Mê Luyến Yên Chi Mỗi Đêm

Hoắc Kỳ Xuyên khóa chặt đối tượng, sau đó cầm ly rượu từng bước rẽ qua đám đông tới gần. Không ít cô gái muốn đến chắn đường, cố gắng lọt vào mắt xanh của anh nhưng đã quá xem thường sự kiên quyết trong tâm trí anh.

Những người anh em ở phía sau vô cùng hồi hộp. Họ đang đoán xem liệu Hoắc Kỳ Xuyên có bất ngờ quay đầu lại, chịu uống phạt mười ly hay không. Nhưng cuối cùng, anh lại càng lúc càng sát lại gần cô gái đầm đỏ lẻ loi ấy.

Hoắc Kỳ Xuyên nhấp ly rượu lấy can đảm. Dưới ánh đèn mờ ảo từ những chiếc đèn treo trần phản chiếu lên mặt bàn gỗ bóng loáng, một phần khác dịu nhẹ hắt lên gương mặt kiều diễm của cô gái. Cô với mái tóc bồng bềnh, mặc chiếc váy đỏ quyến rũ, cầm ly rượu vang đỏ trên tay. Mỗi cử động của cô, từ cách nâng ly rượu lên môi, đôi mắt khẽ nhắm lại tận hưởng hương vị, đều cuốn hút ánh nhìn của anh.

Hít sâu một hơi, Hoắc Kỳ Xuyên biết trái tim anh đang có phần nào rung động với một cô gái xa lạ ngay tại quán bar này. Đây cũng là điều anh chưa bao giờ cho phép bản thân xảy ra.

Hoắc Kỳ Xuyên lịch sự đứng ở một khoảng cách an toàn với cô gái, đôi mắt luôn giữ ánh nhìn ấm áp và chân thành.

- Xin lỗi, chỗ này có ai ngồi chưa? - Anh hỏi, giọng trầm ấm và lịch lãm.

Cô hơi khựng lại nhưng không nhìn lấy Hoắc Kỳ Xuyên nửa điểm, tiếp tục thưởng thức ly rượu của mình:

- Chỗ này có người rồi.

Cả người cô toát ra vẻ không muốn ai đến làm phiền, dù vậy Hoắc Kỳ Xuyên không cảm thấy khó khăn chút nào. Ngược lại, người phụ nữ không có hứng thú với anh này càng thu hút anh hơn.

Không nản lòng, Hoắc Kỳ Xuyên cười nhẹ:


- Tôi chỉ muốn làm quen. Tôi là Hoắc Kỳ Xuyên, rất vui được gặp cô.

Nếu là với người khác khi chỉ cần nghe tên của anh thì sẽ vui vẻ chào đón. Họ có thể không lấy được trái tim anh nhưng sẽ cố gắng lấy được một dự án từ tập đoàn Hoắc gia.

Có điều cô chỉ khẽ nhếch môi, một nụ cười thoáng qua nhưng không thật sự vui vẻ.

- Tôi không có hứng thú làm quen với người lạ. Cảm ơn anh.

Hoắc Kỳ Xuyên khá bất ngờ nhưng vẫn giữ phong thái lịch sự:

- Tôi hiểu. Nếu cô thay đổi ý định, tôi vẫn ở đây.

Cô không đáp, chỉ khẽ gật đầu và quay lại với ly rượu, ánh mắt lơ đãng nhìn về phía khác, tỏ rõ sự không quan tâm.

Hoắc Kỳ Xuyên không vội rời đi, càng khó khăn càng muốn chinh phục. Vì thế, anh ngồi cách cô hai ba ghế, cũng chẳng nói thêm câu nào. Thỉnh thoảng, anh nhờ người phục vụ gửi cho cô một ly rượu khác, kèm theo một lời nhắn nhỏ nhắn nhủ về sở thích rượu vang của cô, hay đơn giản chỉ là một câu chúc tối vui vẻ.

Ban đầu, cô tỏ ra thờ ơ với những cử chỉ này, nhưng sự kiên trì và tinh tế của Hoắc Kỳ Xuyên dần dần khiến cô thay đổi. Một lúc sau, khi anh gửi đến một ly rượu khác kèm theo một câu chuyện hài hước viết trên tấm giấy nhỏ, cô không thể không bật cười.

Hoắc Kỳ Xuyên vài phút sau nhận được tờ giấy đáp trả từ phía cô:

- Chỗ kế bên tôi không có ai ngồi cả.

Anh biết, cá đã cắn câu. Vì thế, anh đứng dậy và đi đến bên cạnh cô ngồi xuống.

- Tôi đoán, có lẽ cô thích câu chuyện đó.

Cô nhìn anh, ánh mắt không còn lạnh lùng như trước:

- Được rồi, anh đã làm tôi cười nên tôi cho anh một cơ hội. Anh có thường đến mấy quán bar như này không?

- Thỉnh thoảng tôi đến để thư giãn. Nhưng tối nay thật đặc biệt.


Cô cười khẽ:

- Tại sao lại đặc biệt?

Hoắc Kỳ Xuyên nhìn sâu vào đôi mắt màu mật ong:

- Vì tôi gặp được một người đặc biệt.

Câu nói này khiến cô lần nữa bật cười:

- Vậy anh có muốn làm một chuyện gì đó đặc biệt vui không?

Hoắc Kỳ Xuyên cảm giác câu hỏi này mang vài phần hàm ý không mấy trong sáng. Ánh mắt anh hướng về phía bàn của các anh em, họ đang chuẩn bị sẵn một tháp ly rượu để anh chịu phạt. Cảnh tượng này khiến bao tử anh có phần cồn cào.

- Tôi sẵn sàng theo cô.

Hoắc Kỳ Xuyên đâm lao chỉ đành theo lao, cùng lắm anh sẽ tìm cách trốn về giữa chừng. Nào ngờ tới cô kè sát cả người mình vào người anh làm tim anh nhất thời đập mạnh. Hương thơm nhẹ nhàng và quyến rũ từ tóc cô lan tỏa, pha lẫn với hương nước hoa dịu nhẹ. Đó là một mùi hương phảng phất như hoa nhài và một chút vani ngọt ngào, khiến anh không thể không chú ý.

- Anh đã trả tiền những ly rượu chưa?

Hoắc Kỳ Xuyên không hiểu vì sao cô lại nói thế nhưng vẫn thành thật lắc đầu. Bất ngờ, cô nắm lấy tay anh, kéo anh chạy nhanh ra ngoài cửa mặc cho người pha chế gọi với theo.


- Chạy thôi.

Cô quay đầu nhìn anh, nở nụ cười thích thú không thôi khiến anh chẳng thể rời mắt. Cô không hề biết rằng khi cô lôi anh như thế, chẳng ai dám cản đường đi của anh cả.

Một đường thuận lợi ra ngoài, cô nhìn dáo dác xung quanh:

- Anh có chạy xe không?

- Tôi có.

- Mình đi trốn thôi. Mau lên.

Xe của Hoắc Kỳ Xuyên vừa đỗ tới. Cô đã nhanh chóng ngồi vào ghế phụ, cùng anh trốn khỏi quán bar xập xình.





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận