Mẹ Mạnh Mẽ Đấu Với Cha

Đường Kiến Tâm vung tay đấm mạnh vào ngực Phó Hạnh Lương rồi nhanh chóng lùi mấy bước, giang chân đứng theo thế võ Koichi, hai người tạm thời
đứng cách nhau ra…

Hướng Diệp Lân đưa tay sờ lên cổ, ánh mắt anh ta nhìn chằm chằm vào vệt máu đỏ trên ngón tay mình!

Bao năm rồi không chảy máu!

Phó Hạnh Lương tiến lại gần Hướng Diệp Lân rồi hỏi: “Không sao chứ hả?”

Hướng Diệp Lân lau vết máu trên tay rồi trả lời: “Không sao!”

- … Từ từ đã, anh Cẩu, hình như trong phòng có tiếng động…

- Tiếng động?

Đường Kiến Tâm nhíu mày, Phó Hạnh Lương và Hướng Diệp Lân đưa mắt nhìn nhau… đồng thời tránh sau cửa…

- Có gì đâu! Mày nghe nhầm rồi, giờ đại ca đang tiếp khách ở bên ngoài, lấy đâu ra tiếng động gì chứ?

- … Vừa rồi thật sự em nghe thấy mà, binh binh gì đó, hình như là tiếng đánh nhau…

- Được rồi được rồi, kệ nó đi, mau đi thôi!

- …

Đại sảnh của Tề gia được thiết kế theo phong cách châu Âu toát lên vẻ
cực kì thanh lịch và tao nhã! Ngay chính giữa đại sảnh có ba người đàn
ông ngồi ở ba chiếc ghế sofa, rõ ràng trông không hề ăn nhập với nhau
khiến bầu không khí tinh tế bị phá vỡ, mỗi người như đang giương lên
ngọn cờ của riêng mình!

Trên sofa, mỗi vị lão đại có một nét riêng, Tề Phong cúi đầu đứng ở một
bên, bầu không khí đầy áp lực vây quanh khiến da đầu anh ta run lên…

Ba người này đều là những vị lão đại có tiếng, nếu ba người cùng liên
thủ với nhau thì đủ để lũng đoạn nền kinh tế thế giới… thậm chí còn lấn
sâu cả vào chính giới!

Anh ta chỉ là “con tôm tép”, rõ ràng không thể trêu vào mấy người này!

- Đông Nam Á là một miếng thịt béo bở, ai cũng muốn có phần, đương nhiên tôi cũng không phải ngoại lệ!

Địch Long ngồi ngay ngắn trên sofa, hai tay đan vào nhau…

- Anh chỉ là kẻ trộm thôi mà!

Ánh mắt diêm dúa lòe loẹt của Ngân Nguyệt ánh lên tia khác thường, nhìn
Địch Long đầy nguy hiểm, ngón cái tay phải xoa xoa ngón giữa với ngón
trỏ.

Ngân Nguyệt! Lão đại của Nguyệt Bang, là tổ chức duy nhất trên đời này
có đủ năng lực đối kháng với Ngục Thiên Minh! Trong nhiều năm qua, hai
bên tranh đấu với nhau gay gắt vô số lần, có thắng có thua! Không ai có
thể chiếm được ưu thế tuyệt đối so với đối phương!

- Thế à?

Địch Long nhìn chằm chằm gương mặt “ẻo lả” của Ngân Nguyệt, đáy mắt lướt qua tia chán ghét, từ trước đến nay, "gay" là đại kỵ của anh ta…

Nếu không phải muốn kiếm chút lợi ích thì anh ta chẳng bao giờ ngờ rằng mình sẽ có ngày đối mặt với bộ mặt chán ngán đó!

Một người phụ nữ có khuôn mặt xinh đẹp như tiên cùng cặp mắt ma mị thì
đó được gọi là tiên mị, thế nhưng đàn ông mà trông bộ dạng như thế thì
đúng là không còn thiên lý!

- Mấy người “cướp đoạt” thì gọi là dùng sức, còn tôi “trộm” lấy thì gọi là dùng trí!

- Anh khẳng định thế à? Miếng bánh ngọt to và ngon như vẫy mà phải miễn
cưỡng nuốt vào bụng, anh không thấy buồn nôn à? Đến lúc đó trộm gà không được còn mất nắm gạo, chẳng những mất vợ mà còn mất cả con đấy!

Ánh mắt Ngân Nguyệt lóe lên tia khác thường, "cô ta" ngồi im, lấy tay
xoa xoa lên huyệt thái dương, khóe miệng hơi nhếch lên, đôi mắt nheo lại như muốn đạp một cước vào người đàn ông ngồi bên!

- À… không phải là dã tâm của Nguyệt lão đại lớn quá đấy chứ? Miếng bánh ngọt thơm ngon như vậy, ai mà không thích? Huống chi… – Địch Long nở nụ cười đầy hàm ý – Tôi đây còn chưa có vợ chứ đừng nói đến con!

Ngân Nguyệt hừ lạnh: “Cẩn thận nghẹn chết!”

- Haha, Nguyệt lão đại cứ đùa! "Cô" còn chưa chết, tôi mà chết trước thì chẳng khác nào bỏ "cô" lại một mình à? Như vậy không được hay cho lắm!

Ngân Nguyệt không muốn dài dòng thêm nữa, quắc mắt nhìn chằm chằm Địch
Long, dường như muốn qua ánh mắt để ăn tươi nuốt sống người đàn ông đó!

- Ngoài thuốc phiện và súng ống đạn dược, những thứ khác tùy hai người chơi!

Lôi Khiếu Thiên lạnh nhạt liếc nhìn hai người, có vẻ như không còn kiên
nhẫn nữa. Anh lạnh lùng nói xong những lời này rồi đứng dậy nghênh ngang đi ra ngoài, khí chất bá vương cường khế tuyệt đối khiến người khác
không thể bỏ qua!

Hai người vệ sĩ mặc quần áo đen nhanh chóng đuổi theo anh, Tề Phong toát đầy mồ hôi, cũng vội vã quay người đi theo!

Không tồi, không tồi, thế là không có đánh nhau! Tình hình vừa rồi gay
gắt như thế mà không xảy ra trận chiến sống mái với nhau thì đúng là may mắn, vô cùng may mắn! Nếu đánh nhau trên địa bàn của anh ta thì tuyệt
đối sẽ khiến “Ông trời cũng phải kinh động, quỷ thần cũng khiếp vía”!

- Lôi lão đại, hai vị Ám minh đang chờ ngài, nếu không…

Người vệ sĩ ở phía bên phải lạnh lùng ngắt lời Tề Phong: “Dừng lại!”. Nói xong, anh ta quay người rời đi.

Tề Phong bất giác dừng lại, há hốc mồm nhìn bóng dáng người đàn ông
khuất dần sau ngã rẽ, nụ cười trên môi còn khó coi hơn so với lúc khóc…

- Lôi lão đại, cám ơn!

Địch Long nhìn Ngân Nguyệt đầy khiêu khích! Lôi lão đại đã mở miệng nói
thế thì chuyện anh ta tiến công vào Đông Nam Á đã thành công đến 60%
rồi… Tuy nói thị trường Đông Nam Á chủ yếu là buôn bán thuốc phiện và
buôn lậu súng ống đạn dược nhưng không phải những thứ khác không tồn tại được! Kinh doanh những đồ quý hiếm hay đồ cổ có giá trị cũng cực kì có
lợi nhuận…

Ngân Nguyệt trầm mặt xuống, đôi mắt lóe lên tia nguy hiểm, không phải là "cô ta" không muốn để Địch Long bước một chân vào thị trường béo bở đó… Nhưng những lời này do người họ Lôi nói ra thì lại là chuyện khác rồi…

Trước nụ cười đầy hàm ý của Địch Long, Ngân Nguyệt cũng nhếch mép cười
đáp: “Hy vọng anh… sẽ thành công!. Nói xong, "cô ta" cũng đứng lên đi về phía Tề Phong: “Dẫn đường!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui