Nụ cười của Đới Mẫn Giai khựng lại, dần trở nên mỏi mệt và hạ xuống. Cô cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, nhưng cô cố gắng không để lộ sự bất an.
- Thưa chú, cháu yêu Kỳ Xuyên thật lòng. Cháu không hiểu tại sao chú lại phản đối chúng cháu? - Cô nói, giọng cố gắng giữ vững.
Ông Hoắc nhìn cô một cách sắc lạnh.
- Cô không phù hợp với Kỳ Xuyên. Gia đình chúng tôi đã có kế hoạch riêng, và cô không nằm trong đó. - Ông nói thẳng thừng. - Tôi mong cô hiểu và tự nguyện rời xa con trai tôi, để tránh những rắc rối không đáng có.
Đới Mẫn Giai cảm thấy lòng mình đau nhói, nhưng cô biết mình phải kiên nhẫn và kiên định.
- Cháu hiểu ý của chú, nhưng cháu không thể làm theo yêu cầu đó. Tình cảm của cháu và Kỳ Xuyên là thật, và cháu tin rằng chúng cháu có thể vượt qua mọi khó khăn cùng nhau. - Cô nói, giọng chắc chắn.
Ông Hoắc nhìn cô một lúc, rồi đứng dậy.
- Tôi đã nói rõ ràng. Hy vọng cô suy nghĩ lại. Người phù hợp nhất với Kỳ Xuyên là tiểu thư Nghiên gia. - Ông nói, rồi rời đi mà không chờ Lan nói thêm gì.
Đới Mẫn Giai thất thiểu trở về công ty, trong lòng vẫn còn nặng trĩu sau cuộc gặp với ông Hoắc. Mễ Tinh nhìn thấy, liền lo lắng hỏi:
- Em có sao không, Mẫn Giai?
Đới Mẫn Giai cố gắng gượng cười, đáp lại một cách mơ hồ:
- Không sao đâu, em chỉ hơi mệt thôi.
Mễ Tinh vẫn không yên tâm, nhưng cũng không hỏi thêm. Đới Mẫn Giai nhanh chóng quay về bàn làm việc, cố gắng tập trung vào nhiệm vụ trước mắt. Cuộc họp bất ngờ được triệu tập, mọi người tập trung vào phòng họp lớn.
Hoắc Kỳ Xuyên bước vào, ánh mắt sáng lên với một tin tức quan trọng.
- Các bạn! - Anh bắt đầu. - Sắp tới, một tập đoàn lớn từ nước ngoài sẽ mở rộng dây chuyền sản xuất trong nước. Hiện tại, họ đang tìm kiếm các công ty đối tác, và công ty chúng ta là một trong những công ty được chú ý.
Mọi người trong phòng họp đều tỏ ra phấn khởi và háo hức. Hoắc Kỳ Xuyên tiếp tục:
- Để gây ấn tượng mạnh với tập đoàn đó, chúng ta cần làm việc năng suất hơn nữa. Tôi muốn các bạn đưa ra những kế hoạch chi tiết để thúc đẩy hình ảnh và doanh thu của công ty.
Đới Mẫn Giai ngồi đó, cố gắng tập trung nhưng tâm trí cô vẫn lơ lửng, nghĩ về cuộc gặp gỡ căng thẳng với ông Hoắc và cả về tập đoàn nước ngoài. Hoắc Kỳ Xuyên nhìn thấy sự lơ là của cô, liền nhắc nhở:
- Quản lý marketing, cô có ý kiến gì về vấn đề này không?
Đới Mẫn Giai giật mình, thấy ai cũng chú ý đến mình, vội vàng xin lỗi:
- Tôi xin lỗi, tôi không có ý kiến gì ạ.
Hoắc Kỳ Xuyên nhìn cô một lúc, rồi nói:
- Sau cuộc họp, Mẫn Giai ở lại gặp tôi.
Cuộc họp tiếp tục diễn ra với những thảo luận sôi nổi, nhưng Đới Mẫn Giai cảm thấy mình như đang ở một thế giới khác. Cô biết rằng Hoắc Kỳ Xuyên có lý do để nhắc nhở cô, và cô cũng hiểu rằng mình cần phải cố gắng hơn nữa để không làm thất vọng anh.
Khi cuộc họp kết thúc, mọi người lần lượt rời khỏi phòng. Đới Mẫn Giai ở lại, bước tới chỗ Hoắc Kỳ Xuyên.
- Hoắc tổng, em xin lỗi vì đã lơ là trong cuộc họp. Em sẽ cố gắng hơn. - Cô nói, giọng đầy hối lỗi.
Hoắc Kỳ Xuyên nhìn cô, ánh mắt vừa nghiêm nghị vừa lo lắng.
- Mẫn Giai, em có chuyện gì sao? Anh thấy em không được ổn. - Anh hỏi, giọng trầm ấm.
Đới Mẫn Giai ậm ừ, cố gắng giữ bình tĩnh. Cô biết Hoắc Kỳ Xuyên luôn quan tâm và nhạy bén với những thay đổi nhỏ của cô, nhưng cô quyết định giấu giếm chuyện ba của anh đã gặp mình.
- Không có gì đâu anh. - Cô nói, cố gắng trấn an anh bằng một nụ cười. - Chỉ là công việc dạo này nhiều quá, em cảm thấy hơi căng thẳng thôi.
Hoắc Kỳ Xuyên nhìn sâu vào mắt cô, như thể muốn đọc thấu mọi suy nghĩ trong đầu cô:
- Em chắc chứ? Nếu có chuyện gì, em có thể nói với anh mà.
Đới Mẫn Giai gật đầu, cố gắng giữ giọng thật bình thường:
- Thật mà, anh đừng lo. Em sẽ điều chỉnh lại công việc để không bị quá tải nữa.
Hoắc Kỳ Xuyên vẫn còn vẻ băn khoăn, nhưng anh không muốn ép cô phải nói ra nếu cô chưa sẵn sàng:
- Được rồi, nhưng nếu em cần bất cứ điều gì, anh luôn ở đây.
Đới Mẫn Giai mỉm cười, cảm nhận được sự an tâm từ lời nói của anh:
- Cảm ơn anh, Kỳ Xuyên. Em sẽ ổn mà.
Hoắc Kỳ Xuyên hơi nhìn ra bên ngoài, cảm thấy không có ai nghe lén, nên tiến lại gần Đới Mẫn Giai, trao một nụ hôn lên trán cô như một sự trấn an và động viên. Cô ngượng ngùng, nhanh chóng dọn dẹp đồ rồi chạy ra bên ngoài, không nghĩ tới anh lại dám làm trò ở chốn công ty như thế này.
Nhưng cảm giác nặng nề từ cuộc trò chuyện với ông Hoắc vẫn không ngừng ám ảnh Đới Mẫn Giai. Cô không muốn chia sẻ điều này với Hoắc Kỳ Xuyên vì không muốn anh phải đối mặt với thêm căng thẳng từ gia đình.