Trong truyền thuyết, tộc Vu Sơn là thần ở trên núi, người tộc Vu Sơn thường hay luyện phách tụ hồn, tay điểm một cái thì linh hồn không hồn không phách sẽ ngưng tụ lại thành ba hồn sáu phách, có được thủ đoạn quỷ thần…
“Bí mật tộc Vu Sơn đã không thể tra ra được nữa, tôi cũng chỉ nhìn thấy mấy câu ghi chú cổ xưa để lại trong nhà thôi, dù chỉ là mấy câu cũng đủ để hậu nhân biết được chỗ thần dị của tộc này rồi”
Mễ Thiên Sư vừa uống rượu vừa nói, “Tôi vốn tưởng điều này chỉ do mấy người đi trước phán đoán thôi, rồi tiện tay ghi mấy dòng, ai ngờ… Xem ra tay và tướng mạo của tiểu thư Ôn, mới dám đoán ra trên thế giới này có khả năng có tộc Vu Sơn thật”
Sau đó anh ta lại lắc đầu, “Tiếc là trên người tiểu thư Ôn có huyết mạch của tộc Vu Sơn hơi mỏng, chắc chỉ kế thừa chút ít lực lượng của tộc Vu Sơn thôi, chẳng có tác dụng mấy, cũng chỉ có thể ngưng tụ được hồn phách tiểu hồ yêu vừa mới chết, rồi để nó có thể đi đầu thai”
“Chắc hẳn tiểu thư Ôn trong lúc vo ý mà ngưng tụ hồn phách Yêu Quỷ chết oan, Yêu Quỷ đó dĩ nhiên bị cô ấy thu hút, mới bất giác mà bám lên người cô ấy, vì thế điều này nguyên nhân cũng chính là bản thân cô ấy”
Du Lệ bừng tỉnh hiểu ra, cuối cùng cũng hiểu rõ thái độ của Ôn TRúc Tâm, “Thì ra là thế, vậy tiểu thư Ôn cũng biết rõ tình trạng của mình chăng?”
“Tôi thấy hẳn cô ấy biết không nhiều, chắc cô ấy gặp loại chuyện thế này không nhiều nên không chắc cho lắm, vì vậy vừa rồi cũng muốn tìm tôi để tìm hiểu chút, lại không hài lòng để quá nhiều người biết, sợ bản thân trở thành khác loài” Mễ Thiên Sư thật ra hiểu rất rõ ràng.
Tuy Ôn TRúc Tâm có được chút huyết thống của tộc Vu Sơn tiếc rằng tộc Vu Sơn sớm đã biến mất trong lịch sử, đã trở thành truyền thuyết, không thể kế thừa lực lượng mạnh mẽ của tộc Vu Sơn làm việc toàn là vô thức làm.
NHưng cho dù yếu ớt, cô ấy vẫn còn tốt hơn người thường nhiều, ít nhất người sau khi bị phi nhân loại bám lên người, cô ấy cũng mơ hồ biết rõ nguyên nhân hơn, không đến mức chẳng biết tý nào, thậm chí có một ngày tính mạng không còn cũng chết rất mơ hồ.
“Như vậy xem ra tình cảnh tiểu thư Ôn cũng rất nguy hiểm đó” Du Lệ đáp, “Nếu là người có tâm thuật bất chính hoặc loại tà ám mà biết rõ tình trạng của cô ấy, dùng cô ấy để tới ngưng tụ hồn phách của yêu ma quỷ quái đã chết rồi thì…”
Du Lệ nói chưa xong sắc mặt Mễ Thiên Sư đã sầm hẳn lại.
Anh ta cũng ý thức được đến thân phận của Ôn Trúc Tâm, liền hiểu rõ trong đó chưa đầy nguy hiểm.
Đặc biệt là có chút ít tà thiên sư thích đi tắt, lợi dụng Ôn TRúc Tâm để luyện chế hồn phách của yêu ma quỷ quái, thì loại hồn phách này càng mạnh hơn con người nhiều, một khi luyện thành có uy lực lớn vô cùng.
Chưa nói tới lòng người khó dò, cũng có một ít yêu tà lén lút và miễn cưỡng nguyện ý sau khi mình chết trở về với đất trời, nhưng nếu có thể ngưng tụ được hồn phách bất tử của mình, chắc chắn sẽ không bỏ qua.
Mễ Thiên Sư nặng nề nói, “Nữ thần, chuyện này xin hai người giữ bí mật cho”
Du Lệ gật đầu, “Đây là đương nhiên”
Chử Hiệt gật đầu lạnh nhạt.
Mễ Thiên Sư thở phào “chuyện này còn phải xử lý chút, không thể để tình trạng của cô ấy lọt ra ngoài được” Anh ta ngẫm nghĩ lại nói tiếp, “Thật ra yêu sau khi chết đi, tuy bản thân tự nhiên trở về với trời đất, chẳng có gì hết, nhưng cũng có ít yêu ma hơi mạnh, sau khi chết đi, lựa chọn sa đọa hoad thành yểm ma yêu quỷ, nhưng làm vậy có hậu quả rất đáng sợ, cũng quá mức hung thần, vì đất trời không tha, nếu không cần thiết, cứ thuận theo tự nhiên là tốt nhất”
Du Lệ nghe mà hiểu lơ mơ, nhưng thấy bộ dạng than ngắn, thở dài của anh ta, không nhịn đươc phì cười, vội bảo, “Đừng có nghĩ nhiều thế, ăn tôm hùm đất đi”
Mễ Thiên Sư cười cười bảo, “Nhưng có cảm giác mà, Nữ thần, cô đừng có chê tôi lắm lời nhé”
“Không đâu, thú vị lắm” Du Lệ lắc đầu, tuy cô có thể thay đổi thể chất, có thể nhìn thấy yêu ma quỷ quái, cũng có thể bắt được chúng, nhưng cô lại không phải là thiên sư, cũng không có tư chất học được bản lĩnh thiên sư; vẫn được coi như người thường, còn đồ vật thần thần quỷ quỷ gì đó, cũng chỉ có thể nghe được ừ những thiên sư khác nói mà thôi.
Chuyện ăn khuya này ăn tới tận khuya, mãi rồi mới xong.Tiếp đó ban người tính toán trở về hẻm Thanh Xuyên.
Mễ Thiên Sư định đi tá túc một đêm chỗ Tô Loan, tiện hỏi cô nàng một chuyện nhỏ.
Sau khi trở lại hẻm Thanh Xuyên, chúc Mễ Thiên Sư ngủ ngon, Du Lệ và Chử Hiệt đi về phía nhà Bà cô.
Buổi tối hẻm Thanh Xuyên vô cùng yên tĩnh, đèn đường uốn lượn trên đường, mà đi, năm trước trồng hoa cỏ trong gió xuân run rẩy, không khí trong l ành mát mẻ xộc vào mũi, đã mất đi hàng đống cụm khói mù mọc thành cụm ma mị đầy khủng bố.
Du Lệ rất thích hẻm Thanh Xuyên hiện giờ.
Tuy ở chỗ tối vẫn có ít ma vật nấp,không còn tàn sát khắp nơi nữa, đối cô chứa đầy công kích khủng bố, thế này đã đủ rồi.
“Không ngờ lúc ấy chỉ cảm thấy tình hình không đúng thôi, cứ tiện tay giúp chút, ai dè ra lắm chuyện như thế” Du Lệ than lên với Chử Hiệt, “Anh xem tiểu thư Ôn người ta là hậu nhân của tộc Vu Sơn, Úc Linh là hậu nhân của tộc thông linh, còn em đây thì sao? Cho tới tận giờ còn chẳng rõ huyết mạch nhà họ Du là cái gì nữa kìa?”
Chử Hiệt nghiêng đầu nhìn cô, hai mắt lóe sáng, nhìn không rõ cảm xúc lắm, giọng anh dường nhe mang theo ý cười, “Em muốn biết à?”
“Đương nhiên nha, vẫn mơ hồ thế, ai cao hứng cho nổi? Làm quỷ hiểu rõ ràng còn hơn hủy hồ đồ, đúng không anh?”
Chử Hiệt ừm một câu, nói khẽ, “Có lẽ sẽ rất nhanh thôi…”
“Anh nói gì thế?” Du Lệ quay đầu nhìn anh, vừa rồi anh nói quá nhỏ, cô không nghe được.
Chử Hiệt thò tay ra xoa xoa đầu cô, mỉm cười bảo, “Để sau, về ngủ đi”
Nói xong mở cửa ôm cô đi vào.
**
Mấy ngày sau, lúc Du Lệ về công ty, lại gặp được Chu Tuấn Minh chạy tới chặn cô.
Bộ dạng Chu Tuấn Minh vô cùng tiều tụy, cứ như đã mấy ngày không được nghỉ ngơi tốt rồi, quầng mắt thâm quầng như vẽ mực, đầu tóc luôn nghiêm chỉnh từ trước tới giờ rối tung, quần áo trên người nhăn nhúm.
Đoán chừng lúc này mà ai thấy gã sẽ chẳng coi anh ta có liên can gì với Thái tử gia công ty giải trí Hồng Phi đâu.
Nhìn thấy cô, Chu Tuấn Minh thất thố nhào tới, “Du Lệ!”
Chử Hiệt lanh tay lẹ mắt ngăn gã lại, sau đó thô lỗ đẩy mạnh gã vào văn phòng của An Như.
An Như mặt sầm lại, đi theo, trở tay đóng cửa văn phòng lại, đồng thời cũng ngăn chặn tầm mắt tò mò ở bên ngoài.
Trong văn phòng, hai mắt Chu Tuấn Minh nhìn Du Lệ chằm chằm, cứ như sắp nhào tới đây vậy, bị Chử Hiệt dùng tay dễ dàng ngăn lại, chỉ đành múa may chân tay.
An NHư thấy thế sắc mặt khó coi hỏi, “Chuyện này rốt cuộc là sao thế?”
Chu Tuấn Minh từ sớm đã tới đây, sau khi đi vào công ty giải trí Cảnh An, đã chạy thẳng tới chỗ bà, bảo là muốn gặp Du Lệ.
Do thân phận Chu Tuấn Minh, An NHư cũng nể mấy phần, nên dẫn gã tới Văn phòng, bảo gã đợi ở đây.
Ai ngờ Chu Tuấn Minh chẳng đợi được chút nào, thần kinh điên khùng chạy ra, thấy Du Lệ thì hung hăng nhào tới.
Đây đâu có phải là cái gã Thái Tử gia của công ty giải trí Hồng Phi chứ, chẳng khác gì kẻ điên vậy.
An Như không kìm được nghi ngờ, không rõ có phải tên này thích Du Lệ mà không được, nên mới tự tra tấn bản thân như thế.
Đương nhiên, cái loại suy đoán không đáng tin ấy nhanh chóng bị bà phủ nhận, An Như càng có khuynh hướng Chu Tuấn Minh gặp tà.
Nghĩ đến đây, trong lòng An Như lại lo sợ không yên, nhưng chẳng dám lộ ra đành cứng ngắc cả mặt.
Du Lệ nhìn thoáng qua Chu Tuấn Minh, nhìn an Như bảo, “Dì An dì thật muốn biết ạ?”
An Như trầm mặc, xua tay nói, “Dì đây đi ra ngoài một lát, mấy cháu tự giải quyêt đi nhá, tên này nếu không thức thời, cháu cứ nói với dì, dì gọi điện thoại cho lão tổng Hồng Phi ngay”
Tiếp đó, An Như dứt khoát nhanh nhẹn đi mất, đến một câu cũng không hỏi.
Du Lệ hơi buồn cười, nhưng sau khi thấy bộ dạng của Chu Tuấn Minh, cô đã nhanh chóng hết cười, thong thả ung dung đi đến trước mặt gã, nhìn gã từ trên cao xuống, mỉm cười bảo, “Chu công tử, mấy ngày không gặp, sao anh lại biến thành bộ dạng thế này rồi?”
Chu Tuấn Minh hung tợn trừng mắt với cô, nổi giận mắng, “Du Lệ! Cô rốt cuộc làm gì thế hả? Vì sao tôi tự dưng, tự dưng…”Vẻ mặt gã sợ hãi, không nói ra nổi.
“Tự dưng thấy quỷ sao?” Du Lệ bổ sung giúp gã.
Quả nhiên đã thấy Chu Tuấn Minh co rúm người lại, sau đó lại hung tợn trừng mắt với cô, cứ cứ chỉ làm vậy thì mới thấy mình mạnh hơn chút, nhưng cái dáng vẻ ngoài mạnh trong yếu ấy, chẳng thấy kinh sợ chút nào.
Du Lệ đáp, “Nói đến chuyện này thì phải hỏi Chu công tử anh chứ, rốt cuộc anh đã làm gì mà để một vị tiểu thư quỷ biến thành linh sau lưng anh không chịu đi như thế chứ?”
Sắc mặt Chu Tuấn Minh đột nhiên tái đi, hoảng sợ mãi.
Rốt cuộc Chử Hiệt cũng thả áp chế với gã ra, nhưng Chu Tuấn Minh như chim sợ cành cong vậy, cả người co rúc lại, nhìn chung quanh.
Du Lệ thấy bộ dạng này của gã, lập tức cảm thấy ngu ngốc và vô vị, lúc ấy cô cũng cố ý nói ra lời như thế chẳng qua là muốn dạy dỗ gã chút, dọa hắn một cái, đỡ cho gã cứ tưởng phụ nữ dây dưa là đúng, cảm thấy ghê tởm, lại không ngờ rằng gã sẽ bị dọa như thế.
Chử Hiệt xách Chu Tuấn Minh lên, thả lên ghế sofa, nhìn thoáng qua linh sau vai Chu Tuấn Minh bảo, “Mày còn có tâm nguyện gì chưa xong, có thể tìm thiên sư giúp mày”
Chu Tuấn Minh đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn anh, đồng tử hơi co lại, ý thức được những lời này của Chử Hiệt không phải là nói với mình, càng hoảng sợ hơn, thân thể khen run lên, khớp hàm va nhau lách cách.
Bám lên bả vai Chu Tuấn Minh chính là một nữ quỷ, nữ quỷ tuổi còn rất trẻ, ngũ quan xinh đẹp, chỉ duy nhất có nửa mặt là bị hủy, bộ dạng trông hơi khủng bố.
Tuy nó làm linh bám sau lưng Chu Tuấn Minh, lệ khí trên người cũng không nặng, rõ ràng không có ý hại người, chỉ bám chặt lấy Chu Tuấn Minh không rời.
Đối với quỷ như thế, chỉ cần tìm một thiên sư là có thể giải quyết, nhưng Chu Tuấn Minh cũng có vẻ không biết, tưởng Du Lệ làm gì đó, mới biến mình thành như vậy.
Du Lệ cười hỏi, “Cần tôi tìm một thiên sư cho anh không?”
Khẳng định lời này là nói với mình, Chu Tuấn Minh vội vã gật đầu.
“Rất đắt đó nha” Du Lệ lại nói.
Giọng Chu Tuấn Minh run lên, “Không, không sao…”
Vì thế Du Lệ nói về phía Chử tiên sinh, “Chử Hiệt, anh có muốn kiếm tiền này không?”
Chu tiên sinh lạnh lùng đáp, “Không muốn” Tiền tình địch, anh không thèm kiếm nhá, không thèm luôn.
Đối với tâm tư của Chu Tuấn Minh, Chử Hiệt cũng biết rõ, nếu không phải Chu Tuấn Minh còn chưa làm ra chuyện ác nào, nhiều lắm cũng chỉ coi như thằng hề, anh đã sớm dùng cách thô bạo giải quyết gã cho xong từ lâu rồi.
Du Lệ cười tủm tỉm liếc anh một cái, rất bao dung với kiểu tùy hứng của Chử tiên sinh, gọi điện ngay cho Mễ Thiên Sư, tin rằng Mễ Thiên Sư rất vui mà kiếm số tiền này..