Ra khỏi hắc ám trong nháy mắt, yên tĩnh lui dần, tiếng ồn ào náo nhiệt lọt vào tai cô.
Du Lệ trợn to mắt giật mình nhìn cảnh trước mắt này.
Trên đường phố dị vực phong tình xa lạ đủ loại người dị vực đi lại, hai bên đường đủ loại cửa hàng và quán bán hàng rong, lại còn có tiếng hét to thất thanh, lại thêm cả thành phố trên không nữa…
Cả một thành phố xa lạ ngập tràn hơi thở sự sống ập vào mặt.
Nhưng ngay lúc họ xuất hiện ở đầu đường trong nháy mắt, hình ảnh ngập tràn hơi thở sinh hoạt ấy đã trở nên yên lặng hoàn toàn.
Mọi người cùng quay đầu nhìn lại, trên mặt ngập tràn vẻ khiếp sợ.
Du Lệ cũng khiếp sợ y chang khi nhìn thấy cả đám người có sừng trên đầu thế này, dễ nhận ra rằng cả đám “người” này thật ra là một đám Ma tộc cao cấp, chỉ có Ma tộc cao cấp mới có hình dạng của con người, và với hai cái sừng như sừng dê núi trên đầu.
So với hai kẻ nhân loại tự dưng xông vào dị vực thì ngược lại càng thêm kỳ lạ hơn.
Thời gian im lặng chỉ trong vài giây ngắn, đột nhiên tiếng thét chói tai rung trời phá vỡ im lặng, toàn bộ Ma tộc thành phố vừa hét chói tai vừa điên cuồng vây họ lại.
Cả người Du Lệ cứng đờ, sợi dây bình tĩnh trong đầu đột nhiên đứt phựt, theo bản năng định kéo Chử Hiệt chạy trốn, đối phương thò tay ra ôm lấy cô, kéo cô vào lòng, với một tư thế bảo vệ, một tay ôm lấy gáy cô ép mặt cô vào ngực anh.
Chử Hiệt ngẩng đầu, đôi mắt vàng sáng rực nhìn đám Ma tộc đang điên cuồng vọt tới kia.
Tất cả Ma tộc bị ánh mắt anh đảo tới, tự dưng như bị ma pháp gì đó, trong nháy mắt cứng đờ đứng đó, cuối cùng chẳng nhúc nhích nổi chân.
Âm thanh điên cuồng ầm ĩ dần dần bình ổn hẳn.
Loại yên tĩnh này so với sự yên tĩnh lúc hai người xuất hiện càng đáng sợ hơn mấy lần.
Mặt Du Lệ chôn sâu trong ngực anh, đến mức mà không thấy cả đám Ma tộc đang vọt đến họ như sóng biển đột nhiên có bộ dạng cứng đờ yên lặng, dù bầu không khí tự dưng trở nên yên lặng vẫn có cảm giác nặng nề.
Trong lòng cô thấy hơi bất an, theo bản năng muốn nhìn xem chuyện gì xảy ra nhưng bàn tay đó cứ ôm chặt đầu cô, cô chẳng cách nào quay đầu lại được.
“Mễ pi”
Tiếng tiểu ma bay vang lên, yêu kiều mềm mại, nhảy từ vai cô xuống, bước từng bước mèo nhẹ nhàng uyển chuyển đi tới trước mặt đám Ma tộc kia.
Ma tộc trên đường phố khôn kìm được lùi lại đằng sau.
Họ cũng không phải sợ cái vị ma bay vị thành niên này mà là cái kẻ …..Ma tộc cao cấp đang ôm con người kia.
Từ trên người hắn bọn họ cảm giác được hơi thở đáng sợ của Cổ Ma trong đại quý tộc.
Một vị….
Cổ Ma không rõ lai lịch!
Trong bầu không khí yên tĩnh, một loạt tiếng bước chân dồn dập vang lên từ xa tới gần.
Ma tộc dồn ở trên đường phố tự dưng nghe được âm thanh, đồng loạt dạt sang hai bên tạo ra một lối đi, tiếp đó thì thấy xuất hiện một đám Ma Binh mặc áo giáp đen tay cầm vũ khí.
Du Lệ cảm giác được bàn tay ôm chặt đầu cô buông lỏng ra chút, cuối cùng cô cũng quay đầu được.
Nhưng sau khi quay đầu, đối mặt với đám binh lính Ma tộc tay cầm vũ khí đó, mũi nhọn vũ khí chĩa thẳng vào họ.
Nhóm Ma Binh cao lớn mạnh mẽ, thần sắc nghiêm túc, động tác đồng loạt chỉnh tề, cả người lộ ra luồng sát khí cao vợi, khác hoàn toàn đám Ma Binh gặp được ở thành Malley lần trước.
Tình hình trước mắt vốn chẳng tốt đẹp cho lắm, Du Lệ suýt nữa thì phát cuồng lên.
Chẳng lẽ lúc này lại bị vây trong Ma Cảnh nữa à?
Ngay lúc Du Lệ như nằm mơ, trong không khí vang lên tiếng bang một cái, giống như tiếng sấm cắt ngang bầu trời, đám Ma Binh kia đột nhiên thu lại vũ khí, dẹp sang hai bên, lộ ra một con đường.
Một vị Ma tộc cao cấp mặc áo giáp bạc, tóc trắng xóa đang thong thả đi trên đường tới.
Ma tộc cao cấp có một gương mặt quá mức anh tuấn, đôi mắt màu xanh xám, trên người đeo một đống đá quý và vòng vèo ngọc nhìn cực kỳ xinh đẹp quý giá, trông giống y nhà giàu mới nổi đập vào mặt.
Ánh mắt Ma tộc cao cấp đầy khinh bỉ lướt nhìn qua họ, đột nhiên thần sắc ngạo mạn ấy thay đổi, lộ ra nụ cười kỳ lạ.
Gã dang hai tay ra, chuỗi ngọc trên cổ tay va nhau vang lanh canh rất dễ nghe.
Gã nói (Xin chào Áo Phỉ Nick, chào mừng ngài tiến vào thành A Trat Bỉ Đặc)
**
Một lát sau Du Lệ được bố trí vào một gian phòng màu đỏ tươi, vách tường điểm xuyết những viên đá quý.
Cô ngây ra ngồi ở đó, bên cạnh chỉ có một con tiểu ma bay ở cùng, không thấy Chử Hiệt đâu.
Ở chỗ ban công có bày một cái bàn, trên bàn chất đầy đồ ăn, ghế sofa được khảm đầy đá quý tinh xảo mỹ lệ.
Du Lệ ôm đầu, cố gắng điều chỉnh lại những suy nghĩ hỗn loạn, trong đầu suy nghĩ rối như tơ vò cố gắng chau chuốt lại, cuối cùng đưa ra một kết luận:
Vừa rồi cái vị Ma tộc cao cấp như nhà giàu mới nổi ấy – có địa vị rất không bình thường, hình như có vẻ như…..
biết Chử Hiệt.
Sau khi cái vị Ma tộc đeo đầy châu báu trên người nói với họ một câu xong thì mời họ tới lâu đài của gã.
Tuy Du Lệ nghe chẳng hiểu gã nói gì nhưng từ xưa tới nay, động tác mời cho dù là thế giới loài người hay là thế giới dị vực thì đều khá giống nhau.
Ma tộc cao cấp sau khi mời họ tới lâu đài của gã thì tiếp đó cho người hầu bố trí cô vào trong gian phòng xa hoa này, khiến cô chẳng có thời gian đi tìm Chử Hiệt nữa, đã bị một nhóm thị nữ xinh đẹp vây quanh đưa tới đây, sau đó thì cho mặc bộ trang phục hoa lệ tinh xảo, rồi chất đầy đồ ăn lên bàn, cười cười lui đi.
Vì vậy cái vị Ma tộc cao cấp ấy hẳn là không có ác ý gì đâu nhỉ?
**
Cái vị Ma tộc cao cấp mà Du Lệ đoán không có ác ý ấy lúc này đang chiêu đãi Chử Hiệt.
Gã dùng cái giọng đầy than thở bảo, “Áo Phỉ Nick thân mến, tôi không ngờ được là nhìn thấy anh ở chỗ này, hiện giờ hình như anh….
có vẻ không ổn lắm nhỉ! Có đúng không hả anh bạn của tôi?”
Gã dùng ánh mắt bắt bẻ nhìn bộ quần áo đơn giản trên người nam nhân, thật quá nghèo mà, cả đá quý cũng không có nữa kìa.
Nam nhân cụp đôi mắt vàng kim xuống, chẳng thèm để ý hỏi, “Anh là ai thế?”
“Hả?” Ma tộc cao cấp sửng sốt, trợn to đôi mắt xanh xám ra nhìn như gặp quỷ vậy, “Áo Phỉ Nick, anh đừng nói đùa đó, đến cả bạn thân của anh mà cũng không quen nữa sao?”
Chử Hiệt chẳng thèm nhìn gã cái nào, mắt lia một vòng nhìn khắp phòng nạm đầy đá quý lóng lánh, như ban ơn bảo, “Tên anh là gì?”
“Tôi là A Trát Khắc A Kỳ Bác Nhĩ Đức nè! Áo Phỉ Níck, anh đừng đùa nữa” Ma tộc cao cấp nói đầy bất đắc dĩ, “Chẳng lẽ ngủ say quá lâu rồi nên anh chẳng còn nhớ gì nữa sao?”
Càng nói càng cảm thấy đúng thế, lại nhìn nam nhân với ánh mắt đồng tình, đồng tình rất nhiều, tâm tư cũng linh hoạt hẳn lên.
Rốt cuộc Chử Hiệt cũng đưa mắt nhìn gã, một bên lông mày nhếch lên, rõ ràng là tóc đen, mắt vàng, lại khiến A Kỳ Bác Nhĩ Đức cảm thấy cả người anh sáng rực lên, thật là đẹp đáng chết, khiến tất cả mọi sinh linh đều thấy ghen tị với vẻ đặp của anh.
Tia ghen ghét ấy khiến cho gã thấy sung sướng, sướng khi thấy người gặp họa, bảo, “Áo Phỉ Nick thân mến, điều gì khiến anh tỉnh lại từ trong giấc ngủ say vậy?”
Chử Hiệt ngẫm nghĩ, đáp, “Có lẽ là yêu đi”
A Kỳ Bác Nhĩ Đức, “…..”
Chử tiên sinh lại cảm thấy rõ chân tướng bản thân, khẳng định lần nữa, “Quả thật là yêu!”
A Kỳ Bác Nhĩ Đức cười ngượng một cái, “Ha ha, anh hài quá đê.
Đúng rồi, người anh dẫn tới đó, cũng ngon lành quá, là con mồi của anh à?”
“Không!”
A Kỳ Bác Nhĩ Đức nghĩ thầm, quả nhiên là thế, nhân loại ngon lành đó cũng không có tư cách là con mồi của anh, Áo Phỉ Ních vẫn chẳng hiểu chút phong tình tý nào như trước.
“Cô ấy là người tôi yêu”
A Kỳ Bác Nhĩ Đức, ‘….
Ha ha, anh lại nói đùa nữa rồi”
Lời nói này bị ánh mắt đầy trí tuệ của anh nhìn gã như kẻ óc ngắn, khiến anh thấy trong lòng buồn bực, anh đã nói thế rồi, làm gì tới lượt cái gã thô bạo này lên giọng khinh thường nhỉ?
Tâm tình A Kỳ Bác Nhĩ Đức thấy khó chịu nói dỗi, “Nếu cô ấy là người anh yêu, sao tôi chẳng cảm thấy chút khí tức nào của anh trên người cô ấy vậy? Anh đừng tưởng lừa được tôi đó, tôi cũng sẽ không cười nhạo anh sống tới từng tuổi này rồi mà vẫn là một xử nam già đó”
Chử Hiệt đen mặt, đôi chân dài vắt chéo nhau, rõ ràng là chỉ ăn mặc đơn giản quần tây, áo sơ mi thôi, mà lại khiến người ta nhìn chẳng muốn rời mắt, điều này khiến cho cái vị A Kỳ Bác Nhĩ Đức lúc nào cũng tự phụ xinh đẹp lại hậm hực thêm mấy lần.
Con ngươi vàng đậm lóe sáng, Chử Hiệt đáp đầy sắc bén, “Tôi và loại nhà giàu mới nổi như anh chẳng có gì để nói”
A Kỳ Bác Nhĩ Đức suýt nữa bị anh làm cho tức giận mà ngã ngửa, giận đến mức vỗ một cái xuống bàn trước mặt toác ra, ‘Ai nói tôi là nhà giàu mới nổi hả? Sinh hoạt của tôi đây là chơi sang, Áo Phỉ Nick, anh thật quá đáng ghét!”
Phát hiện ra mình vỗ cái bàn đá quý vỡ ra, A Kỳ Bác Nhĩ Đức đau lòng sắp chết.
Chử Hiệt a một tiếng, hỏi, ‘Anh nợ tiền ma của tôi chứ?”
A Kỳ Bác Nhĩ Đức thất kinh, “Chẳng phải anh không nhớ gì cả sao? Sao tự dưng lại nhớ tới chuyện này chứ?”
Ánh mắt Chử Hiệt lóe lên, nhìn gã đầy âm trầm ý vị, “Đúng là nhớ không ra, nhưng vẫn cảm giác được ở chỗ anh có hơi thở của tôi lưu lại, theo hiệp ước đã ký, có lẽ anh nợ của tôi một số đồ đó”
Anh chỉ định lừa gã một chút thôi, ai ngờ hóa ra con ma này nợ tiền anh thật.
Sắc mặt A Kỳ Bác Nhĩ Đức cứng đờ, rõ ràng đã dùng bụi gai màu đen tốt nhất phong ấn rồi mà, sao tự dưng tên này lại phát hiện ra chứ? Chẳng lẽ thực lực của anh ta lại tăng lên vào thời điểm họ không biết vậy?
“Anh không muốn thì dùng ma tệ cũng được” Chử Hiệt đột nhiên mở lời.
A Kỳ Bác Nhĩ Đức vui mừng khôn xiết, “Thật sao?”
Với một vị thần giữ của mà nói, chẳng có gì khó chịu bằng tài sản của mình bị ác ma đoạt đi.
Hiện giờ ác ma nào đó không cần thì gã vẫn còn đó, là chuyện tốt mà.
Chử Hiệt lộ ra nụ cười tươi với gã, “Đương nhiên, chỉ cần anh làm một chuyện thôi”
A Kỳ Bác Nhĩ Đức, “….” TRực giác cho thấy chẳng phải chuyện tốt gì.
**
Du Lệ đứng ở cửa sổ, thò người ra bên ngoài nhìn xung quanh.
Bầu trời là một màu đỏ sậm, so với Egani thì bầu trời ở đây sáng ngời cao xa hơn, màn trời đỏ sậm cũng không gây áp lực hôn mê.
Nếu cô không nhìn lầm thì nửa màu đỏ treo lơ lửng ở chân trời đó hẳn là mặt trời.
Chẳng lẽ Ma Vực thật ra là thế giới song song giống với đám sao trên bầu trời nào đó chăng?
Hai thế giới song song đi thông chính là Ma môn ư? Ma môn dùng cách thức nào, lực lượng tồn tại ở đâu vậy?
Du Lệ đỡ trán, vẫn nghĩ mãi không ra.
Nhìn thành phố từ trên cao của lâu đài thì thấy đây là đỉnh cao nhất trong thành rồi.
Phòng cô ở cách mặt đất chừng mấy chục mét, đứng ở đây có thể nhìn thấy toàn bộ thành phố.
Thành phố này rất rộng, kiến trúc chủ yếu là kiểu Tây, bố cục cực kỳ logic, như vừa rồi đứng ở đây nhìn cũng biết, thành phố này kinh tế văn hóa vô cùng phồn vinh, khác hẳn với thành Egani lần trước.
Lúc cô đang thò người ra ngắm nhìn chung quanh đột nhiên lại nghe tiếng cửa mở.
Du Lệ quay đầu nhìn lại thì thấy Chử Hiệt cùng với cái kẻ Ma tộc nhà giàu mới nổi kia đang cầm tay đi tới.
Lúc nhìn thấy Du Lệ đứng ở bên cửa sổ, Ma tộc nhà giàu mới nổi đó lộ ra nụ cười tươi đầy gợi cảm mê người, chào một câu, tươi cười xinh đẹp tà ác, tựa như một kẻ nhuốm đầy hormone, mà Luda đứng trước mặt anh ta thì chẳng là gì hết.
Cô đứng đó không nhúc nhích, đôi mắt sáng rực trong suốt nhìn bọn họ..