Mê Luyến Yên Chi Mỗi Đêm

Quay trở lại văn phòng, Đới Mẫn Giai bị bao quanh bởi ánh mắt tò mò của đồng nghiệp. Họ đều biết rằng Hoắc Kỳ Xuyên rất nghiêm khắc trong công việc và hiếm khi gọi ai lên phòng nếu không có lý do đặc biệt. Cô giữ thái độ bình tĩnh và tập trung vào công việc của mình, không để lộ bất kỳ dấu hiệu nào của sự lo lắng hay căng thẳng.

Vào giờ nghỉ trưa, cô và Hoắc Kỳ Xuyên cố gắng không gặp nhau để tránh bị nghi ngờ. Tuy nhiên, mỗi khi ánh mắt họ chạm nhau, một cảm giác ấm áp và yên bình lan tỏa, nhắc nhở họ về tình cảm mà họ chia sẻ.

Tuy nhiên, một cơn bão khác lại ập tới.

Vào lúc Đới Mẫn Giai đang cùng đội của mình bàn bạc về dự án, một người không liên quan đã xuất hiện. Tiếng giày cao gót vang lên đầy quyền uy và tức giận. Nghiên Vũ, vị hôn thê của Hoắc Kỳ Xuyên, bước vào phòng marketing với vẻ mặt hằm hằm đầy giận dữ. Sự xuất hiện của cô ta gây ra một cơn chấn động nho nhỏ, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cô ta, ngừng làm việc, những lời thì thầm bắt đầu lan truyền.

Nghiên Vũ đứng trước mặt Đới Mẫn Giai, ánh mắt sắc bén như muốn xé toạc đối phương. Giọng cô ta đanh thép vang lên:

- Cô đã làm cho công ty này thất thoát, và còn khiến anh Kỳ Xuyên bị thương. Cô không xứng đáng ở đây. Tôi sẽ đuổi cô ra khỏi công ty ngay lập tức.

Đới Mẫn Giai hít một hơi thật sâu, giữ bình tĩnh, ánh mắt cô kiên định không chút nao núng:


- Chuyện tôi bị đuổi hay không đều phải được thông qua bởi chủ tịch và ban nhân sự. Cô không có quyền làm điều đó.

Nghiên Vũ cười lạnh, vẻ mặt chứa đầy sự khinh thường:

- Tôi là vợ tương lai của anh Kỳ Xuyên, là chủ nhân tương lai của công ty này. Tôi có quyền đuổi cô.

Đới Mẫn Giai vẫn canh cánh chuyện này trong lòng, nhưng cô lựa chọn tin tưởng Hoắc Kỳ Xuyên:

- Hoắc tổng đã thông báo cô không phải vị hôn thê của anh ấy. Mà dù phải, hiện tại cô không có quyền điều hành gì trong công ty này cả.

- Cô dám cãi lại tôi? Đúng là kẻ không nhìn lại vị trí của mình ở đâu - Nghiên Vũ nghiến răng đáp trả.

- Tôi biết rõ vị trí của mình ở đâu thưa tiểu thư Nghiên, vì thế tôi luôn khiêm tốn với những gì tôi có, chứ không ba hoa về những thứ tôi không có.

Nghiên Vũ bị Đới Mẫn Giai đáp trả đến mức không thể nuốt trôi cục tức. Cô ta giơ cao tay, muốn tát Đới Mẫn Giai một cái để làm gương cho những nhân viên khác. Nhưng còn chưa kịp hạ xuống, người ở đằng sau đã chụp lấy tay cô ta rồi đẩy sang một bên khiến cô ta choáng váng.

- Cô lại đến đây gây rắc rối gì nữa thế?

Hoắc Kỳ Xuyên đứng chắn trước mặt Đới Mẫn Giai. Vừa rồi nghe thư ký Vương thông báo, anh tức tốc chạy xuống đây, bởi vì lại lo sợ Nghiên Vũ làm gì cô một lần nữa.

- Anh Kỳ Xuyên, sao anh cứ bảo vệ nhỏ xấu xí đó vậy? Em mới là vợ sắp cưới của anh mà.

Hoắc Kỳ Xuyên nói, giọng điềm tĩnh nhưng cương quyết:


- Tôi đã từ chối mối liên hôn này. Vì thế cô không là ai ở đây cả. Và cô cũng không có quyền đuổi ai đi khỏi công ty tôi.

Nghiên Vũ rơm rớm nước mắt:

- Anh vì con nhỏ xấu xí đó mà bỏ rơi em. Em mới là người môn đăng hộ đối với anh mà.

Anh không thể nghe thêm được câu nào từ Nghiên Vũ, cắt ngang lời cô ta, giọng nói tỏ rõ chán ghét:

- Tốt nhất cô nên lựa lời khi tôi còn bình tĩnh. Nhan sắc mỗi người không thể để cô tự ý bình phẩm.

Nghiên Vũ giận dữ, ánh mắt cô ta đầy sự thách thức và tức tối.

- Được thôi. Nếu cô ta có thể trở nên đẹp đẽ, em sẽ không làm phiền tới cô ta nữa. Nhưng nếu không, cô ta sẽ phải rời khỏi công ty này.

Hoắc Kỳ Xuyên nhíu mày, không hiểu rõ ý của cô ta:

- Cô đang nói gì vậy?


Nghiên Vũ quay sang Đới Mẫn Giai, ánh mắt lạnh lẽo và đầy toan tính:

- Tôi thách thức cô. Nếu cô có thể trở nên đẹp đẽ, tôi sẽ không làm phiền cô nữa. Nhưng nếu không, cô phải rời khỏi công ty.

Đới Mẫn Giai cảm thấy áp lực nhưng vẫn giữ vững tinh thần:

- Tôi không cần phải chứng minh điều gì với cô. Vẻ đẹp không chỉ ở ngoại hình mà còn ở tâm hồn và năng lực. Tôi sẽ chứng minh giá trị của mình qua công việc và sự cống hiến. Và tôi cần phải nhắc lại một lần nữa, cô không có quyền đuổi tôi.

Nghiên Vũ tỏ vẻ khinh thường:

- Chỉ những kẻ tự ti về nhan sắc mới nói như thế. Nếu vậy, chỉ cần cô trở nên xinh đẹp thì tôi sẽ đứng trước mặt những người ở đây để xin lỗi cô. Tôi không làm phiền công ty này nữa.

Nghiên Vũ cười lạnh, nhưng không nói gì thêm. Cô ta quay người bỏ đi, để lại không khí căng thẳng trong phòng. Hoắc Kỳ Xuyên và Đới Mẫn Giai nhìn nhau, cảm nhận được sự ủng hộ và tình cảm mà họ dành cho nhau. Họ biết rằng sẽ còn nhiều thử thách phía trước, nhưng họ sẵn sàng đối mặt và vượt qua cùng nhau.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận