
Mệt mỏi quá, hít thở không nổi nữa, mệt quá.
Vì sao chet rồi mà vẫn mệt?
Mẹ, mẹ khóc vì con một lần đi, để con thoải mái mà chet đi.
09.
Đau nhức, mệt mỏi, hôn mê, ngủ say....
Tôi đang lơ lửng trước cửa tử thần, cuộn tròn người trong bóng tối, vừa lạnh vừa đau.
Không biết qua bao lâu, có một tia sáng chiếu vào không gian tối tăm này, tôi mở bừng mắt.
Không đúng, không phải mở mắt mà là linh hồn tôi bay lơ lửng trong không gian phòng bệnh.
Tôi cứ bay như vậy, nhìn mình nằm trên giường bệnh.
Ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào mặt tôi, đại não tôi được gắn vào những máy móc kì lạ.
Mà cạnh cửa sổ, mẹ tôi khom lưng đứng nhìn bầu trời, nhìn bà ấy giống như một bức tượng điêu khắc.
Là bà ấy kéo bức màn để ánh mặt trời chiếu vào, để “tôi” bừng tỉnh.
Cửa phòng bệnh mở ra, một vị bác sĩ trịnh trọng bước vào.
Mẹ tôi xoay người, tôi bất ngờ nhìn thấy gương mặt ốm yếu, mái tóc hoa râm, phảng phất bà ấy già thêm ba mươi tuổi.
“Cô Trương, con gái của cô đã hôn mê ba tháng rồi, căn cứ vào phán đoán của bệnh viên thì con gái cô đã chet não, sợ là không thể tỉnh nữa” bác sĩ thở dài.
Mẹ tôi không có phản ứng gì.
Giống như bà ấy đã biết từ trước, cho nên chỉ lắc nhẹ đầu.
Bác sĩ nhìn mẹ rồi lại nhìn tôi, xoay người rời đi.
Mẹ tôi đứng im trong giây lát, sau đó bà ấy che lại ngực, dùng sức đấm mạnh vào, cắn chặt răng mà đấm mạnh, giống như đau đớn tới cực hạn.
Đấm đủ rồi, bà ấy ngồi xuống mép giường như một bức tượng điêu khắc, chỉ là đôi mắt đỏ như máu đó cứ nhìn chằm chằm tôi.
“Tư Tư... con không cần phải mệt mỏi nữa...” giọng nói của mẹ vừa yếu ớt vừa khàn, như đang mê mang.
Đúng vậy, tôi không mệt nữa.
Nhưng mà vẫn chưa đúng ý nguyện của tôi.
Tôi muốn mẹ tôi khóc.
Vì tôi, bà ấy chỉ cần khóc một lần.
“Không biết con có nghe được giọng nói của mẹ hay không, chuyện con trở thành người thực vật, mẹ chưa từng hi vọng như thế, hành động của mẹ đã hủy hoại hy vọng của chính mình” Mẹ tự giễu mà che mặt, bà ấy cong lưng như muốn dán sát vào người vào đùi.
Tôi bay tới trước mặt bà ấy, ngồi xổm xuống xem mặt bà ấy.
Mẹ, mẹ có khóc không?