Mẹ Mạnh Mẽ Đấu Với Cha

- Rầm!

Cái đèn treo vỡ tan tành, mảnh vỡ bóng đèn bắn tung tóe. Đám người Diệp Trúc Phàm đã sớm tránh sang bên cạnh, úp mặt xuống dưới, lấy hai tay ôm đầu để bảo vệ!

Đường Kiến Tâm đứng lên kéo Tiểu Ngải, nhìn cách trang trí và các thiết bị lắp đặt ở nơi này. Đây là một cái sảnh rất lớn được thiết kế theo kiểu cổ, mênh mông rộng rãi, không có đồ đạc trang trí gì hết. Cách bọn họ chừng năm mươi mét có hai cánh cửa đều đang mở rộng. Tầm mắt Đường Kiến Tâm dừng lại chừng một giây, quyết định thật nhanh rồi chạy tới một cánh cửa! Mấy người đằng sau cũng chạy theo!

Phía trên không là mấy chiếc máy bay chiến đấu quân sự tạo thành bát tự, người điều khiển chiếc ở vị trí mũi nhọn tháo tai nghe xuống.

- Thượng Tá, kẻ địch đã vào khu biệt thự! Nhiệm vụ thất bại!

- Cho nổ!

Giọng nói hùng hồn đanh thép không chút chậm trễ khiến người ta không dám nghi ngờ!

- Thế nhưng...

Thanh âm trước đó lại có vẻ chần chờ.

- Có phải xin chỉ thị của thượng cấp không ạ?

Nếu cứ vậy mà cho nổ căn cứ, đến lúc đó mà có trách tội thì không đơn giản là xử phạt thôi!


- Cho nổ!

Vẫn là từ đấy, không thay đổi chút nào!

- Rõ!

Người bên kia ngẩng đầu ưỡn ngực, chỉ kém không có đứng dậy chào theo quân lễ, đương nhiên là lúc anh ta không có ngồi ở vị trí lái này!

Mà cách mấy dặm phía sau hai hàng máy bay quân sự.

- Đại ca, chúng ta không qua được!

Huống Ngân Dịch ở phía sau mấy chiếc máy bay chiến đấu phách lối kia, cẩn thận lên tiếng!

- Đi qua!

Lôi Khiếu Thiên nhìn bãi săn tan tành bên dưới mà mắt đỏ bừng. Nếu không phải không thấy được chiếc Hummer kia, chỉ sợ anh đã không nhẫn nại nổi mà nhảy xuống!

- Không được đâu đại ca, bọn họ là máy bay chiến đấu quân sự đó!

Huống Ngân Dịch muốn khóc, bảo chiếc trực thăng rách rưới này đi cứng đối cứng với máy bay chiến đấu nhà người ta, cmn, đùa gì vậy, chết thế nào cũng không biết mất!

Thượng Quan Kiệt Thiếu cũng không bình tĩnh nổi, nhìn ánh lửa bốc lên tận trời bên dưới mà sợ hãi! Thầm nghĩ, nếu mà mình ở trong cái cảnh bị bom oanh tạc kia, không biết còn có thể sống mà ra ngoài không nữa!

- Ông trời của tôi, bọn họ rốt cuộc dùng bao nhiêu bom vậy?

Sắc mặt Lôi Khiếu Thiên lạnh lẽo, có bao nhiêu bom ư, nhìn từng tràng đinh tang nhức óc bên dưới mà dùng tóc nghĩ cũng biết, đó là không thể đoán nổi! Anh chỉ thấy may mắn là loại bom này là loại cỡ nhỏ nhất trong quân sự, lực sát thương yếu nhất. Bằng không, đừng nói là mấy người tiểu Tâm Nhi đã hài cốt không còn, mà ngay cả khu biệt thự khổng lồ này phỏng chừng ngay cả cặn bã cũng chẳng còn!

Nhưng anh cũng hiểu, mặc dù bom bên dưới không đủ để lấy mạng người, nhưng không có nghĩa là những trái bom từ trên không ném xuống không có lực sát thương a! Đây chính là nhóm súng ống đạn dược mà mafia nghiên chế (nghiên cứu chế tạo) mới nhất! Trái tim Lôi Khiếu Thiên như bị bịt kín một tầng băng, nhìn chằm chằm hơn mười chấm đỏ nhỏ trên màn hình, anh cắn răng, khốn kiếp! Bọn họ lại dám cho nổ tiểu Tâm Nhi của anh, quả thực là chán sống rồi mà!

- A Kiệt! Liên lạc với Đế Văn. A Huống, tới gần tầng thứ hai thì thả tôi xuống!

- Đại ca, không được đâu!

Thượng Quan Kiệt Thiếu nghe xong, quên cả việc đầu mình đang choáng mà chạy tới cạnh Lôi Khiếu Thiên, kích động phản đối! Đây đâu phải chuyện đùa, bọn họ hiện giờ chỉ có ba gười, một chiếc trực thăng phải giằng co với mười mấy máy bay chiến đấu, còn chưa có xác định được phía bên kia còn có bao nhiêu người nữa! Muốn liều mạng sao? Đã biết rõ đối phương là đá, mình là trứng mà còn ngốc đến mức đụng vào nó hả trời!

Hơn nữa, đại ca sao lại muốn xuống đó, đùa gì vậy! Bên dưới là tình huống thế nào bọn họ đều rõ ràng. Đại ca còn chưa nhảy được lên đỉnh khu biệt thự thì đã bị đánh bay luôn rồi! Thấy tình hình này mà còn để bọn họ trơ mắt nhìn đại ca xuống dưới sao, bảo bọn họ làm sao đồng ý được chứ!


Huống Ngân Dịch cũng kích động.

- Không đến gần được!

Cho dù anh lái được tới đỉnh, anh cũng không có kỹ thuật đi lại như con thoi giữa hàng máy bay chiến đấu như đại ca. Quan trọng hơn là, anh không dám đùa giỡn với tính mạng của đại ca!

- Câm miệng!

Lôi Khiếu Thiên lạnh lùng nhìn hai người bọn họ, xua tay.

- A Huống, giải trừ băng tần đang quấy nhiễu, lên cao 200m, bay qua đỉnh đầu bọn họ. Quan sát kỹ đối phương, thừa dịp bọn họ công kích bên dưới mà thả tôi xuống! Kiệt, liên lạc với Đế Văn! Tôi muốn có toàn bộ số liệu về máy bay chiến đấu!

- Vâng!

Hai tiếng "vâng" hoàn toàn xuất phát từ bản năng! Huống Ngân Dịch và Thượng Quan Kiệt Thiếu nhìn nhau, đều thấy được sự đắng chát trong máy đối phương. Bọn họ sao còn chưa hiểu đây, một khi đại ca quyết định làm gì đó thì sẽ không thay đổi! Việc duy nhất mà bọn họ có thể làm chỉ là tin tưởng mà thôi!

Hai người thu lại tâm tư bắt đầu làm việc, dựa theo chỉ thị của Lôi Khiếu Thiên đưa trực thăng lên cao, bay về phía tầng mây! Lôi Khiếu Thiên tới cửa khoang mở ra, quan sát cự ly! 2000m, nếu với tốc độ nhảy xuống, phỏng chừng... Lôi Khiếu Thiên mím môi, màu đỏ hiện lên trong mắt rồi biến mất!

Huống Ngân Dịch chuẩn bị sẵn sàng, ra dấu với Lôi Khiếu Thiên. Lôi Khiếu Thiên gật đầu, ý bảo mình đã chuẩn bị tốt!

Vốn tưởng rằng mọi việc đều thuận lợi, Huống Ngân Dịch thành công thoát khỏi tầm mắt đối phương, Lôi Khiếu Thiên cũng có thể nhảy xuống được tầng chót lầu hai khu biệt thự Jian Ke, nhưng bất cứ chuyện gì đều có thể xảy ra!

- Thượng Tá, có người quấy rối!

Trong chiếc máy bay chiến đầu ở đằng trước bát tự, người điều khiển khi nhìn thấy hình ảnh đen trắng nho nhỏ trên màn ảnh, nghiêm túc hét lớn!


Người được gọi là Thượng Tá từ khoang ngoài đi tới vị trí người điều khiển xem xét, lúc mà kiểm tra thấy có chiếc trực thăng ở trên đầu, mặt trầm xuống. Lấy bộ đàm bắt đầu sắp xếp.

- Đột một đội hai tách ra, mục tiêu ở phía trên, đội ba tiến lên chặn, đội bốn tiếp tục tìm kiếm mục tiêu bên địch! Hành động đi!

Vù vù vù, mười một chiếc máy bay chiến đấu nhận được chỉ thị liền tiếp cận mục tiêu!

Trong khu biệt thự Jian Ke, phía sau sườn phòng khách lầu một, Đường Kiến Tâm cẩn thận né tránh mọi tia hồng ngoại cảnh báo, dẫn đám người Tiểu Ngải tới lầu hai!

- Chị, chúng ta cứ tiếp tục vậy không phải là biện pháp đâu!

Tiểu Ngải cắn răng, mặc dù cô lớn lên ở Ám Hoàng, thế nhưng lại được bảo vệ rất tốt. Ngoại trừ khi làm những việc mình thích ra, những việc cần thân thủ thì cô căn bản không làm được. Ngay cả khi dùng súng cô còn bắn ngược, mỗi lần tới lớp học súng, cô đều giả vờ thông minh, lấy lòng mọi anh chị.

Cho nên nếu trong hoàn cảnh này mà không có chị Đường Kiến Tâm, có lẽ cô đã sớm trốn góc nào không biết, còn nói gì là thoát thân!

Chắc cũng chẳng khác gì trực tiếp chờ chết là bao!

Đường Kiến Tâm dừng bước, nhìn bốn người phía sau. Diệp Trúc Phàm cõng Amazon, Sở Tử Ngang và Hạ Tâm Dung đi sau cùng, ai cũng đều mệt mỏi. Đường Kiến Tâm cắn môi, cô cũng biết cứ tiếp tục vậy không phải là biện pháp, lúc đó lại có thể phạm sai lầm, vậy mà còn mắc thêm sai lầm nữa sao. Bây giờ truy cứu trách nhiệm thì còn có ý nghĩa gì, việc cô có thể làm bây giờ, chỉ là nghĩ hết cách để dẫn được bọn họ ra ngoài.

Đường Kiến Tâm tới trước mặt bốn người Diệp Trúc Phàm, gương mặt băng lãnh nghiêm túc không gì sánh được.

- Mọi người nghe đây, Đường Kiến Tâm tôi nếu đã có thể dẫn mọi người vào thì nhất định sẽ đưa được mọi người ra ngoài! Có hiểu không?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận