Mê Mẩn Vì Em FULL


Ngay trước khi xe tải nhỏ bị vỡ, Du Lệ đã quyết đoán ra tay giành lại quyền điều khiển về mình.
Chử tiên sinh vẫn phải ngồi đằng sau nói chuyện tán gẫu với Nhạc chính Tước đi vậy.
Với thể nghiệm ngồi xe lần này, Nhạc Chính Tước cứ khen mãi, “Tốc độ rất không tồi đó, đã lâu chưa được sảng khoái đến thế! Tiếc là Trác Già cứ nhìn mãi, đến cái bằng tôi cũng chẳng có để mà mua tới mấy cái xe luôn”
Du Lệ liếc qua gương thấy anh ta không nhịn được thì hỏi, “Với đại gia Nhạc Chính Vương, có mua mấy cái siêu xe cũng không phải nói chơi đâu nhỉ?”
Nhạc Chính Vương xua tay, “Hết cách rồi, sau khi báo hỏng mười chiếc xe liên tục, Trác Già đã không cho tôi đụng vào xe nữa rồi, nếu không sao tôi lại phải cưỡi ngựa đi chứ….

Đương nhiên tôi nuôi con ngựa cũng có tốc độ rất nhanh, nhưng vẫn thua xe của con người”
Nghe thấy anh ta nói, hai mắt Chử Hiệt mở to lộ ra tia sáng kỳ dị hỏi, “Những cái xe anh báo hỏng đó có nhiều tiền không?”
“Cũng không nhiều cho lắm, khoảng ngàn vạn đi” Vị chủ trang trại chẳng mấy khi có khái niệm thiếu tiền ấy nói những lời ấy ra rất bình thản.
Chử tiên sinh lập tức im bặt.
Đúng, anh chỉ mới phá hỏng có một chiếc siêu xe thôi, vẫn còn tiết kiệm chán so với Nhạc Chính Vương kìa!
Du Lệ, “….” Ha ha, hai kẻ phá của nhà các anh!
Du Lệ chẳng thèm để ý tới hai tên phá sản ở đằng sau nữa, chuyên tâm lái xe, cảm thấy có những lúc yêu ma này đó cũng thật chẳng đáng tin.
Lúc đến trấn nhỏ thì cũng đã gần khuya rồi.
Trấn nhỏ vô cùng yên tĩnh, trên đường phố rất ít người đi đường, nhà nào nhà nấy đã sớm tắt đèn đi ngủ, chỉ có ít đèn đường không được sáng cho lắm chiếu sáng, cứ như bóng đèn huỳnh quang mờ nhạt soi sáng trong đêm vậy.
Kinh tế trấn nhỏ cũng không được ổn cho lắm, nên đèn đường không nhiều, đại đa số đều đã hỏng cả, hoặc không được trang bị đèn.

May mà đại đa số dân trên trấn đã đi nghỉ khá sớm, ít khi ra ngoài buổi tối, đèn có hỏng cũng không quan trọng, không ai cần sửa nó cả.
Tiếng xe vận tải nhỏ đi trên đường, giữa đêm khuya tĩnh lặng càng thêm chói tai ầm ĩ.
Nhạc Chính Tước lấy tay đỡ cửa sổ xe, nhìn theo chiếc xe tải nhỏ đang đi tới, hai mắt lạnh nhạt quét qua đám phòng ốc hai bên đường, không nói gì.
Du Lệ lái xe tải nhỏ đi tới ngôi nhà dân mà đoàn phim thuê.
Cô chăm chú nhìn đường, cũng không rõ là do đêm quá dài không mà sau khi đi vào trấn nhỏ, nhiệt độ không khí lại giảm xuống không ít, cả tay chân đều đông lạnh cứng đờ, nghĩ sắp đến nơi, cô cố gắng chống lại cái cảm giác lạnh lẽo không khỏe đó lại.
Đợi lúc trở lại nhà tắm nước nóng xong đi ngủ, đỡ mãi dậy đóng phim tinh thần hao tổn.
Tiếng xe tải nhỏ nghiền bánh trên đường xi măng, tốc độ cũng không nhanh.
Qua một lúc, Du Lệ không kìm được nhìn vào đồng hồ, giống như lúc vào trấn nhỏ rồi, đã đi được chừng hơn mười phút sao mãi mà chẳng đến nhà dân thuê nhỉ? Ngày thường đoàn phim về, lúc vào trấn nhỏ hình như chỉ mất năm sáu phút là tới mà.
Ngẫm nghĩ, Du Lệ lại nhìn thoáng qua chung quanh, thấy mình không đi đường vòng, quả thật vẫn là con đường ngày thường mình đi kia.
Lại đi mất chừng mười phút nữa, cuối cùng Du Lệ cũng có phản ứng.

Họ đã gặp quỷ đánh tường rồi, đây rõ ràng là vẫn là chỗ cũ.
Sau khi hiểu rõ, tay Du Lệ run lên, nhanh chóng trấn định lại, hỏi một yêu một ma ngồi sau, “Có muốn dừng lại không?”
“Không cần” Chử Hiệt thò người tiến tới bên cô, hơi thở ấm áp phả ra gáy cô, “Tiếp tục đi’
Nhạc Chính Tước cứ nhìn ngoài cửa sổ chằm chằm, cười tủm tỉm bảo, “Đợi tý nữa bất kể thấy gì thì cứ đâm thẳng đừng khách sáo”
Du Lệ, “….”
Du Lệ nhanh chóng hiểu rõ ý của Nhạc Chính Tước, vì chỉ đi được vài phút, ở đầu đường xuất hiện một người, thân hình người đó mập mạp, như ăn mặc áo bông rất dày vậy, cứ đi lắc la lắc lư giữa đường phố, giống một kẻ say rượu về giữa khuya vậy.
Tay Du Lệ run lên, mắt thấy “người kia” cứ ngơ ngác đi thẳng ở giữa đường tới, do dự không dám đâm.
Chử Hiệt chui từ sau đến, ngồi vào vị trí ghế phụ bảo, ‘Tiểu Lệ Chi, hay để anh lái đi”
Một câu nói đánh bay ngay mọi băn khoăn của Du Lệ, cô nhanh chóng đáp lại không cần, rồi lái xe đâm thẳng tới.
Nhạc Chính Tước lập tức cười phá lên.
Trơ mắt nhìn xe tải nhỏ đâm thẳng vào người đó nhưng cũng không có tiếng đụng vào chướng ngại vật gì, cứ như xe tải vậy mà bay lướt qua.
Du Lệ im lặng nghĩ thầm quả nhiên không phải là người mà.
Cô lại bình tĩnh lái xe tiếp, kiên quyết không cho Chử tiên sinh chạm vào, nếu không họ gặp tai nạn ngay.
Xe tải tiếp tục chạy sâu vào trên đường phố không người, cứ như vĩnh viễn không tới nơi vậy, nhưng xăng thì lại tiêu hao không ít, cũng may là trong xe vẫn còn đủ dùng.
Du Lệ không rõ một yêu một ma có tính toán gì không, họ chưa bảo dừng thì cứ tiếp tục lái.
Sau đó không lâu, ở đầu đường lại xuất hiện một người nữa, lúc này là một phụ nữ mặc váy áo dài phiêu dật, dưới cái thời tiết mùa hè thế này, mà mặc váy là có vấn đề, Du Lệ chẳng chút do dự lại đâm thẳng tới.
Tiếp đó xe tải nhỏ lại đi tới một con phố khác, lại gặp một đứa bé.
Du Lệ, “….” Cứ dây dưa mãi thế à?
Cứ vậy mà đâm vào “người” liên tục, đâm đến khi cô chết lặng, cuối cùng xe tải cũng dừng.
Sau khi xe dừng, Du Lệ đờ đẫn, cố gắng bỏ qua mấy cái bóng đang lắc lư đi tới kia, quay đầu nhìn về phía Chử Hiệt và Nhạc Chính Tước, hỏi họ, “Giờ làm sao đây?”
Chử Hiệt ôm cô từ chỗ ghế lái xe vào lòng, dịu dàng bảo, ‘Tiểu Lệ Chi đừng sợ, đợi chút sẽ bóp chết chúng”
Du Lệ, “…”
Nhạc Chính Tước trợn mắt, không muốn hóc xương.
Du Lệ nằm trong lòng anh, khóe mắt liếc nhìn tình hình bên ngoài xe.
Dưới ánh đèn đường, có mấy bóng người không rõ đang vây chặt xe tải, hơn nữa còn muốn leo lên cả xe.
Một cánh tay đen chộp lên cửa sổ, phát ra âm thanh “bịch” nặng nề, ngoài cửa sổ xe để lại dấu tay đen nhánh.

Một mặt quỷ đè lên kính chắn gió, bộ dạng cứng đờ tái xanh, trông cực khiếp người.
Nhạc Chính Tước đột nhiên thò tay đẩy cửa xe ra, bóng bám lên cửa xe đột nhiên bị đánh bay xuống đất.

Tiếp đó anh ta nhảy xuống xe, bẻ bẻ tay, kéo một con quỷ đang tiến sát tới xe tải nhỏ, kéo dài nó trên mặt đất rồi dẫm một chân xuống.
“Bing” một tiếng, tiếng chân dẫm mạnh lên “người” đó biến thành một trận khói biến mất.
Du Lệ thăm dò nhìn nhìn, thấy thực lực Nhạc Chính Vương quả thật là không tầm thường, những “Người” đó bị anh giải quyết hàng loạt, toàn bộ chỉ việc dẫm nát là xong.
Chử Hiệt mở cửa xe, đỡ Du Lệ cứng đờ người, hỏi Nhạc Chính Tước, “Có phát hiện gì không?”
Nhạc Chính tước xoa cằm, “Ừm….

Nếu tôi đoán không nhầm thì hẳn có người ở chỗ này luyện quỷ, vừa rồi những con quỷ đó đều là quỷ bị chết uổng mạng, không cách nào đầu thai đi làm người chỉ có thể luyện quỷ là tốt nhất”
Anh ta quay nhìn chung quanh lại bảo tiếp, “Khúc phố này quanh co, ngày thường không có gì, nhưng có người ác ý muốn thiết kế tụ âm trận ở đây, lấy cái này ra nuôi quỷ.

Ban đêm khi âm khí bùng mạnh, bất kể là người hay xe đi qua, đều lọt vào trong trận, may mắn chính là hừng đông thì có thể rời đi, bất hạnh thì sẽ trở thành đồ ăn của quỷ”
Nói xong, anh ta đi đến ven đường, dậm dậm một chân xuống, bên dưới lộ ra một loại hỗn hợp với một lá bùa.
Tuy Chử Hiệt rất hiểu biết về thuật pháp của thiên sư, nhưng thật ra mấy thứ này thì không thể nào hiểu nổi, nếu không cũng không nhờ Nhạc Chính Vương tới giúp.

Giờ thấy Nhạc Chính Tước chỉ mấy ngày mà đã nhìn ra chìa khóa, thần sắc bình thường hỏi, “Có thể nhìn ra là hạ từ lúc nào không?”
“Tôi cũng không thạo với mấy thứ này, đoán chắc là mấy năm đi” Nhạc Chính Tước lôi mấy lá bùa đó ra, nghiêm túc một lúc, ngón tay bắn ra, lá bùa kia trong nháy mắt nát thành từng mảnh nhỏ.
Sau khi bùa hủy, Du Lệ phát hiện ra nhiệt độ chung quanh cũng không còn lạnh như cũ nữa.
Tiếp đó, Nhạc Chính Tước cũng tìm mấy chỗ chôn bùa ở chung quanh, đồng loạt tìm ra, rồi hủy sạch.
Làm xong những việc này, Nhạc Chính Tước bảo, “Tôi không rõ ở trong trấn này còn chôn bao nhiêu bùa nữa, cần đi kiểm tra một lượt”.
Nói xong anh ta lên xe, để Du Lệ tiếp tục lái tiếp.
Du Lệ, “…..Chẳng phải xe hỏng rồi à?”
“Không hỏng, vẫn còn lái được”
Du Lệ khó tin lại ngồi vào ghế lái lần nữa, sau đó phát hiện ra xe vừa rồi dừng lại giờ lại khôi phục bình thường, có thể lái xe!
Quả nhiên do quỷ quái gây chuyện sao?
Không có quỷ quái gây ra, rốt cuộc chiếc xe tải không còn chậm trễ, hoàn cảnh ven đường cũng thay đổi hẳn.
Du Lệ dựa theo ý Nhạc Chính Tước, đi một vòng, cũng gần như đi hết một tiếng, mà Nhạc Chính Tước cũng tìm ra mấy nơi dị thường, lúc này anh ta cũng không mạnh tay phá hỏng, mà giữ lại.
“Nhạc Chính Vương muốn làm gì?” Du Lệ tò mò hỏi anh ta.
Nhạc Chính Tước cười máu tanh, “Dụ ra kẻ chủ mưu đứng phía sau, dám làm loại chuyện mưu ma chước quỷ ở địa bàn lão tử, lão tử sẽ khiến gã hối hận đã sinh ra trên đời!”
Du Lệ trầm mặc, nghĩ đến công tước quỷ hút máu đều vẫn phải làm công cho Nhạc Chính Tước, lập tức đồng tình với cái tên chủ mưu không biết tên kia.
NHưng khi biết tình hình trấn nhỏ được bắt đầu bố trí cục diện từ mấy năm trước, đều không phải nhằm vào họ, Du Lệ cũng yên tâm hơn.

Đồng thời cũng hơi đồng tình với đạo diễn Chung, quả nhiên là vận khí kẻ nguyền rủa, loại chuyện này cũng để ông gặp được.
Sau khi dạo xong một lượt trấn nhỏ, Du Lệ lái xe trở về nơi họ đặt chân thuê ở.
Nhạc Chính Tước cũng rời đi.
“Hay ở lại chỗ này một đêm đi, trên lầu vẫn còn một phòng” Du Lệ nói.
Nhạc Chính Tước lắc đầu, “Không cần, tôi vẫn còn muốn đi xem tình hình một vòng chung quanh xem sao, lần sau có gì nói sau đi”
Sau khi nghe xong, Du Lệ cũng không ép, cất tiếng chào ngủ ngon với Nhạc Chính Tước, rồi cô và Chử Hiệt cùng về phòng nghỉ.
Vừa vào phòng, Du Lệ liền thấy trợ lý Trịnh từ phòng bước ra, thấy họ về cũng thở phào, “Cuối cùng hai người cũng về rồi”
Du Lệ kinh ngạc, nói, “Em vẫn đợi anh chị sao?”
Trợ lý Trịnh đáp, “Đúng vậy, nghe bảo trị an trấn nhỏ này cũng không tốt lắm, buổi tối tốt nhất không cần ra ngoài, hai người vẫn mãi không về, em đều lo lắng gần chết”
Trấn nhỏ này cũng không phải là nơi nổi tiếng gì cả, đoàn phim chọn tới đây đóng phim, có thể ngăn được rất nhiều phiền toái.

Nhưng tóm lại trị an cũng không thể tốt hơn, đặc biệt là buổi tối, nghe nói còn từng xảy ra án mạng nữa.
Sau khi nói chúc ngủ ngon với trợ lý Trịnh, Du Lệ và Chử Hiệt cũng về phòng nghỉ.
Đợi hai người cuối cùng cũng nằm trong chăn ấm nệm êm, Du Lệ ghé sát lên người Chử Hiệt, hỏi, “Anh bảo trấn nhỏ này trước kia xảy ra án mạng, là do quỷ quái quấy phá sao ạ?”
“Chắc thế đi” Chử Hiệt đáp.
“Vì sao trấn nhỏ này không có cảm giác có âm khí nhỉ?” Trong mắt cô, đây thực sự chỉ là một trấn nhỏ bình thường, không nhìn ra điểm dị thường nào.
“Hẳn là có liên quan tới những lá bùa chôn chung quanh trấn nhỏ này, những lá bùa đó có thể ngăn cách âm khí, không để người ta phát hiện ra”
Trấn nhỏ cách trang trại chăn nuôi Nhạc Chính Tước cũng không xa, làm việc ngay dưới con mắt anh ta cũng không dễ.

Nếu không phải Chử Hiệt phát hiện ra dị thường, gọi Nhạc Chính Tước tới, chỉ e không ai nhận ra sự dị thường ở trấn nhỏ này, mãi cho đến khi nào người chủ mưu phía sau luyện thành quỷ, đến lúc đó không biết còn xảy ra chuyện gì nữa..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui