Mẹ Mạnh Mẽ Đấu Với Cha

Nếu không phải đang ngồi trên xe thì lúc này Đường Kiến Tâm thật sự rất muốn dậm chân xuống đất, sao dám nói cô nhát gan chứ? Con bé đang lên mặt với cô đấy à?

- Đẳng cấp của chị em là mãi mãi nhé, có chỗ nào giống người nhát gan đâu chứ!

- Vâng, vâng! – Tiểu Ngải khống chế tốc độ xe, nhìn giao lộ phía trước mặt rồi nhếch mép cười. Thấy hai chiếc xe đang phóng đến từ phía ngược chiều, Tiểu Ngải đánh tay lái rồi lên tiếng:

- Chị, ngồi chắc vào nhé!

Trái tim Đường Kiến Tâm như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, các ngón tay đang nắm chặt lại bắt đầu trở nên trắng xanh. Cô dán chặt lưng vào ghế phụ, vẻ mặt tuy lạnh lẽo nhưng lại trắng bệch.

Chiếc xe đỏ rực nghiêng sang một bên để lách qua khe hở giữa hai chiếc xe đang phóng đến, một bên bánh xe được nâng lên cao, không chạm xuống mặt đường. Ba chiếc xe nhanh chóng lướt qua nhau...

Hai chiếc xe kia bị va chạm với chiếc xe đỏ rực nên buộc lòng phải đánh tay lái tách ra...


- Ôi! – Chờ khi bốn bánh xe chạm đất an toàn, Đường Kiến Tâm vỗ vỗ lên ngực – Tiểu Ngải, em có cần phải liều mạng như vậy không? – Vừa rồi cô còn cho rằng mình bị đá bay lên trời rồi chứ! Mẹ ơi, cái kiểu cả xe nghiêng sang một bên rồi sượt qua hai chiếc xe khác đang phóng ngược chiều chắc cô chỉ mới được nhìn thấy trong phim của Hollywood thôi!

- Chị muốn dâng hai ‘viên đá’ kia cho đối phương à? – Tiểu Ngải khẽ cười rồi nháy mắt một cái. Khi ánh mắt cô nhìn phía ngã rẽ phía trước lại xuất hiện hai chiếc xe khác thì khóe miệng lại nhếch lên...

Tới đúng lúc đó...

- Hả? – Đường Kiến Tâm nuốt nước miếng – Chị đi ngủ đây, khi nào đến nơi thì gọi chị dậy!

- Ngủ đi!

Đường Kiến Tâm biết điều nhắm chặt mắt lại! Được rồi, nếu bị mấy cảnh kích thích như vừa rồi đập vào mắt lần nữa thì thà rằng cô nhắm mắt làm ngơ còn tốt hơn!

Sau khi nhìn thấy hai chiếc xe kia, Tiểu Ngải nheo mắt lại, thấy khoảng cách đang ngày càng gần thì liền nở nụ cười lạnh. Cô đột nhiên nhấn mạnh chân ga, tăng tốc đến mức cao nhất, hai tay gần như thả lỏng, chính diện nghênh đón hai chiếc xe kia...

Ánh mắt cô lóe lên tia lạnh lẽo rồi nhanh chóng biến mất! Từ trước đến nay Tiểu Ngải vốn không phải là người có lòng dạ độc ác, điều kiện tiên quyết của cô là tất cả phải được bình an vô sự. Nhưng tình hình hiện tại thì sẽ thế nào đây?

Hừ! Đợi kết quả là biết ngay!

- Anh Kiệt, thất bại rồi!

Thượng Quan Kiệt Thiếu nhìm chằm chằm vào hình ảnh trên màn hình phía trước. Anh ta đương nhiên cũng thấy chiếc xe kia đã tránh thoát khỏi mấy chiếc xe do anh phái đến để ngăn cản. Trong đôi mắt anh ta ngoài sự phẫn nộ còn có chút tán thưởng.


Một cô gái xinh đẹp lại có thể lái xe đạt đến trình độ như vậy thật khiến anh ta được mở mang tầm mắt. Nhưng anh ta không quên cô gái đó đã làm gì với mình trước đó.

Cảm giác tức tối lan tràn khắp lồng ngực, anh ta thầm thề trong lòng rằng nhất định sẽ phải truy bắt cô đến cùng!

- Rút lui đã, chờ ở đường Phú Ninh!

- Rõ!

Thượng Quan Kiệt Thiếu khoanh hai tay trước ngực, ánh mắt hiểm ác nhìn chằm chằm đốm đỏ trên màn hình: “Đuổi theo!”

Hai tiếng này vừa vang lên, người đàn em đang lái xe túa mồ hôi lạnh ròng ròng. Anh ta thầm nhẩm tính khoảng cách giữa hai chiếc xe rồi lại nhìn về dòng xe cộ nườm nượp đang chạy băng băng trên đường cao tốc, trái tim anh ta như rơi thẳng xuống vực thẳm!

- Vâng!

Lôi Khiếu Thiên cũng ngồi trong một chiếc xe khác. Chiếc xe chạy thẳng đường Tuyền Hạ, đang đi về phía đường Phú Ninh. Khi nhìn thấy màn biểu diễn đặc sắc vừa rồi, ánh mắt anh trầm xuống, quyết đoán ra lệnh.


- A Kiệt, ra lệnh cho đàn em lui về đi, đừng chặn ở đường Tuyền Hạ nữa. Toàn bộ lực lượng cứ thuận theo hướng chiếc xe đó mà đuổi theo, bao vây từ hai phía!

Lôi Khiếu Thiên vừa nói xong thì Thẩm Dương Kỳ chợt giơ hai tay lên ngăn lại, khó hiểu hỏi: “Anh? Sao lại thế?”. Nếu cứ thuận theo đường chiếc xe kia đang chạy thì làm sao dẫn bọn họ đến đường Phú Ninh được? Nếu muốn tới đường Phú Ninh thì nhất định phải đi qua đường Tuyền Hạ mà?

Không phải là... anh ấy muốn thả bọn họ đấy chứ? Mặc dù anh ta vẫn chẳng hiểu tại sao cô gái ngồi trên chiếc xe kia lại có thể trở thành chị dâu tương lai của anh ta được.

Thượng Quan Kiệt Thiếu cũng sửng sốt, lập tức hỏi lại: “Đại ca? Nếu vậy thì chẳng phải là...?”. Để cho cô ấy thoát được à? Chỉ cần đi hết đường Tuyền Hạ rồi đi dọc theo đường Khang Kiêu thì sẽ đến được chỗ ngã ba giao lộ. Đến lúc đó thì muốn ngăn lại cũng chẳng phải chuyện dễ dàng...

- Cứ làm theo như vậy đi!

Giọng nói lạnh lẽo, chắc nịch vang lên ngắt sự nghi ngại của đối phương. Mệnh lệnh của Lôi Khiếu Thiên anh từ lúc nào lại không còn uy nghiêm nữa rồi hả? Hừm!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận