Sau khi giao xe cho trợ lý Trịnh mang đi duy tu bảo dưỡng, Du Lệ lại tiếp tục xem kịch bản, quyết định dùng thời gian 2 ngày xem một lượt xong kịch bản.
Còn Chử Hiệt thì sau một ngày nghỉ ngơi ở nhà lại tiếp tục bắt đầu đi làm thêm.
Lần làm thêm ở nông trang suối nước nóng ấy, thực lực Chử Hiệt đã khiến đám con cháu nhà giàu tán thành nhiệt liệt, tôn sùng cực độ.
Rồi qua tuyên truyền và đề cử của nhóm con nhà giàu này, thanh danh Chử Hiệt càng ngày càng nổi như cồn trong đám nhà giàu, ngày nào cũng nhận được không ít tin nhắn, toàn mời anh đi xử lý ít chuyện thần quái.
Chử Hiệt sau khi sàng lọc cẩn thận, mỗi ngày chọn được một hai đơn, lại tiếp tục đi sớm về muộn.
Thỉnh thoảng công việc xong sớm, chưa đến trưa đã về, thỉnh thoảng công việc khó hơn, hơn nửa đêm ra ngoài mãi tới tận gần sáng mới về.
Du Lệ thấy anh vất vả như thế, hơi đau lòng, cô mà đau lòng không kìm nổi chỉ cố gắng nuôi anh nhiều hơn.
Lúc thấy anh chuẩn bị ra ngoài, Du Lệ ôm tiểu Hắc Cầu khuyên bảo, “Đừng mệt quá, sức khỏe là vàng, mệt chết rồi thì không ổn”
Chử Hiệt đang thay giày ở cửa vào, nghe thấy cô nói thế, ngẩng đầu nhìn cô, nói nhẹ nhàng, “Không mệt đâu”
Với thể chất hiện giờ của anh, dù có không ngủ ba ngày ba đêm cũng không hề hấn gì.
Song Du Lệ lại không biết, thấy cô lo lắng sốt ruột, Chử Hiệt chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp hẳn lên, cả người mềm mại, cảm xúc mềm mại ấy nổi lên trong lòng, đâm sâu vào tâm khảm, trong tim chỉ có mỗi cô thôi.
Anh thò tay đóng cửa rồi kéo người vào lòng ôm ấp, cúi đầu hôn lên môi cô, dùng một cái giọng dịu dàng đến mức anh cũng không tưởng nổi bảo, “Không cần lo cho anh, được không?”
Du Lệ hé miệng, miễn cưỡng gật đầu, đáp, “Vậy tối anh về sớm chút, chúng mình cùng đi ăn lẩu nhé”
Hai mắt Chử Hiệt sáng lên, ừm một câu, lại ra sức ôm chặt lấy cô lần nữa rồi mới ra ngoài.
Khi Chử Hiệt đi rồi, Du Lệ nhìn căn phòng trống rỗng lập tức thấy nhàm chán hẳn.
Rõ ràng trước đây cũng thế này, hiếm khi được nghỉ ngơi, bản thân tự mình nằm nhà xem kịch bản, hoặc rèn luyện kỹ thuật đóng phim, thấy thời gian mỗi ngày không đủ, chỉ mong một ngày kéo dài 48 tiếng đồng hồ mà thôi.
Cô đã ngơ ngác một lúc, thả tiểu Hắc Cầu xuống, nhìn nó nhẩy mấy cái bổ nhào vào dưới chậu hoa ở ban công, lại tiếp tục cầm kịch bản lên xem.
Tới trưa, An Như gọi điện tới, hỏi dò cô xem kịch bản thế nào rồi.
“…..
Vẫn chưa xem xong ạ”
An Như không tưởng tượng nổi bảo, “Đã mấy ngày rồi cơ mà, cháu vẫn chưa xem xong à?’
Du Lệ hơi xấu hổ, “Lúc trước cháu có chút việc, không rảnh để xem ạ…”
An Như lại nghi ngờ hỏi, “Chắc không phải là cháu lại đi cùng Chử Hiệt tới đâu đó chơi chứ? Các cháu đi chơi cũng được, thả lỏng chút, nhưng cũng đừng để người ta nhận ra đó” Rốt cuộc cũng là người có bạn trai rồi, An Như vẫn thông cảm cho cô.
“Yên tâm đi ạ, cháu cũng ngụy trang rồi mà”
Cuối cùng An Như cũng không giục cô nữa, mà bảo cô cố gắng xem cho xong kịch bản rồi quyết định xem nhận bộ phim nào.
Nói chuyện một lát với An Như xong, Du Lệ vào bếp rót một ly sữa bò, tiếp đó ngồi trên sofa, tĩnh tâm xem kịch bản.
Nhưng vừa xem chưa được bao lâu thì điện thoại lại vang lên.
Du Lệ cứ tưởng An Như còn chuyện gì nữa đã nhận ngay điện thoại nhưng lại là Luda gọi tới.
Bộ phim “Bí Cảnh” vẫn đang quay, nam chính Luda này là người bận rộn liên tục, sau khi về nước Du Lệ cũng chưa từng liên lạc với người trong đoàn phim “Bí Cảnh” tý nào.
“Anita, nói cho cô biết một tin xấu nhé, cô phải chuẩn bị tâm lý mới được đó”
Vừa nhận máy, giọng Luda vang lên ngay, cũng không mào đầu linh tinh với cô mà nói thẳng vào chủ đề ngay.
Chân Du Lệ đặt lên sofa, nghi hoặc hỏi, ‘Chuyện gì thế? Chẳng lẽ lại có Ma tộc lẩn vào phương Đông sao?”
“Không phải Ma tộc, là quỷ hút máu” Luda đáp, ‘”Nghe bảo quỷ hút máu bên đó đang tra tìm cô, cũng phái mấy quỷ hút máu tiến vào nước Hoa tìm cô rồi”
Du Lệ sửng sốt, nói theo trực giác, ‘Là chuyện ở lâu đài Muffies à?”
“Đúng thế, quỷ hút máu bên đó đã tra ra chuyện bức họa lầu bốn bị hủy có liên quan tới cô, bọn chúng quyết định ra tay từ chỗ cô đó” Giọng Luda hơi trầm xuống, rõ ràng không ngờ được động tác quỷ hút máu lại nhanh như thế, “Cô phải cẩn thận đó, trong thời gian này đừng có đi ra ngoài một mình, tốt nhất là nên có Chử tiên sinh đi cùng….”
Du Lệ cau mày, bất kể là Ma tộc hay quỷ hút máu cô cũng chẳng có cảm tình gì.
Một kẻ thì muốn ăn thịt cô, còn một thì muốn uống máu cô, quả thật là mèo bệnh mà.
Luda vừa nói chắc chắn, ‘Anita, tôi thực sự xin lỗi nhé, chuyện lần này ít nhiều nhờ hai người mới có thể giải quyết được toàn bộ yểm ma, Giáo Đình sẽ cố gắng kéo dài, rời sự chú ý của quỷ hút máu đi.
Nhưng Quỷ hút máu đã đứng vững ở trong xã hội loài người từ lâu lắm rồi, họ có tin tức của họ, chẳng sớm hay muộn họ sẽ tìm được nơi cô ở, chúng tôi không cản được lâu đâu, cô nhất định phải cẩn thận đó’
Du Lệ thở dài, trước về nước sớm, cô đã biết là tránh không được rồi, thấy sao cũng không bất ngờ.
“Biết rồi” Du Lệ khéo léo rời đề tài, hỏi, “Đúng rồi, lần trước chúng ta phá hỏng kế hoạch hợp tác của Quỷ hút và Ma tộc, chúng còn có hậu chiêu sao?”
“Xin lỗi nhé, chuyện này tôi lại không phụ trách, tôi cũng không rõ cho lắm” Luda ngập ngừng chút lại bảo, “Tôi có thể đi hỏi bạn bè trong giáo đình xem sao, nếu có tin sẽ báo cho cô biết”
“Được, cảm ơn anh”
Giọng Luda lại hơi vui vẻ, “Cảm ơn gì chứ? Nếu không phải chúng tôi kéo hai người xuống, quỷ hút máu cũng không theo dõi hai người.
Anita, tôi thực sự xin lỗi nhé’
Tuy biết đây là chuyện rất phiền phức, hơn nữa bọn chúng xen lẫn đi vào còn có nhiều nguyên nhân nhưng nghe thấy Luda thành khẩn xin lỗi, Du Lệ cảm thấy dễ chịu hơn, thấy Luda không hổ là đại minh tinh của Hollywood, nói không ngoa, chẳng trách mà có nhiều cô gái đều coi anh ta thành đối tượng tình một đêm.
Sau khi nói chuyện với Luda xong Du Lệ không còn tâm tình xem kịch bản nữa.
Sau khi về nước không lâu, trải qua hai chuyện thần quái, tự dưng cảm thấy so sánh với những ma tộc, quỷ hút máu thì đám quỷ quái phương Đông của họ vẫn đáng yêu hơn nhiều, mà lại dễ đối phó.
Hiện giờ cô vẫn không hiểu lắm cách đối phó với quỷ hút máu và Ma tộc tý nào.Ngẫm nghĩ, Du lệ đã nhắn tin hỏi Luda xem quỷ hút máu sợ gì nhất.
Luda trả lời lại hơi chậm, chắc đang đóng phim rồi,
Anh ta đưa ra hai ý: nước thánh và vật chế bằng bạc.
Nước thánh thì Du Lệ không có, còn vật làm bằng bạc thì thực ra có thể làm được, Du Lệ cảm thấy không rõ có cần phải chế tạo ra vũ khí sắc bén bằng bạc không, đương nhiên không thể chế ra mũi tên hay đao linh tinh gì được, những thứ này mang theo bên người nếu bị phát hiện ra thì phiền to.
Có thể làm một chữ thập linh tinh gì đó, vừa nhẹ nhàng tiện lợi lại có thể mang theo bên người được.
**
Công việc hôm nay của Chử Hiệt là xem xét trong nhà của một thương nhân giàu có nào đó xem có điềm xấu hay vật xấu nào không.
Người giới thiệu cho anh tới là Tôn Thừa Duệ, còn thương nhân giàu lại là ông cậu của Tôn Thừa Duệ, nghe bảo cậu của Tôn Thừa Duệ gần đây cảm thấy trong nhà như có điềm xấu hay đồ xấu nào đó, buổi tối mọi người trong nhà vào nhà vệ sinh hay đi uống nước cứ thấy xuất hiện ít ảo giác.
Vốn ông cậu không để ý lắm, không ngờ hôm trước nói buột miệng ra, sau khi cháu trai ngoại nghe thấy, đã tâng bốc tài của Chử Hiệt.
Ông cậu Lương không chịu nổi công kích quan tâm của cháu trai ngoại, do dự mãi mới đồng ý để Chử Hiệt tới đây thăm dò.
Hôm nay Tôn Thừa Duệ cũng đi cùng tới đây.
Nhà của cậu Lương hiện giờ không có ai, mợ thì hẹn người ta đi làm đẹp, anh họ đi làm, em họ đi chơi, chỉ có mình cậu Lương lo lắng cho cháu ngoại bị người xấu lừa mới dành chút thời gian ở lại nhìn.
Sau khi nhìn thấy Chử Hiệt, trong lòng cậu Lương thấy bồn chồn, không ngờ đại sư mà cháu ngoại giới thiệu không những còn trẻ, mà lại là một người trẻ tuấn mỹ, con mẹ nó đây là con lai mà, không hiểu rõ còn tưởng là minh tinh trong giới giải trí nào đó, đâu có giống cao nhân Huyền Môn đâu nhỉ?
Tuy trong lòng nghi ngờ, nhưng thấy bộ dạng fan cuồng của cháu ngoại kia, cậu Lương kiểu gì cũng không thể hiện ra bên ngoài.
Ai ngờ Chử Hiệt đi dạo trong phòng một vòng thực sự tìm ra được một ít thứ xấu.
Chử Hiệt chỉ vào một chiếc bình in hình cung nữ trong đó, hỏi cậu Lương, ‘Thứ này lấy từ đâu về”
Cậu Lương như nằm mơ nhìn anh, “Đây là thứ lấy được từ hội bán đậu giá về, nghe bảo là đồ cổ thời Minh Thanh…”
Bình thường cậu Lương hay thích sưu tập đồ cổ, trong nhà có không ít đồ cổ, Chử Hiệt nhìn vào, đã lập tức chỉ ra, ‘Trên này có dính âm khí người chết, tuy không nặng lắm nhưng nếu để lâu và sinh hoạt thường xuyên thì người rất dễ mắc bệnh.
Chỉ có thứ kia mới khá nghiêm trọng…”
Anh chỉ thẳng vào bình cung nữ kia.
Cậu Lương như nằm mơ, Tôn Thừa Duệ đã sốt ruột hỏi, ‘Chử tiên sinh, sẽ có vấn đề gì sao?”
Chử Hiệt ngẫm nghĩ, đáp, ‘Tối mọi người sẽ biết ngay thôi”
Nghe bảo phải đợi tới tối, Tôn Thừa Duệ hơi thất vọng, nhưng ngẫm lại, buổi tối âm khí mạnh, quỷ quái mới hiện hình được, điều này cũng lý giải rõ, nên bảo ngay ông cậu, “Cậu à, chúng ta đợi đến tối vậy”
Cậu Lương, ‘….” Ông vốn chẳng biết có chuyện gì mà.
Tiếp đó Tôn Thừa Duệ hỏi xem Chử Hiệt có cần đi nghỉ không, bảo người hầu làm mấy đồ ăn khoản đãi anh, bộ dạng ân cần ấy, khiến cậu Lương cảm thấy ngứa mắt.
Cháu ngoại tùy tiện, là một thằng nhóc hoang dã, với những người thân như chúng thì cũng đừng có thân thiết quá.
Chử Hiệt nhìn giờ, cự tuyệt lời mời của Tôn Thừa Duệ, “Tối tôi sẽ qua”
Tôn Thừa Duệ không ngờ đồ ăn ngon như thế cũng không lay động được anh, hơi kinh ngạc, vội vã bảo, ‘”Không được đâu, Chử tiên sinh, nếu không có anh ở đây, cái bình hoa này làm loạn thì phải làm sao đây?”
Chử Hiệt liếc mắt nhìn cậu ta một cái, cậu Lương cảm thấy ánh mắt ấy như nhìn một kẻ đần vậy.
Mà thằng cháu ngoại đần của ông ta vẫn còn đang nài ép, ‘Chẳng may nó biết chúng ta muốn xử lý nó, chạy mất thì phải làm sao đây?”
“Không đâu, nó đã cắm rễ ở đây không chạy đâu”
Chử Hiệt không thèm để ý tới chuyện Tôn Thừa Duệ liên tục nài ở lại, rất có phong cách của một đại sư cao cường, rời khỏi nhà họ Lương.
**
Chưa tới hoàng hôn Chử Hiệt đã về đến nhà.
Anh đã bôn ba ở bên ngoài cả ngày rồi, Du Lệ cũng thông cảm sự vất vả của anh, bảo anh đi tắm trước, rồi thay quần áo thoải mái thoáng mát ra.
Bên ngoài nóng đến cực độ hơn ba mấy độ mà Chử tiên sinh bận rộn chẳng toát ra mồ hôi nào, nhưng thấy cô quan tâm, ngoan ngoãn đi tắm một cái, rồi thay một bộ quần áo thoải mái.
Du Lệ cũng ngụy trang tốt, hai người cùng nắm tay nhau đi ra ngoài ăn lẩu.
Quán lẩu Du Lệ chọn ở gần nhà là quán lẩu Võng Hồng, ngày nào lượng khách cũng đông kinh khủng, thậm chí đến muộn cũng sẽ không còn chỗ, yêu cầu phải đặt trước rất sớm.
Nhưng hiện giờ vẫn chưa tối, lại không cần phải xếp hàng.
Du Lệ cần một gian riêng, tuy khá tốn kém, nhưng lại đảm bảo tính riêng tư khá tốt.
Tiếp đó cô cũng gọi một đống đồ ăn, lúc đưa đơn cho người phục vụ, nhìn thấy ánh mắt bối rối của họ, thậm chí người ta còn hỏi họ, “Không rõ hai vị dùng cơm bao nhiêu người ạ?”
Du Lệ bình tĩnh đáp, ‘Hai người chúng tôi trước, những người khác vẫn chưa tới”
Người phục vụ không hỏi thêm nữa.
Đồ ăn lẩu nhanh chóng được mang lên, Du Lệ thả một ít đồ ăn vào nồi lẩu.
Hôm nay cô cần là nồi uyên ương, một nửa canh suông, một nửa cho dầu vừng và sa tế vào, ranh giới rõ ràng, giống như âm dương Thái Cực vậy, nhìn rất đẹp mắt.
Đây là lần đầu tiên Chử Hiệt được ăn lẩu.
Nhưng rất nhiều đồ ăn ngon anh lại tìm hiểu được từ trên mạng, mà hôm nay về sớm mới được thưởng thức.
Đây cũng là lần đầu tiên Tiểu Lệ Chi dẫn anh đi ăn lẩu đó, vì ăn lẩu dễ bốc hỏa, trợ lý Trịnh không cho Du Lệ ăn, và Chử Hiệt chưa từng được ăn lần nào, hôm nay Du Lệ nhắc tới khiến anh nhớ suốt cả ngày..