Vì Du Lệ dẫn bạn trai về nhà gặp người lớn, một đống ông bà lão từ sáng đã đi mua đồ ăn về, lũ lượt mang tới nhà Bà Cô với khí thế ngất trời.
Nhóm Du lệ lúc tới đây đã gần trưa nên bữa trưa đang làm, Du Lệ vốn định xắn tay áo lên giúp nhưng bị những người già đuổi đi cả.
Hôm nay họ đông người như thế, đâu có cần cô cháu gái rượu yếu ớt ra tay chứ.
“Cháu dẫn tiểu Chử ra ngoài đi dạo đi, nhanh sẽ được ăn ngay thôi’
Du Lệ bất đắc dĩ, đành dẫn Chử Hiệt rời đi, đi dạo một lượt thì dạo tới căn phòng mà năm đó là khuê phòng cô ở lúc còn ở nhà Bà Cô.
Phòng cô vẫn duy trì bộ dạng vốn có lúc cô còn là thiếu nữ, đã được quét tước sạch sẽ, chăn và bức rèm đều là những đóa hoa nhỏ li ti, thoạt nhìn tục khí mà lại rất đáng yêu, với thẩm mỹ hiện giờ của Du Lệ quả thật thảm không nỡ nhìn.
Nhưng Bà Cô thì lại yêu vô cùng, vẫn không chịu đổi, cứ kiên trì dùng loại vải hoa li ti đó.
Ngoài cửa sổ là ngõ nhỏ, đúng lúc mặt trời vừa chiếu tới, cả phòng rực sáng.
Chử Hiệt đứng trong phòng cô xoay vòng, sau đó ngồi lên một chiếc ghế dựa gần cửa sổ, ngồi vô cùng cẩn thận, vì những đồ vật này quá nữ tính, quá nhỏ xinh, anh là một nam nhân cao 1,9 mét cứ lo ngồi xuống làm sụp chúng.
Du Lệ ngồi lên chiếc giường ngập tràn hơi thở thiếu nữ, thò tay rút một quyển album trên bàn ra, nghiêng đầu nhìn anh, cười tủm tỉm bảo, “Có muốn xem ảnh em trước đây không?”
Ánh mắt Chử Hiệt chuyển từ gương mặt trắng nõn mỹ lệ của cô sang quyển sách kia, cảm thấy hiện giờ cô rất đáng yêu, đáng yêu đến nỗi mà anh chỉ muốn ôm vào lòng.
Nghĩ vậy thì anh đã ra tay.
Lúc Du Lệ được anh ôm đặt lên đùi mình, cả người run rẩy.
“Cẩn, cẩn thận nha, cái ghế nhà em không chịu nổi trọng lượng hai người đâu đó” Cô nói run giọng, vốn không để ý tới đây là tình trạng lần đầu tiên trong cuộc đời được ngồi trong lòng người khác phái, bất chấp mặt đỏ, ngược lại chỉ lo lắng cái ghế không chịu nổi áp lực mà vỡ.
Chử Hiệt ôm chặt cô, rút album trong lòng cô ra, mở trang đầu tiên ra.
Trong nháy mắt, là một em bé được bọc trong tã lót ập vào mắt.
Du Lệ vừa nhìn thấy bức ảnh này, vội thò tay ra che lại, kêu lên, ‘Lật đi, sang trang, không cho xem!”
Chử Hiệt nghiêng đầu, đúng lúc nhìn thấy toàn bộ tai cô đỏ rực, như sắp nhỏ máu vậy, vừa mềm vừa ngon miệng nữa, áp lại gần hôn lên chỗ đó một cái, rồi lại thêm một cái nữa, hơi thở nóng rực áp lên chiếc cổ non mịn của cô.
Cả người Du Lệ run lên, suýt nữa thì nhảy bật dậy, nhưng lại bị anh ôm chặt lấy, đành dựa vào lòng anh.
Cả người nhẹ nhàng run rẩy, vừa nhũn vừa mềm, cô cố sức lấy tay che tai, ra sức trừng mắt với anh, tiếc là đôi mắt long lanh nước, chẳng có uy hiếp gì.
Tiểu Lệ Chi như vậy thật là tươi mới ngon ngọt quá đi.
Người đàn ông trong lòng đã yêu thích càng không giảm chút nào, thấy bộ dạng cô đáng yêu, lại hôn một cái rồi dịu dàng nhìn cô.
Du Lệ đâu dám thừa nhận chuyện anh dịu dàng đến mức cứ như cô chính là cả thế giới trong mắt anh vậy, cả người bị kích nổ, cuối cùng không tức giận cho nổi, mặt đỏ tai hồng cúi đầu, tiếp tục lật album.
Cuốn album này giống như cuốn nhật ký ghi lại thời kỳ cô từ lúc còn trẻ con tới lúc trưởng thành thiếu nữ, có thể nhìn ra, cô từ bé đã là một đứa trẻ xinh đẹp, lúc đi nhà trẻ, còn có rất nhiều bạn nhỏ vì muốn làm bạn với cô mà đánh nhau, không đánh thắng lại khóc ầm lên, muốn về nhà cùng cô.
Du Lệ nói với anh chuyện năm đó, cười mặt đầy đắc ý, “Bà Cô em bảo lúc em còn nhỏ rất được yêu thích, nhiều bạn nhỏ tan học cũng không chịu về nhà, cứ muốn về nhà chúng em đó, em từ bé đến lớn lúc nào cũng được người ta thích hết”
Chử Hiệt ừm một câu, ‘Hiện giờ em cũng rất được thích đó mà”
Xem biểu hiện của những thiên sư tối qua thì biết, cô có số lượng fan khổng lồ ở trong nước tới mức nào, lần trước trên diễn đàn anh từng bảo cô là bạn gái của anh, còn bị người ta cười nhạo cho, vì thế rất không vui.
Du Lệ hơi ngượng, “Nếu anh cũng vào giới giải trí, em tin chắc lượng fan của anh còn đông hơn em nữa” Giá trị nhan sắc của Chử Hiệt không thấp hơn cô, ở cái thời đại này nhìn nhan sắc, tuyệt đối là nổi bần bật.
Chử Hiệt lắc đầu, không đồng ý, tiếp tục lật sách xem.
Hai người gắn bó bên nhau, cùng nhìn một quyển album ghi lại từng bước trưởng thành của cô, thỉnh thoảng nói với nhau mấy câu, hai người cùng nhìn nhau, cùng cười.
Ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ lướt qua, năm tháng yên tĩnh thật tốt.
“Tiểu Lệ Chi à, xuống ăn cơm đi”
Giọng Bà Cô dưới lầu vang lên, mà album thì mới xem được có một phần ba.
Chử Hiệt thả album xuống, nói với cô, “Đi ăn cơm trước đi, sau lại xem tiếp”
Du Lệ vâng một câu, ngẩng đầu nhìn anh cười tươi rói, nụ cười còn rạng rỡ hơn cả ánh nắng tươi đẹp bên ngoài cửa sổ, được ánh mắt sâu thẳm của người đàn ông hôn lên khóe môi cô một cái, rồi mới buông cô ra.
Trên bàn đã bày đầy một đống thức ăn phong phú.
Du Lệ nhìn một lượt, phát hiện ra hôm nay các trưởng bối đều làm những món mình thích, vô cùng có lòng, không biết còn tưởng là cháu gái ruột dẫn con rể về nhà nữa kìa.
Dĩ nhiên với nhóm ông bà lão hàng xóm nhìn Du Lệ lớn lên mà nói, Tiểu Lệ Chi chẳng khác gì cháu gái của họ cả.
Họ nhiệt tình mời Chử Hiệt ngồi, ông lão Trương còn lấy rượu quý ra mời anh nữa.
Ông lão Trương trước đây nấu rượu bán, còn tự mình học được một tay nghề ủ rượu ngon có tiếng, rất nhiều người đều thích mua rượu ông ủ.
Sau đó tuổi cao, không làm nữa, mà chỉ làm để mình và hàng xóm uống, hôm nay lấy rượu ra, là loại rượu ông để hết công sức ra ủ, đã chôn mười mấy năm rồi, vò rượu vừa mở đã bay ra một luồng hương rượu thơm lừng ngọt lành.
Cái này là loại rượu có giá mấy chục vạn, mà bị ông lão Trương rót ra uống vô cùng sảng khoái, còn liên tiếp rót rượu cho Chử Hiệt nữa, một già một trẻ uống vô cùng say sưa.
Bà lão Trình ở bên gắp mọi thứ cho anh, “Ăn nhiều chút nhé, không thể uống mỗi rượu thôi đâu, uống say rồi sao được?”
Du Lệ ở bên yên lặng ăn đồ ăn trong bát của mình, nhìn các trưởng bối nhiệt tình tiếp đón Chử Hiệt, lại nhìn trên mặt đất và bàn có mấy vò rượu rỗng suýt lăn xuống, không kìm được lau mồ hôi, may mắn nghĩ, may là Chử Hiệt có thể ăn được, nếu không với một người bình thường, bụng nứt vỡ cũng không đối phó nổi với cả đám trưởng bối này.
Chử Hiệt vẫn không cự tuyệt bất cứ ai, bất kể trưởng bối nào rót rượu hay gắp thức ăn cho, đều vô cùng ngoan ngoãn nhận lấy.
Điều này càng khiến các trưởng bối thêm cao hứng.
“Có thể ăn được thì ăn mới có sức lực nha” Bà Cô ở bên cười hà hà, bảo, ‘Tiểu Lệ Chi tìm được bạn trai không tồi”
Nhóm ông lão đều vây quanh Chử Hiệt uống rượu, nhóm bà lão thì thỉnh thoảng lại gắp thức ăn cho, cũng vây quanh Du Lệ, sôi nổi khuyên cô ăn nhiều thức ăn vào.
“Đứa bé đáng thương, có phải là ở bên ngoài không được ăn no không, sao lại gầy vậy chứ?’’ Bà lão Chung xoa bóp cánh tay nhỏ của Du Lệ, gắp vội cho cô một miếng thịt kho tàu to, “Tiểu Lệ Chi ăn nhiều chút, đói thì về, chúng ta làm cho cháu ăn”
Du Lệ vội đáp, “Cái này không được ạ, hiện giờ cháu muốn giữ dáng, không thể ăn quá nhiều ạ, ngày nào cũng chỉ ăn cơm theo chế độ dinh dưỡng thôi ạ”
“Tiểu Lệ Chi nhà chúng ta không cần ăn uống điều độ để giữ dáng đâu, cũng đừng có tin những người bên ngoài nói làm gì” Bà lão Canh ra bộ ngang ngược, vô lý, “Không tin cháu ăn nhiều chút xem có thấy béo lên không?”
Du Lệ dở khóc dở cười, đành ăn hết miếng thịt kho tàu mà bà lão Canh gắp cho.
Thịt kho tàu vừa mềm vừa non, cắn một miếng miệng ngập mùi thịt, thơm ngon vô cùng, cô ăn không ngừng được, lại không nhịn được ăn thêm mấy miếng nữa, khiến bà lão Canh vui đến phát khóc.
“Tiểu Lệ Chi của chúng ta hiện giờ đã là một ngôi sao lớn rồi, hôm qua lúc chúng ta đi dạo phố, đi qua trung tâm, còn thấy trên màn hình lớn ở trung tâm có treo ảnh quảng cáo của Tiểu Lệ Chi nhà chúng ta, poster đó to như mặt tường vậy, cao tới tận bảy tám tầng đó.
“Tiểu Lệ chi quả nhiên có tiền đồ quá”
“Tiểu Lệ Chi nhà chúng ta xinh đẹp, trời sinh chính là một ngôi sao lớn rồi”
“Chỉ là bận rộn quá, không có rảnh mà về,…..”
Các bà lão mồm năm miệng mười nói liên tục, Du Lệ bị kẹt bên trong, lặng lẽ dùng bữa, vừa nhìn Chử Hiệt ở bên, thấy đang thành thạo ứng phó với mấy ông lão rượu thì tức khắc yên tâm hẳn.
Chầu cơm này ăn tới tận hơn hai giờ liền.
Nửa giờ sau, Du Lệ đã no rồi, bưng ly trà các bà lão rót cho, lại nhìn mấy người đàn ông đang uống rượu kia, thêm nữa càng uống càng chưa đã, ông lão Trương to giọng, hét gọi mọi người tới nhà ông lão lấy thêm rượu tới.
Thân thể Chử Hiệt khỏe mạnh, một người đánh gục cả đám sâu rượu.
Các trưởng bối quá vui vẻ, cứ nói liên tiếp, “Thật là đứa trẻ ngoan có sức khỏe quá, quá xứng với Tiểu Lệ Chi nhà chúng ta, có thể bảo vệ được Tiểu Lệ Chi”
Các trưởng bối cũng không coi trọng bề ngoài, chỉ để ý đến năng lực và phẩm hạnh của anh, Tiểu Lệ Chi lớn lên đã xinh đẹp lắm rồi, không có một người đàn ông khỏe mạnh cường tráng bảo vệ, chẳng may bị người ta bắt nạt thì phải làm sao?
Cuối cùng, thức ăn trên bàn đã bị quét sạch, mà rượu thì cũng uống xong, một đám ông lão bị Chử Hiệt chuốc cho say bò, say nháo lần lượt về nhà.
Chử Hiệt và Du Lệ cùng đưa các trưởng bối say rượu về lần lượt từng nhà, Bà Cô và mấy bà lão khác cùng nhau dọn dẹp tàn cuộc.
Do rượu và thức ăn đều hết cả nên không phải dọn dẹp nhiều lắm, thậm chí còn không lãng phí chút nào, các trưởng bối nhìn Chử Hiệt với ánh mắt hiền hòa, tuổi trẻ đầy sức khỏe, có thể ăn được uống được, sức khỏe quá tốt, thật sự là một đứa trẻ tốt.
Du Lệ rất muốn bảo: Tỉnh tỉnh lại đi ạ, loại dạ dày này của anh ấy đã vượt qua hẳn trình độ của người bình thường rồi ạ, chẳng nhẽ các ông bà không thấy sao ạ?
Rõ ràng những trưởng bối này đều không nhìn ra, chỉ liên tiếp hối hận không làm thêm thật nhiều món ngon nữa thôi.
Du Lệ: ….
Thật chẳng muốn nói chuyện nữa!
Sau khi thu dọn xong xuôi, các bà lão hôm nay ra về còn tặng lì xì cho hai người trẻ tuổi, vui vẻ hớn hở đi mất.
Chử Hiệt nhìn bao lì xì trong tay, không kìm được nhìn về phía Du Lệ.
Du Lệ vô cùng tự nhiên thu lại toàn bộ bao lì xì mà các trưởng bối cho, nói với anh, “Họ coi anh như cháu rể nên mới làm thế đó, cứ nhận đi ạ” Con rể, cháu rể lần đầu tiên đến nhà, các trưởng bối sẽ thay nhau tặng bao lì xì cho.
Chử Hiệt thu toàn bộ bao lì xì lại, tuy tiền không nhiều, nhưng cũng là tiền, những cái này đều là tiền kết hôn đó.
Các ông bà lão hàng xóm đi cả rồi, nhà Bà Cô lập tức khôi phục lại yên tĩnh quạnh quẽ.
Bà Cô kéo ghế cho họ cùng ngồi, tư thế kéo ra bắt đầu lên đường thẩm vấn….
à không, chỉ là trưởng bối muốn tìm hiểu tình hình của người cha của Tiểu Bình Quả thôi mà.
“Chử Hiệt năm nay bao tuổi rồi, là người ở đâu ha?” Bà Cô hỏi.
“27 tuổi, ở núi Lũng Pháp bên đó ạ”
Núi Lũng pháp là ở đâu nhỉ? Trong đầu Du Lệ đặt dấu hỏi chấm.
“Trong nhà còn có ai không?”
“Không ạ, chỉ có mình cháu thôi ạ”
“Hiện giờ đang làm cái gì?”
“Làm vệ sỹ cho Tiểu Lệ Chi ạ”
“…”
Du Lệ cứng đờ mặt, nhìn một già một trẻ cứ bà hỏi cháu đáp, hơi khẩn trương nhìn Bà Cô, lo lắng bà lão cảm thấy Chử Hiệt nghèo (không nhà, không xe), sẽ để ý.
Tuy tuổi Bà Cô lớn, nhưng bà lại có một trái tim của người trẻ tuổi, cũng hiểu rất nhiều chuyện của những người trẻ tuổi.
Quả nhiên, Bà Cô nghe vậy thở dài, “Thời đại này, người trẻ tuổi muốn kết hôn, không nhà không xe không thể được nha…”
Chử Hiệt trịnh trọng hứa, “Cháu sẽ cố gắng kiếm tiền, đến lúc đó sẽ mua nhà ở gần đây.
Còn xe, cháu vẫn chưa có bằng, có thể học trước, sau này mua xe về là được ạ”
Bà Cô vui vẻ gật đầu, “Đúng phải vậy chứ, người trẻ tuổi không biết lái xe là không được đâu”
Du Lệ thở phào, tự dưng lại nghe thấy Bà Cô chuyển đề tài, “Thanh niên gây dựng sự nghiệp rất khó, hiện giờ những chuyện này không vội, có thể thành gia rồi lập nghiệp sau cũng được, các cháu cảm thấy sao?”
Du Lệ: Đây mà là Bà Cô ruột của mình á?!!!!.