Mẹ Lưu Manh Con Thiên Tài

Kỷ Lương chủ động xin miễn đặc quyền, chấp nhận huấn luyện cùng mọi người. Tuy không đến mức cởi sạch quần áo chỉ để lại mỗi chiếc quần đùi như đám đàn ông kia, mà cô mặc cả bộ dằn di, nhưng da thịt cũng không tránh khỏi chịu khổ, chỉ qua vài ngày, làn da vốn trắng nõn giờ đã biến thành màu mạch nha — đây là nói cho dễ nghe, còn muốn nói thẳng ra, thì phải dùng câu của anh Duệ.

“Kỷ Tiểu Lương à” vẻ mặt Kỷ Duệ rất thông cảm nhìn làn da phơi nắng đã biến thành màu ngăm đen của cô: “Dáng của mẹ vốn dĩ ‘trước không lồi, sau không vểnh’ đã đủ bi kịch lắm rồi, nhưng ít nhiều gì thì làn da trắng nõn hồng hào kia cũng coi như không tệ, giờ lại phơi nắng thành cục than thế này…” Cậu bước lại gần, nghiêm túc vỗ vỗ vai cô: “Mẹ thật đúng là… hoàn toàn xứng đáng với giới tính thứ ba của mình.”

Kỷ Lương đưa tay véo hai má cậu, cũng không quá mạnh tay khiến cậu đau: “Chỉ cần ở trong sổ hộ khẩu, thì mẹ là mẹ anh là đủ rồi.” Tên nhóc chết tiệt, đau lòng thì cứ nói thẳng ra, cái tính cách kỳ quặc này ở đâu ra thế? Rõ ràng là quan tâm, nhưng lại cứ nói xuôi nói ngược rồi thành ra châm chọc, đả kích cô.

“Con trai à, con…”

Kỷ Duệ nhìn vẻ mặt cô rõ ràng muốn nói lại ngập ngừng, như muốn chờ cậu hỏi: ‘có chuyện gì vậy?’ ấy.

Kỷ Lương bật người, nịnh bợ xáp lại gần cậu: “Ôi!”, sau đó vòng tay ôm cậu vào lòng, mấy ngày nay bận huấn luyện, mà tên nhóc này cũng có niềm vui riêng, nên hai mẹ con đi sớm về trễ, có nhiều vấn đề cứ luẩn quẩn trong đầu khiến cô sắp phát điên cả lên. Nhưng cơ hội đặt câu hỏi vừa đến, thì cô lại đột nhiên không biết nên mở miệng thế nào mới được.

“Ừm… người đó…”

“Ai ạ?”

“Là người đó đó!” Bắt cô phải hỏi thế nào chứ, nhưng cô biết chắc chắn tên nhóc này hiểu suy nghĩ trong đầu cô, đây gọi là mẹ con liền tâm mà.

“Người đó là người nào mới được chứ?!” Kỷ Duệ chớp đôi mắt to, vẻ mặt cực kỳ vô tội, còn ra vẻ không biết gì nữa.

“…” Cô trừng mắt, lửa giận bừng bừng.

“…” Cậu chớp mắt, vô tội.

“Là mấy ngày nay con với ông già kia thế nào.” Kỷ Lương cũng không ngại ngùng, hỏi thẳng luôn.

Mấy hôm nay, ngày nào tên nhóc này cũng chạy sang bên chỗ tham mưu trưởng Hạ, đừng nói cô hẹp hòi này kia, cô rất để ý!!! Con là do cô sinh ra, cô nuôi nấng, là khúc ruột, là máu thịt của cô, cô rất lo, liệu tên nhóc này có khi nào lập trường không kiên định, bị người ta lừa mất không. Tuy nói trong cơ thể của cậu có huyết thống của họ Hạ, ông nội muốn nhận cháu thì cũng được thôi, nhưng… nhưng mà cô không muốn. Kỷ Lương cô là một đứa bé mồ côi, không có gia thế, thật sự chẳng có thực lực gì để đấu với nhà họ Hạ. Nếu ông già đó tâm huyết dâng trào, học theo mấy nội dung máu chó trong phim truyền hình, chạy tới nói cái gì mà không thể để con cháu nhà họ Hạ lưu lạc bên ngoài, rồi nhất quyết muốn đưa anh Duệ đi, thì cô không tin mình có năng lực có thể giữ anh Duệ lại.

“Có gì đâu mà thế nào ạ!” Kỷ Duệ lườm cô một cái: “Con thích người già, ông ấy thích trẻ con, ở cùng với nhau cũng coi như là hoà hợp.” Hiểu sự lo lắng trong lòng cô, Kỷ Duệ đưa tay đập vào gáy cô một cái: “Con đã nói đời này con chỉ mang họ Kỷ, mẹ còn lo lắng gì chứ.”

Kỷ Lương bị nhìn thấu tâm tư, chỉ có thể cười ha ha hai tiếng, gãi gãi tóc, sau đó hôn chụt một cái vào khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của con trai: “Anh Duệ, mẹ đã từng nói chưa nhỉ? Mẹ yêu anh chết mất thôi!”

Vừa dứt lời thì nghe bên ngoài truyền tới tiếng còi tập trung khẩn cấp.

Khỉ thật! Kỷ Lương nhìn bên ngoài trời đang mưa to gió lớn, chẳng lẽ lại huấn luyện đặc biệt trong thời tiết này sao?!

Sự thật đã chứng minh, những suy nghĩ tốt của Kỷ Lương thì không bao giờ linh nghiệm, nhưng dự cảm xấu thì luôn luôn chuẩn xác.

Bây giờ mới tám giờ hơn. Hôm nay trời thực sự rất đẹp, ban ngày nhìn cũng không có dấu hiệu mưa gió gì, thời tiết cực kỳ dễ chịu. Nhìn tiết trời như vậy, thủ đoạn giày vò mọi người của Hạ Vũ cũng không thể nào đạt tới hiệu quả mong muốn được, cho nên phần huấn luyện ban ngày khá thoải mái so với những ngày trước, làm cho cả đám người cảm động đến mức thiếu chút nữa là quỳ xuống tạ ơn trời đất, cầu xin ông trời mở to mắt, tốt nhất là cứ mưa một trận thật to đi, để bọn họ đỡ bị giày vò nữa. Hiện giờ mới thấy, đúng là một câu của bọn họ có thể khiến đất trời biến sắc rồi.

Mọi người đồng tâm hiệp lực, quyết chí khiến ông trời phải cảm động. Nên vừa ăn cơm xong, thấy trên trời đột nhiên nổi gió, mây đen kéo đến, chỉ chốc lát sau, sấm chớp ầm ầm, thêm một lúc nữa, mưa to đổ xuống làm cả đám binh lính trong doanh trại huấn luyện vui vẻ gào khóc om sòm, còn phi ầm ầm ra giữa trời mưa, khiến các đại đội khác nhìn mà chẳng hiểu ra sao.

Đang lúc mọi người thả lỏng tinh thần, nghĩ đêm nay sẽ là một đêm ngon giấc, thì tiếng còi tập hợp khẩn cấp đã phá huỷ giấc mộng đẹp chưa kịp hình thành của mọi người.

“Ba phút bốn mươi lăm giây!” Hạ Vũ nhìn đồng hồ, rồi lại nhìn binh lính quần áo không chỉnh tề, giọng điệu không thay đổi gì nhưng cũng đủ để mọi người cảm nhận được anh đang không hài lòng.

Chính xác! Khi bọn họ còn ở đơn vị cũ, thời gian tập hợp đều trong vòng hai phút, đều tại thời tiết này gây hoạ, trận mưa to đột ngột đổ xuống đã khiến ọi người bất giác buông lỏng vài phần, nhất thời quên mất cái người họ Hạ kia, thời tiết càng xấu thì anh ta sẽ càng thích giày vò bọn họ.

“Đêm nay, thật ra tôi không định huấn luyện các cậu!” Hạ Vũ nói xong, phía dưới đều thầm thở dài: ai tin được chứ!

“Là mấy lão già Mỹ kia tìm đến.” Nói xong, ánh mắt anh liếc sang một hướng khác. Cách đó không xa, có một nhóm rất đông đang tập hợp, cũng chính là binh lính của Mỹ tới hợp tác huấn luyện.

Cái khác không nói, chỉ bàn về thể trạng thôi, thì nhìn đám lính Mỹ cũng đã cường tráng hơn bọn họ rất nhiều rồi. Chưa nói tới đám người bên Mỹ chọn tới lần này, chắc chắn không phải những kẻ kém cỏi, giờ còn đột nhiên muốn làm thế này là sao?

Chỉ một lát sau, Jess đã bước tới, liếc mắt nhìn đám lính quần áo không chỉnh tề bên này, trong mắt thoáng có ý cười, sau đó hỏi Hạ Vũ: “Sĩ quan Hạ, có thể bắt đầu chưa?”

Hạ Vũ gật gật đầu: “Bắt đầu đi.”

Nội dung nhiệm vụ đột xuất đêm nay, Trung Quốc là phe đỏ, Mỹ là phe xanh, nội dung trò chơi: “Tìm cách giải cứu con tin.”

Mỗi người đều được phát một gói gì đó không thấm nước, trong thời gian quy định phải nghĩ cách cứu con tin của bên ta trong tay phe xanh.

“Con tin là ai nhỉ?!” Tần Dịch vừa xem xét cái bọc kia, vừa hỏi: “Nam hay nữ?” Câu hỏi này cũng là thắc mắc của mọi người.

Trong căn cứ này, chỉ toàn là đàn ông, ngay cả đầu bếp cũng là đàn ông, chẳng khác gì miếu hoà thượng, việc này đối với những đại đội khác thì có thể đã thành thói quen, nhưng mấy người Tần Dịch thì không. Lúc trước bọn họ ở nơi phồn hoa đô thị, nhìn thấy các em gái gầy béo đủ cả, đến khi tới đây, ngày nào nhìn trước ngó sau cũng chỉ toàn thấy đàn ông, nhắm mắt cũng chỉ nghe tiếng đàn ông, những ngày kham khổ này, thật chẳng khác gì thầy tu.

Hạ Vũ như cười như không nhìn cậu một cái: “Là người không giống cậu.”

Là người không giống cậu!

Tuy câu này chẳng khác gì những lời Hạ Vũ thường nói, nhưng giờ phút này nghe còn hay hơn cả âm thanh của trời đất. Tần Dịch là một người đàn ông chân chính, không giống với cậu, thì chắc chắn là em gái xinh đẹp nào đó rồi.

Chỉ một câu đã làm đám lính máu me hẳn lên. Nếu xét về đại cục, thì việc này liên quan đến danh dự của Quốc gia, dù liều mạng cũng phải đánh tan đám lính Mỹ, giữ gìn danh dự của Quốc gia. Còn nếu nhìn trên khía cạnh cá nhân, thì đây là cơ hội để làm anh hùng cứu mỹ nhân ngàn năm có một.

Tóm lại, là chiến dịch này chỉ cho phép thành công, không được phép thất bại.

Kỷ Lương nhìn cả đám người như lang như sói, giờ phút này cô đã ý thức một cách sâu sắc sự khác biệt giữa đàn ông và phụ nữ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui