Mẹ Lưu Manh Con Thiên Tài

“Đừng đứng trơ mắt ra đó nữa!” Thi Thanh Trạch vỗ vai chiến hữu bên cạnh: “Ai bảo chúng ta không phải là phụ nữ!” Nói chính xác thì là: Ai bảo chúng ta không phải Kỷ Lương.

Không phải Kỷ Lương, thì làm gì có đặc quyền.

“Hơn nữa…” Vẻ mặt hắn còn rất chân thành nhìn bọn họ: “Nếu để Kỷ Lương chạy cùng chúng ta, các cậu có thể tự tin rằng mình sẽ không bị mất mặt nữa không?”

Chỉ một câu đã đánh thẳng vào điểm yếu. Tuy mọi người mới chỉ huấn luyện cùng nhau một ngày, nhưng hôm qua bọn họ cũng đã được chứng kiến năng lực của Kỷ Lương --- hoàn toàn không thể coi cô như mấy người phụ nữ bình thường khác. Hơn nữa, tối qua trước khi ngủ, qua miệng lưỡi của Tần Dịch và Thi Thanh Trạch, thì giờ đây, hình tượng của Kỷ Lương trong mắt mọi người, là một phụ nữ, đàn ông hơn cả đàn ông.

Cho nên, sau khi nghe câu hỏi của Thi Thanh Trạch, mọi người đều đồng loạt lắc đầu.

“Đội trưởng Lương mà cũng có dì cả mẹ.” Tần Dịch chỉ ngẩn người nhìn theo bóng Kỷ Lương đã bị Hạ Vũ kéo đi, rồi phun ra một câu: “Tôi còn tưởng chị ấy đi “thắt” từ lâu rồi.” Trong suy nghĩ của cậu, thì hình tượng Kỷ Lương vẫn là người phụ nữ kim cương vô địch. Nhưng giờ phút này, cảm giác của hắn là: Người phụ nữ kim cương vô địch kia, cầm một gói băng vệ sinh trong tay sau đó nói: “Thất độ không gian siêu thấm hút” (*)… Câu quảng cáo này, thật con mẹ nó, quá kinh khủng!

(*) Thất độ không gian: là một nhãn băng vệ sinh của Trung Quốc.

“Thắt cái đầu cậu ấy, thắt rồi thì dùng thế nào?” Mọi người bắt đầu tản ra, cùng kinh bỉ cái suy nghĩ ấm ớ của cậu ta.

Đùa giỡn một hồi, cuối cùng bọn họ cũng ngoan ngoãn đeo thêm khoảng hơn ba mươi kg, ai cũng tình nguyện mang thừa thêm nửa cân chứ không dám thiếu một lạnh, chỉ sợ sau khi đến nơi, tay họ Hạ kia lại đánh úp, bất ngờ kiểm tra trọng lượng mang theo của họ thì toi --- Việc này hôm qua anh đã làm rồi, một vài tên đi giữa đường lén bỏ bớt đá ra, liền bị Hạ Vũ cho hai sự lựa chọn: Một, thu dọn đồ đạc rồi biến khỏi đây. Hai, hủy bỏ kết quả hiện tạ, chạy lại lần nữa. Nói chung, những người đã lựa chọn đến tham gia huấn luyện lần này, có ai không phải là cán bộ mũi nhọn trong các đơn vị quân đội, vừa bắt đầu đã bị đuổi về, thì bọn họ làm sao dám ngẩng đầu nhìn ai. Cho nên, lựa chọn đầu tiên căn bản là bỏ đi. Họ chỉ có thể chọn cách thứ hai, liều mạng chạy thêm một lần nữa.

Cũng vì vậy, mà mọi người càng hiểu rõ hơn thủ đoạn nham hiểm tàn nhẫn và uy tín của Hạ Vũ.

Có điều… Sao Hạ Vũ kia lại biết chu kì sinh lí của Kỷ Lương? Xem ra quan hệ của hai người cũng không tồi.

Rời khỏi đám lính kia, Kỷ Lương ngồi trong xe Hạ Vũ, nhìn trái nhìn phải, nhưng từ đầu đến cuối cũng không dám nhìn anh, thỉnh thoảng lại hơi dịch mông, không khí im lặng này khiến cô không được tự nhiên.

Hạ Vũ thì ngược lại, một tay chống đầu, đặt lên cửa kính xe, một tay khoát lên vô lăng, dáng vẻ thoải mái tự nhiên, hoàn toàn trái ngược với tình trạng như bị sâu bò khắp người của cô.

“Khó chịu lắm à?”

Khi Kỷ Lương lại tiếp tục dịch mông, rốt cuộc Hạ Vũ cũng mở miệng, anh nhìn cô xuyên qua gương chiếu hậu.

“À… cũng tàm tạm.” Sao anh lại biết chu kì sinh lý của cô đến?

“Ra nhiều lắm không?”

“Cũng… tàm tạm.” Chết tiệt, cái khỉ gì thế. Sao anh ta hỏi tự nhiên như vậy? Tự nhiên đến mức cô cảm thấy anh ta mới là phụ nữ, còn cô mới là đàn ông ấy.

“Có đau bụng không?”

“… Tàm tạm!” Còn hỏi nữa! Kỷ Lương trừng mắt, anh ta không biết là đàn ông mà hỏi mấy chuyện này rất kì cục sao? Hơn nữa, lại còn phát ra từ miệng Hạ Vũ nữa…

“Bình thường thì hai ngày đầu rất khó chịu phải không.” Người nào đó dường như hoàn toàn không biết đến sự xấu hổ của cô, tiếp tục mở miệng.

Hỏi hăng hái thật!!!

Kỷ Lương vốn đang hơi xấu hổ, nhưng khi vô tình ngẩng đầu, bắt gặp đôi mắt đen láy của anh nhìn qua gương chiếu hậu… Cô chợt bắt gặp ý cười thoáng qua mắt anh, nhưng cô vừa chớp mắt, đôi ngươi đen láy đó lại khôi phục vẻ thâm thúy như thường ngày. Có điều, cô chắc chắn khoảnh khắc vừa rồi, cô không hề hoa mắt.

“Bình thường, chu kì ngắn thì mất đến bốn năm ngày, lâu thì tầm một tuần.” Cô hơi nheo mắt, lần này không cần anh hỏi lại, cô chủ động cung cấp hết thông tin về chu kì của mình: “Hai ngày đầu cũng hơi đau bụng, không thoải mái lắm, ra tương đối nhiều, bụng cũng hơi trướng, nhưng đến ngày thứ ba thì sẽ khá hơn… Như vậy đã đủ tỉ mỉ chưa?”

Có phải là ảo giác của cô không? Cô cứ cảm thấy Hạ Vũ bây giờ hơi khác trước kia! Hạ Vũ trước kia tuyệt đối sẽ không hỏi đến chu kì của cô! Nhưng bây giờ… Kỷ Lương nhìn qua gương chiếu hậu, liếc trộm anh một cái, không ngờ lại bị anh bắt gặp.

“Sao thế? Muốn nhìn thì cứ nhìn đi, anh đâu có thu phí của em!” Mắt của anh lại nhìn về phía trước: “Đã lớn vậy rồi, mà còn luôn luôn nhìn lén anh như cô bé trước kia thế.”

“…” Nghe anh nhắc lại hành động ngốc nghếch hồi mới biết yêu của cô, Kỷ Lương nghẹn vì xấu hổ. Khi đó, cô vẫn nghĩ rằng mình đã giấu rất kín, thần không biết quỷ không hay, thì ra… “Khụ!” Cô giả vờ hắng giọng, tránh ánh mắt của anh: “Việc đó… Sao anh biết tôi… đến ngày…” Được rồi, tuy da mặt Kỷ Lương rất dày, nhưng đối mặt với người đàn ông mình đã từng thích, thì cô vẫn không thể tự nhiên được, tốt xấu gì thì cô cũng vẫn là phụ nữ!

“Sắc mặt của em hôm nay không được tốt lắm,” Hạ Vũ trả lời: “Môi hơi bạc, thể năng (năng lực hoạt động cơ thể) kém hơn sơ với hôm qua, trước lúc huấn luyện còn thường che bụng một chút, người hơi cứng ngắc, tần suất vào toilet nhiều hơn bình thường, chưa đến hai tiếng em đã đi ba lần.” Nói một hơi chuỗi suy luận có căn cứ, anh tạm dừng, rồi đưa ra bằng chứng xác thực, có sức thuyết phục nhất: “Cái này… rơi từ trong túi em ra.”

Vừa nhìn thấy thứ trong tay anh, Kỷ Lương đã cảm thấy khuôn mặt mình nóng bừng lên, cô nhanh chóng đưa tay giật lấy gói nhỏ nhỏ màu trắng kia, nhét vào túi: “Cảm… cảm ơn.” Cô còn tưởng hôm nay mang thiếu một cái, thì ra là đánh rơi: “À… nội dung huấn luyện hôm nay là gì?” Được rồi, cô không giỏi đánh trống lảng, cách xoay chuyển cũng rất cứng nhắc, nhưng cứ tiếp tục chủ đề kia, thì cô sẽ xấu hổ chết mất.

“Tắm nắng!” Anh trả lời ngắn gọn.

Nhìn xa xa thấy có bóng người đã bắt đầu đến, Hạ Vũ xuống xe, Kỷ Lương cũng đi theo. Các anh em trong trại huấn luyện vừa tới mục tiêu đã nhìn thấy ngay Hạ Vũ đã đứng chắp tay sau lưng, dáng đứng thật là con mẹ nó chói mắt. Hạ Vũ nhìn đồng hồ, mọi người đều đến đúng thời gian quy định: “Nóng không?”

“Nóng!” Đúng là câu hỏi vớ vẩn, mọi người đồng thanh hô.

“Cho các cậu nghỉ mười lăm phút tự do theo ý mình, bắt đầu tính giờ!”

Đến bờ biển để làm gì?! Bơi lội! Xem các em gái mặc bikini! Nhưng ở đây không có em gái nào --- cô em duy nhất kia, thôi bỏ đi, bọn họ vẫn nên đi bơi thì hơn.

Hạ Vũ vừa dứt lời, đã có người vội vàng lao xuống nước. Nước biển mát lạnh khiến nhiệt độ trên người họ giảm đi không ít. Trong lòng mọi người đột nhiên cảm thấy, tay họ Hạ này cũng không đến mức mất hết nhân tính.

Kỷ Lương nhìn cả đám binh lính đùa nghịch vui vẻ dưới nước mà thầm đổ mồ hôi lạnh thay họ… Người khác thì cô không dám chắc, chứ Hạ Vũ thì tuyệt đối không phải là người có lòng tốt đến như vậy, càng không thể vô duyên vô cớ mà cho bọn họ đi bơi hạ nhiệt…

Hai mươi phút sau, Kỷ Lương nhìn đám đàn ông trên người chỉ có mỗi chiếc quần đùi nhiều màu sắc, rồi ngẩng đầu nhìn trời…

Quả nhiên là Hạ Vũ…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui