Mẹ Mạnh Mẽ Đấu Với Cha

Những lời này chẳng khác nào thùng nước đá dội thẳng xuống đầu, đôi mắt Lôi Khiếu Thiên mới vừa rồi còn bừng bừng lửa giận ngay lập tức đông đặc lại thành băng, sự hăng hái trong ánh mắt dần được thay thế bằng sự đau lòng!

Một bên là người anh em kết nghĩa, bên kia là người em trai yêu quý, anh không muốn ai bị tổn thương cả...

Lôi Khiếu Thiên không biết phải làm sao. Chuyện tình cảm người ngoài cuộc không có tư cách để đánh giá, nhưng anh vẫn lên tiếng: “Dương, buông tay ra đi, cậu ta chỉ thích phụ nữ thôi!”

- Không! – Thẩm Dương Kỳ ngang bướng nhìn Lôi Khiếu Thiên. Anh ta sẽ không buông tay, anh ta biết A Lương là “thẳng”, nhưng anh ta thề nếu không biến A Lương thành “cong” thì anh ta không mang họ Thẩm. Anh ta sẽ khiến A Lương phải yêu mình!

- Anh, anh biết không, đây là gen di truyền của gia tộc chúng ta rồi, đã xác định thì sẽ tuyệt đối không bao giờ thay lòng đổi dạ! Em chỉ muốn anh ấy thôi!

Lôi Khiếu Thiên trầm mặt xuống, mặc kệ cậu ta, quay người đi thẳng về phía chiếc xe Rolls-Royce: “Tùy cậu!”

Thẩm Dương Kỳ buồn thảm muốn níu giữ người nào đó. Thượng Quan Kiệt Thiếu rốt cuộc cũng không nhìn nổi nữa, anh ta bước lên vài bước, vỗ vai cậu ta.

- Đi thôi!

Thẩm Dương Kỳ lập tức hớn hở, nụ cười sáng lạn đến mức không thể sáng lạn hơn. Cậu ta ôm chầm lấy bả vai Thượng Quan Kiệt Thiếu, sau đó bất ngờ thơm chụt một cái lên má anh ta.

- Anh Kiệt, em biết anh tốt nhất với em mà!

Khóe miệng Thượng Quan Kiệt Thiếu giật giật, toàn thân ớn lạnh đến nỗi nổi cả da gà!

Anh ta ra sức lấy tay chà lên má, tránh xa khỏi phạm vi của người nào đó. Thẩm Dương Kỳ thét lên một tiếng chói tai: “Đừng, anh Kiệt là đồ xấu xa!”. Anh ta có phải là người bị bệnh truyền nhiễm gì đâu!

Thượng Quan Kiệt Thiếu hoàn toàn là một người đàn ông hết sức bình thường, nghĩ đến việc vừa rồi mình bị một người đàn ông khác thơm lên má, anh ta chỉ muốn phát điên lên. Hừ, nhất định phải chà sạch nước bọt của cái tên kia đi...

- Anh Kiệt... – Thẩm Dương Kỳ bất mãn, kéo dài giọng ra.

Huhu, anh Kiệt đáng ghét... Hừ!

*****

Đêm khuya, một cô gái đu theo dây thừng trượt xuống, cơ thể linh hoạt như một chú mèo. Chỉ trong giây lát, cô đã đứng trên tầng thượng của một tòa nhà. Đường Kiến Tâm giơ đồng hồ đeo tay ra, hướng về phía cửa sổ bằng kính trước mặt rồi bấm nút, một tia sáng nhỏ màu đỏ xuyên thẳng về phía cửa kính thủy tinh của ô cửa.

- Chị, đã chuẩn bị xong cả rồi!

Đường Kiến Tâm đang tập trung vào mục tiêu thì bên tai vang lên giọng nói nhẹ nhàng của Tiểu Ngải.

Đường Kiến Tâm nhếch miệng, nhanh chóng lấy ra chiếc kính chuyên dụng bên hông: “Cho chị năm phút”.

- Ok! Ba, hai, một, bắt đầu!

Lời nói vừa dứt, một tiếng động nhẹ vang lên, trên cửa sổ xuất hiện một lỗ nhỏ! Đường Kiến Tâm vỗ vỗ tay, lên tiếng khen ngợi: “Tiểu Ngải, trò mới này không tồi đâu, đợi sau khi về chị sẽ thưởng cho em!”

Sau đó cất “đồ nghề” đi, cô sờ lên vị trí chiếc lỗ nhỏ rồi thầm tán thưởng. Quả nhiên là phát minh mới Tiểu Ngải, chỉ một phát thôi để khoét được một lỗ trên cửa kính thủy tinh mà xung quanh không hề bị ảnh hưởng gì cả.

Nếu không giơ tay lên chạm vào thì hoàn toàn không hề biết trên cửa sổ đã bị đục thủng một lỗ!

- Cám ơn chị! – Tiểu Ngải cũng rất vui mừng. Cô nói tiếp – Chị, cẩn thận nhé! Giờ em sẽ mở khóa hệ thống, sẽ không ai biết chị đi vào đâu. Nhưng chị nhớ phải chú ý đến xung quanh, thời gian chỉ có năm phút thôi! Nhớ căn chuẩn thời gian!

- Vậy là đủ rồi! – Năm phút với cô là dư dả rồi.

Đường Kiến Tâm lấy một dụng cụ khác ra, chọc vào lỗ nhỏ rồi xoắn theo hình vòng tròn, mãi đến khi đục được một lỗ thủng to bằng nắm đấm mới dừng lại.

- Chúc chị may mắn! – Tiểu Ngải lại lên tiếng.

Đường Kiến Tâm nhếch miệng cười khi nghe lời chúc của Tiểu Ngải, động tác của cô vẫn hết sức nhanh nhạy, chỉ trong chốc lát đã mở được cửa sổ để đi vào tòa nhà.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui