12.
Lời mẹ tôi nói làm cho bọn người giật mình
Bọn họ không đi nữa.
Cậu cả tức giận, cậu ba xắn tay áo, vẻ mặt ông ngoại không vui, bà ngoại quay lại chất vấn: “Lỵ Lỵ, con nói cái gì?”
“Mẹ nghe được cái gì?” Mẹ tôi hỏi ngược lại.
“Con muốn lấy lại căn hộ và một trăm vạn?” bà ngoại nhăn mày.
“Quả nhiên, các người không nghe thấy tôi muốn nhảy lầu” mẹ tôi cười, sắc mặt lại trắng bệch, tơ máu trong mắt rất đáng sợ.
Bốn người nhìn nhau, có chút xấu hổ nhưng bất mãn nhiều hơn.
“Chị, chị có ý gì? Tôi phải kết hôn, chị lại muốn lấy lại căn hộ, bạn gái tôi chạy thì sao?” cậu ba khó chịu, móc điếu thuốc ra.
“Tư Tư còn bệnh, không được hút thuốc” mẹ tôi nhìn chằm chằm cậu ba.
Cậu ba không cho là đúng, vẫn ngang nhiên bật lửa: “Có quan hệ gì sao? Lúc chị mang thai tôi vẫn hút thuốc đấy thôi, cũng có ảnh hưởng gì đâu”
“Tắt” mẹ tôi hít thở sâu.
“Mẹ, chị bị thần kinh hả?” cậu ba rất bất mãn.
“Tắt!” mẹ tôi hét lớn, đôi môi khô khốc bật máu.
Cậu ba hoảng sợ lui về sau.
Ông bà ngoại kêu cậu ấy tắt nhanh.
Cuối cùng cậu ấy tắt điếu thuốc, tức giận mà đi ra ngoài.
“Lỵ Lỵ, chúng ta hiểu được tâm tình của con, rốt cuộc thì Tư Tư....” bà ngoại đi tới trấn an mẹ tôi, vẻ mặt lại hiền từ.
Mẹ tôi vô biểu tình, chỉ tính toán phòng ở và tiền.
“Các người quyết định đi khi nào tôi nhận lại căn hộ và tiền, nếu không tôi sẽ khởi tố!”
Mẹ tôi mặt lạnh.
Vẻ hiền từ của bà ngoại biến thành lạnh lùng.
Bà ấy không thể tin được mà nhìn chằm chằm mẹ tôi: “Trương Lỵ, sao con lại như vậy? Đều là người nhà, con cứ muốn quậy như vậy hả?”
“Trương Lỵ, con là con gái của ba, ba phải nói với con, con có năng lực thì giúp anh em trong nhà mới đúng!” ông ngoại lên tiếng,
Mẹ tôi cười,
Bà ấy cười nặng nề, cười như tiếng cười trong rừng rú ban đêm.
“Tôi giúp chưa đủ hả? Từ nhỏ tới lớn, việc nặng nhọc cực khổ gì cũng là tôi làm, anh trai, em trai đều ngồi mát ăn bát vàng.
Tôi thi vào đại học, các người không cho đi học, muốn để tiền cho anh trai và em trai. Tôi đi làm, tiền kiếm được đều bị các người lấy hết, nói là dành tiền hồi môn cho tôi, nhưng khi tôi kết hôn, một đồng tiền các người cũng không bỏ ra!”
Mẹ nhìn chằm chằm ông bà ngoại: “Tôi muốn ly hôn, các người tức giận chet khiếp đi được, bởi vì tôi ly hôn thì các người không được con rể cho tiền xài nữa, nhưng mà con rể của các người nuôi tình nhân bên ngoài, các người đều biết hết.
Ly hôn được chia căn hộ, điều đầu tiên các người làm là tranh giành nó, lý do là các người muốn ở trong đó dưỡng già, kết quả các người chỉ ở một thời gian ngắn, vừa quay đầu lại các người đã để em trai vào ở.
Các người gạt tôi đầu tư hơn một trăm vạn, lại nói phẫu thuật cần nhiều tiền, tranh thủ lúc tôi bất lực nhất, các người lừa gạt tôi, lấy tất cả đi hết”
Mẹ còn đang cười, nhưng mà tôi thấy môi bà ấy chảy máu tới cổ rồi.
Như một bông hoa bỉ ngạn.