Xuất ngoại mấy ngày chạy ngược chạy xuôi, ngày nào cũng chỉ được ngủ có mấy canh giờ, tuy lúc nào cũng cảm giác ngủ bù trên máy bay nhưng Du Lệ vẫn thấy mệt vô cùng.
Về đến nhà, chào Bà Cô một câu, cô vội vàng đi tắm rồi đi ngủ bù.
Bà Cô đứng ở cửa phòng nhìn nhìn thăm dò, thấy người trên giường ngủ ngon lành, lắc đầu, “Con bé này, đến cơm cũng không ăn, không sợ khổ à” Nói xong quay đầu nhìn thấy Chử Hiệt đang nhẹ tay chân thu dọn hành lý, nói nhỏ “Đồ ăn trong nồi còn nóng, ăn chút trước đi, để lão Trương giúp cho”
Tay nghề nấu ăn của Bà Cô một lời khó mà nói hết, tránh để mình bị chết đói, ăn uống đều ăn chùa nhà ông hàng xóm, cũng may ở hẻm Thanh Xuyên này có ông bà lão hàng xóm không có con cháu bên cạnh, đám ông bà già đều giúp đỡ lẫn nhau, hôm nay tôi đi ăn cơm nhà bà, mai bà lại tới ăn cơm nhà tôi, đảo nhau cũng thấy vui nên không để ý cho lắm.
Biết hôm nay cháu gái và cháu rể về nhà Bà Cô đã sang nhà ông Trương lấy hai phần cơm mang về.
Chử Hiệt vâng một câu, bảo, “Trời lạnh, bà đi nghỉ trước đi ạ, đợi tý nữa cháu sẽ gọi Tiểu Lệ Chi dậy ăn chút ạ”
Bà Cô dĩ nhiên tin anh, dặn dò anh nghỉ ngơi cho khỏe, rồi chắp tay sau lưng về phòng nghỉ.
Du Lệ ngủ một giấc đến tận 9 giờ tối rồi được Chử Hiệt đánh thức.
Cô áp mặt lên vai anh, cả người mềm như không xương dựa vào anh, uể oải bảo, “Buồn ngủ quá, hay cứ để em ngủ đến sáng mai được không?”
“Không được, ăn trước gì đó rồi ngủ tiếp”
“Không ăn không sao mà, giảm béo đó” Cô híp mắt buồn ngủ bảo,
“Em không mập! Ngoan, ăn xong ngủ tiếp nhé”
Ôm eo cô, Chử tiên sinh nửa ôm nửa đỡ kéo cô từ trên giường dậy, dìu vào phòng vệ sinh lấy khăn bông lau mặt cho cô, đợi cô hồi phục tinh thần chút rồi khoác thêm quần áo lên người đưa cô đến phòng bên.
Phòng bên đèn sáng rực, Đồ Nhĩ Tư đang bận rộn trong bếp, mùi thức ăn ngập tràn không khí.
Tiểu Hắc Cầu ngồi trên sofa, mắt nhìn chằm chằm Uy Sắt cách đó không xa, Uy Sắt đang dùng máy tính bảng của Đồ Nhĩ Tư chơi trò chơi, ngó lơ tiểu ma bay đang như hồ rình mồi kia.
Cảnh này nhìn hài hòa tới quỷ dị, Du Lệ không nhịn được nhướng mày.
Sau khi Du Lệ và Chử Hiệt dọn đến ở chỗ này, Đồ Nhĩ Tư và Tiểu Hắc Cầu cũng dọn tới đây, phòng trống ở hẻm Thanh Xuyên rất nhiều, Đồ NHĩ Tư chọn bừa một phòng dọn vào ở, cách bên này rất gần.
Là một quản lý hẻm Thanh Xuyên – do Dồ Nhĩ Tư tự phong, sau này phải quản lý toàn bộ mọi chuyện ở hẻm Thanh Xuyên, Đồ Nhĩ Tư cảm thấy dọn đến ở đây cũng thấy tiện.
Trừ đó ra cũng tiện cho Đồ Nhĩ tư nấu cơm cho họ.
Từ khi Đồ Nhĩ Tư dọn vào ở hẻm Thanh Xuyên đã nhanh chóng hòa mình với nhóm ông bà già ở hẻm, cùng trao đổi tay nghề nấu ăn với họ, học hỏi tay nghề truyền thống của họ, còn tay nghề nấu ăn của Đồ Nhĩ Tư cũng chinh phục được Bà Cô, thỉnh thoảng Bà Cô cũng không sang ăn chực bên nhà hàng xóm mà ăn đồ ăn Đồ Nhĩ Tư nấu.
Hiện giờ Đồ Nhĩ Tư đã biến thành đại quản gia của hẻm Thanh Xuyên, ở đâu có việc là ở đó có anh ta, ông bà già nào cũng đều chào đón anh ta.
Trừ Đồ Nhĩ Tư ra, Uy Sắt cũng biến thành khách quen ở đây, tối nào cũng tới đây ăn chực, kể cả những hôm không có Du Lệ và Chử Hiệt nữa.
Uy Sắt đều bị Đồ Nhĩ Tư chinh phục nên rất thông minh, vốn không coi mình là người ngoài.
Nếu ăn xong lại còn có thể tìm Chử Hiệt đánh một trận nữa, vậy càng hoàn mỹ hơn.
Với Uy Sắt có chủ ý gì, nhóm Du Lệ họ đều biết rõ, nhưng phần lớn gã đánh chủ ý cũng không xong, chỉ có những lúc tâm tình Chử Hiệt tốt mới đáp ứng gã vài lần.
Đồ Nhĩ Tư nhanh chóng nấu nhanh bưng lên bàn, trời lạnh, đêm nay họ quyết định ăn lẩu.
Nước lẩu là do Đồ Nhĩ Tư tự mình làm, là anh tự học trên mạng gần đây.
Đồ Nhĩ Tư chắc là do trời phú cho một tay nấu ăn, bất kể là đồ ăn gì, cũng đều học rất nhanh, làm nhiều lần mùi vị cũng không khác cho lắm.
Nồi lẩu là nồi uyên ương, một bên cay một bên không, các loại nguyên liệu cho nồi lẩu cũng được chuẩn bị rất nhiều, bày đầy một bàn.
Ngửi thấy mùi nước thơm lẩu cay bay tới, Uy Sắt tự động ngồi trước bàn ăn, giống như một ông chủ đợi chờ khai tiệc.
Du Lệ và Chử Hiệt cũng ngồi xuống.
Đồ Nhĩ Tư đứng bên cạnh, chủ động lấy thịt cho họ, chăm sóc cho một người hai Ma Đô.
Tiếc là họ tiêu diệt đồ ăn quá nhanh, tốc độ gắp thịt của Đồ Nhĩ Tư không kịp, cuối cùng Uy Sắt tự tay xắn áo, tự mình gắp thịt.
Tiếp đó là Chử Hiệt, rồi lại có một con yêu Ma tộc thích mùi vị lẩu, cứ muốn ăn mãi không ngừng.
Đồ Nhĩ Tư cười ngầm nhìn Uy Sắt, gắp tôm tới, “Đại nhân Uy Sắt, tôm này cũng ăn rất ngon, ngài nếm thử xem”
Uy Sắt bị nồi lẩu chinh phục cứ gắp liên tục.
Lúc đầu Uy Sắt dùng đũa gắp hơi vụng về, nhưng do đồ ăn Trung Quốc đại đa số là dùng đũa, nếu không cần thì lại không tranh được với người khác, vì để ăn được nhiều, Uy Sắt cũng nhanh chóng học cách dùng đũa, rồi dùng đũa tranh thức ăn với Chử Hiệt.
Du Lệ ăn lửng dạ buông đũa xuống, uống trà hoa do Đồ Nhĩ Tư pha, nhìn hai Ma tộc cứ liên tục tranh đồ ăn với nhau.
Đột nhiên cô mở miệng bảo, “Uy SẮt tiên sinh, sau này các anh sẽ ở hẻm Thanh Xuyên sao?”
Uy Sắt dừng chút, liếc mắt nhìn cô một cái, nói lạnh nhạt, “Thế giới con người cũng không tệ lắm”
Vì thế đây là quyết định sau này ở lại thế giới còn người à?
Du Lệ nhìn gã và Chử Hiệt cứ tranh cướp thịt trong nồi, thầm nghĩ, chẳng lẽ đồ ăn ngon của Đồ Nhĩ Tư đã chinh phục thành công rồi, đã chinh phục được gã sao?
“Vậy sau này các anh góp sức vào đội trang trí sao?”
Uy Sắt ừm một câu, nghĩ đến gì đó, bảo, “Sau này cô có bạn bè gì cần trang trí phòng ở, có thể tìm chúng tôi bất cứ lúc nào”
Du Lệ, “….
Được, vậy làm phiền anh rồi”
Uy Sắt đáp, “Nhưng chúng tôi cũng không ép giá đâu” Ma tộc tiện nghi cũng không phải dễ có.
Du Lệ chẳng biết nói gì, quay đầu hỏi Đồ Nhĩ Tư bằng tiếng Hoa, “Nghe bảo ma tộc đều rất giảo hoạt, sao tôi lại thấy Uy Sắt tiên sinh bọn họ….
chẳng giống người bình thường thế”
Thật ra lúc ban ngày hôm nay cô đã muốn nói, thấy biểu hiện của Uy Sắt cho đến Della và mấy Ma tộc kia, đều bị Mễ Thiên Sư lừa suýt nữa không tìm thấy đường về, nhanh chóng định ra mục tiêu sinh sống cho ma.
Đây cũng là đám dễ lừa quá đi ha? Các anh chẳng phải là Ma tộc giảo hoạt à?
Chử Hiệt cũng không ngẩng đầu lên bảo, “Vì chỉ số của bọn họ không thông minh cho lắm”
Du Lệ, “…..”
Đồ Nhĩ Tư, “…..”
Uy Sắt chẳng hiểu gì, “…..”
Đồ NHĩ Tư toát mồ hôi, tuy Uy Sắt nghe chẳng hiểu tiếng Hoa, nhưng vẫn châm chước bảo, “Thật ra đó là con người có thành kiến với chúng tôi, tựa như con người có phân ra thiện ác vậy đó, Ma tộc cũng vậy, chẳng qua là có rất nhiều Ma tộc khá giảo hoạt, mới khiến con người có ấn tượng gian xảo thôi”
Uy Sắt chỉ thích đánh nhau, chưa bao giờ để ý tới chuyện khác, vì thế mới biến thành tính cách thế này.
Ăn uống no nê xong, Uy Sắt lại muốn đánh một trận để tiêu cơm với Chử Hiệt, Chử Hiệt vẫn lạnh nhạt cự tuyệt gã, rồi ném gã ra khỏi nhà họ, để gã tự mình về nhà mà ngủ.
Đồ Nhĩ Tư thu dọn xong, cũng thức thời dắt Tiểu Hắc CẦu đi.
Trong phòng nhanh chóng chỉ còn lại có họ, hai người ngồi trên sofa, mở tivi ra xem gameshow.
Bên ngoài gió lạnh rít gào, đêm càng ngày càng lạnh.
Du Lệ tự dưng than lên, “Sắp đến tết rồi, thời gian trôi nhanh quá đi! Chử Hiệt à, Ma tộc các anh có tập tục năm mới không?”
“Không có, nhưng họ cũng có ngày sinh nhật ma”
Tiếp đó Chử Hiệt giải thích ngày sinh nhật ma với cô, tức là ngày sinh mệnh ra đời ở Ma giới, được Ma tộc coi là một ngày quan trọng nhất, tổ chức các nghi thức và chúc mừng, trình độ náo nhiệt vô cùng, chẳng kém gì ngày Tết Âm Lịch của Hoa Quốc tý nào.
NHưng sau khi Chử Hiệt tỉnh dậy đến thế giới con người, cũng chưa từng tham gia một ngày sinh nhật ma nào, dĩ nhiên cũng chưa từng được trải nghiệm sự náo nhiệt của nó ra sao.
“Vậy Ma tộc các anh ra đời thế nào?” Du Lệ lập tức hứng thú, “Con người được tiến hóa từ người vượn ra, chẳng lẽ Ma tộc cũng được tiến hóa từ động vật nào đó à?”
“Chắc thế, chuyện quá xa xôi, anh cũng không rõ nữa”
Hai người nói chuyện một lúc về lịch sử tiến hóa của con người và Ma tộc, dĩ nhiên cũng không nói ra nguyên cớ, nói xong câu cuối, Du Lệ dựa hẳn vào vai anh, dần đi vào giấc ngủ.
Chử Hiệt nghiêng đầu nhìn khuôn mặt cô ngủ say an tường, đẹp đẽ, cứ như đang nằm thấy mộng đẹp khóe môi hơi nhếch lên.
Anh nhìn rất lâu, cứ như ngây ngốc hẳn, mãi cho tới khi đêm khuya khoắt, mới hôn nhẹ lên mặt cô, ôm cô vào lòng, ôm về phòng nghỉ.
**
Hôm sau, Du Lệ và Chử Hiệt đi công ty, Mễ Thiên Sư và Tô Loan lại tới hẻm Thanh xuyên một chuyến, thương lượng xong phòng ở liền đi mua đồ gia dụng, sắp xếp phòng ở.
Mễ Thiên Sư vô cùng để ý tới căn phòng số 44, nên bố trí nó giống như một gia đình ấm áp vậy.
Tết Âm Lịch đến gần, Du Lệ càng ngày càng vội, vội vã tuyên truyền bộ phim mới “Gió Vùng quê” của cô, thậm chí mỗi ngày theo lệ thường đều bỏ chuyện tập thể hình và luyện kiếm thuật lại.
Chử Hiệt dĩ nhiên cũng đi theo cô, ngày nào cũng ngược xuôi cùng cô.
Vì thế Uy Sắt càng không vui, tiếc là gã không đánh lại Chử Hiệt, chẳng cách nào dùng bạo lực để anh bị khuất phục.
Đặc biệt là gần đến cửa ải cuối năm, công cuộc trang trí hẻm Thanh Xuyên cũng xong, đội công nhân trang trí đều nghỉ về nhà, đội Ma tộc trang trí dĩ nhiên cũng nghỉ theo, đợi sang năm lại tiếp tục làm.
Cuộc sống nhàn nhã bắt đầu, một đám Ma tộc ăn không ngồi rồi, Uy Sắt lại càng có thời gian đi tìm Chử Hiệt đánh nhau.
Ma tộc chưa từng có khái niệm năm, cũng không hiểu con người trải qua năm mới thế nào, nhóm Della họ lại càng không có việc gì làm nên tự dưng không quen.
Đặc biệt là tiền trên người bọn họ dần hết, Della phát hiện ra bọn họ chỉ có thể ăn bữa no bữa đói, hết cách rồi, ai bảo Ma tộc là dạ dày vua chứ, có nhiều đồ cũng chẳng đủ ăn.
Phòng số 44 được Mễ Thiên Sư và Tô Loan bận rộn bố trí, nhanh chóng bố trí thành một gia đình, cũng quyết định trước thềm năm mới dọn vào ở.
Lúc gặp lại đám ma Della, Mễ Thiên Sư nhiệt tình mời họ, “Phòng chị Tô Loan cũng trang trí xong rồi, định hai ngày nữa sẽ dọn tới đây ở, đến lúc đó sẽ mời khách ăn cơm, các anh tới đây ăn cơm đi nhé”
Có đồ ăn miễn phí, nhóm Della dĩ nhiên không chối rồi.
Chuyện này nói sau, Mễ Thiên Sư lại hỏi họ xem họ bố trí phòng ở thế nào.
Della, “… Thì cứ vậy thôi”
Vẻ mặt gã hổ thẹn, trong túi ít ỏi, họ vẫn ngủ đơn giản trên phản, đồ dùng không có, thật hết cách rồi.
May Mễ Thiên sư là một người rất hiểu và thông cảm, trấn an bảo, “Không sao, sự nghiệp của các anh mới bắt đầu, sau này sẽ ổn thôi, đợi sau này có tiền, muốn ngủ giường đúc vàng cũng được, cực khổ chắc chắn sẽ qua, yên tâm đi”
Được anh ta an ủi, tâm tình uể oải của Della cũng nhanh chóng tan đi, vô cùng cảm kích Mễ Thiên Sư đã động viên, cảm thấy con người thiên sư thật sự rất tốt..