Tại biệt thự tư nhân, Lôi Khiếu Thiên đang đứng bên cửa sổ, lắc lắc ly
rượu màu đỏ trong tay. Anh nhìn ra bên ngoài, ánh nhìn xa xăm, thần trí
như đang trôi dạt về nơi nào đó, có vẻ đăm chiêu!
Cốc! Cốc! Tiếng gõ cửa vang lên phá tan bầu không khí tĩnh lặng trong
phòng. Lôi Khiếu Thiên khôi phục vẻ bình thường, đặt ly rượu xuống rồi
ngồi xuống sofa: “Vào đi!”
- Đại ca! – Phó Hạnh Lương đẩy cửa đi vào, cung kính cúi đầu trước Lôi Khiếu Thiên!
- Mọi chuyện làm tốt rồi chứ?
Lôi Khiếu Thiên lười biếng tựa người vào sofa, hai tay khoanh trước
ngực, giọng điệu nhàn nhạt lộ rõ sự uy nghiêm, khí phách vương giả trời
sinh cũng bộc lộ rõ. Đây cũng chính là một trong những nguyên nhân khiến Phó Hạnh Lương, Thượng Quan Kiệt Thiếu, Hướng Diệp Lân và Huống Ngân
Dịch là những người làm bá chủ bốn phương đều nguyện ý cúi đầu trước một mình anh. Lôi Khiếu Thiên chẳng khác nào thiên tử, từ người anh toát ra khí chất khiến người khác nguyện trung thành!
- Vâng! Mọi chuyện đều sắp xếp ổn cả rồi!
- Tốt lắm!
Hai mắt Lôi Khiếu Thiên sáng lên, toát ra những tia sáng kì ảo. Phó Hạnh Lương không ngờ một người vui buồn thất thường, dù núi có sập ngay
trước mặt thì vẫn không chớp mắt mà lại có lúc đôi mắt lóe sáng như
vậy...
Điều này khiến Phó Hạnh Lương phải giật mình!
- Đại ca, chuyện của Tề lão đại?
- Cậu cùng A Diệp đi thành phố C tiến hành giao dịch đi! – Lôi Khiếu Thiên thay đổi tư thế, nhắm mắt lại, nhẹ giọng ra lệnh!
Phó Hạnh Lương hơi run lên, đây là lần đầu tiên đại ca dùng ngữ điệu này để nói chuyện với anh ta, điều này khiến anh ta hơi lo sợ!
- Vâng!
- Được rồi, cậu đi ra ngoài đi!
- Vâng!
Phó Hạnh Lương cung kính lui ra ngoài không một tiếng động, chỉ để lại một mình Lôi Khiếu Thiên trầm tư ngồi trên sofa.
*****
Đường Kiến Tâm nhặt phong thư lên! Dù đối phương có nói thật hay không
thì cô cũng nên đề phòng! Tuy cô không có cảm tình với tổ chức Ám Hoàng
nhưng thật sự mà nói, thì hiện tại Ám Hoàng – Địch Long chưa thể đi gặp
Diêm Vương được!
Cuộc sống tương lai tốt đẹp của cô còn chưa bắt đầu, không thể để nó tan biến như vậy được!
Cô nhanh chóng mở phong thư ra đọc, tốc độ đọc của cô nhanh như gió! Càng đọc cô lại càng thấy kinh hãi!
Chết tiệt, dám uy hiếp cô!
Đường Kiến Tâm nắm chặt lấy phong thư, sau đó ném đi. Cô bước nhanh về
phía chiếc máy vi tính, đóng máy lại rồi cho vào balo, đeo lên lưng và
đi ra ngoài…
Hừ! Kể từ năm cô bảy tuổi đến giờ, chưa từng có ai dám uy hiếp cô cả! Rõ ràng mấy người này không có mắt!
Hai tiếng sau, tại biệt thự tư nhân của Tề lão đại!
Đường Kiến Tâm xuống xe, trước khi xuống cô còn boa cho tài xế tờ tiền
mệnh giá lớn khiến anh ta cười không khép miệng lại được, liên tục nói
cám ơn. Đường Kiến Tâm mở cửa rồi xuống xe, quan sát bên ngoài! Động tác cực kì nhanh nhẹn!
Cô ngẩng đầu nhìn căn biệt thự theo phong cách Âu Mỹ cách đó không xa,
đôi mắt liền trầm xuống. Cô đi một đoạn rồi bỏ balo ra, lấy ra một thiết bị kiểm tra, ấn một nút, trước mắt cô hiện lên một màn hình nhỏ, rất
nhiều tia hồng ngoại được gắn xung quanh biệt thự!
Đường Kiến Tâm cười lạnh, mấy người này cho rằng mấy thứ này có thể ngăn cô được sao? Đúng là nực cười, Đường Kiến Tâm cô đâu phải hạng người hư danh đâu chứ!
Cô nhếch mép cười rồi cất thiết bị kiểm tra đi, lấy găng tay và kính
chuyên dụng đeo vào! Đường Kiến Tâm tiến lên một vài bước, quan sát góc
độ rồi gật đầu, đúng là ở đây rồi!
Cô lấy một khẩu súng ra, nhắm thẳng vào phần mái của căn biệt thự. Bóp
cò, một tiếng “Vù” vang lên, sợi dây mảnh bay thẳng về hướng cô nhắm…
Một tiếng động cực kì nhỏ vang lên, Đường Kiến Tâm kéo sợi dây mảnh mà
mắt thường không nhìn được ra sau một cái cây, sau khi xác định sợi dây
vững chắc thì cô liền buộc chặt nó quanh hông mình!
Đôi mắt cô hơi nheo lại! Tiểu Ngải, em nhất định phải đợi chị!
Sự việc không gấp gáp cũng chẳng thong thả! Cô biết người của Ngục Thiên Minh bắt Tiểu Ngải đi chỉ là muốn giữ chân cô lại, vậy nên ít nhất là
Tiểu Ngải vẫn được an toàn!
Nhưng ở đây khá là kì lạ! Chỉ là một bữa tiệc bình thường mà lại mời
đông đủ những người có máu mặt trong giới hắc đạo đến. Với sự nhạy bén
của một sát thủ, cô tin rằng bữa tiệc này không đơn giản như vẻ bề
ngoài. Huống chi lần này người đứng đầu của Ngục Thiên Minh còn tới đây
nữa! Đây gọi là bắt giặc phải bắt vua trước, muốn cứu được Tiểu Ngải thì cô cần phải khống chế được người đứng đầu Ngục Thiên Minh, sau khi cứu
được người thì sẽ lấy lại bảo thạch luôn!
Đường Kiến Tâm híp mắt lại, mở chốt, kéo sợi dây, lao người đi!
Trong biệt thự!
- Haha, Lôi lão đại có thể đến đây tham dự tiệc thật là vinh hạnh cho
tôi quá! – Trong đại sảnh, một người đàn ông mặc vest đang ngồi trên
sofa, nét mặt tươi cười! Anh ta ra sức lấy lòng người đàn ông ngồi đối
diện mình!
Bên ngoài, không ai không biết lão đại của Ngục Thiên Minh chưa bao giờ
tham gia vào bất kì một buổi tiệc nào. Lần này nghe nói Lôi lão đại tới
thành phố C, anh ta chỉ mời thử nhưng không ngờ lão đại lại đáp ứng lời
mời!
Điều này khiến anh ta cực kì cao hứng! Chuyện này quả thật là quá chấn
động, vượt xa sự tưởng tượng của anh ta! Có thể được diện kiến Lôi lão
đại quả là phúc ba đời của anh ta!
- Tề lão đại khách khí rồi! Tề lão đại ở Trung Quốc được xem là nhân vật hàng đầu, việc gì phải khiêm tốn vậy chứ! – Phó Hạnh Lương thờ ơ liếc
mắt nhìn đối phương rồi lên tiếng.
- Đâu có, đâu có, so với Lôi lão đại thì tôi đâu có là gì, không đáng
được nhắc tới! – Tề lão đại cười cười – Vậy Lôi lão đại khi nào thì đến?
- Không vội, khi nào tiệc bắt đầu thì sẽ xuất hiện thôi!