Mẹ Mạnh Mẽ Đấu Với Cha

Sẽ không, sẽ không, Tiểu Ngải âm thầm an ủi mình, nhất định sẽ không, chị sẽ không xảy ra chuyện, bình tĩnh lại nào, bình tĩnh lại nào!

Khốn kiếp, cô không bình tĩnh lại được!

- Ngày thứ hai cô đi thì lão đại cũng ra ngoài, đến bây giờ còn chưa thấy về!

Tiểu Ngải hít sâu một hơi, cực độ bình tĩnh hỏi:

- Chị có nói là đi đâu không?

Diệp Trúc Phàm lắc đầu, Hạ Tâm Dung đi tới ngồi xuống cạnh anh.

- Lão đại không cho chúng tôi đi cùng!

Cơn tức giận của Tiểu Ngải bỗng tăng vọt.

- Chị ấy không cho mấy người đi thì mấy người không biết đi theo sao? Mấy người có biết một mình chị ấy ra ngoài nguy hiểm thế nào không hả?

Diệp Trúc Phàm ngồi nghiêm chỉnh.

- Có chuyện gì ư?…

Có chuyện gì ư? MK, Tiểu Ngải rất muốn ném bốn người này ra đường, bây giờ còn hỏi cô có chuyện gì ư, có mà em gái anh ấy!

Tiểu Ngải tức lắm, chạy ra cửa.

- Mấy người tốt nhất là hi vọng chị của tôi bình an vô sự, bằng không, quay về tôi sẽ cho mấy người đẹp mặt!

Diệp Trúc Phàm đưa mắt ra hiệu với Hạ Tâm Dung, Hạ Tâm Dung đứng dậy đuổi theo Tiểu Ngải.

- Tôi đi với cô!

Tiểu Ngải mặc kệ cô ta, trong đầu chỉ nghĩ sao phải mau chóng tìm được chị, nghĩ cũng không không cần nghĩ, chị nhất định là đi tìm người Ngục Thiên Minh, như vậy cũng dễ làm, chí ít sẽ không khó tìm ra manh mối, chỉ cần tìm được người Ngục Thiên Minh, mọi chuyện đều dễ nói!

- Có người muốn đối phó lão đại? - Hạ Tâm Dung đuổi theo Tiểu Ngải, trong vẻ nghiêm cẩn lộ ra sự lo âu!

Tiểu Ngải dừng lại, trừng mắt với Hạ Tâm Dung.

- Mấy người làm việc thế nào vậy, còn nói chị là lão đại mấy người, chị ấy hiện tại có thương tích trong người, vậy mà mấy người để chị ấy một mình ra ngoài, có đầu óc không vậy!

Hạ Tâm Dung liễm mi, lúc này không thèm tính toán với Tiểu Ngải, cô nhớ lại sắc mặt tái nhợt của lão đại khi trở về rồi cả lúc trong phòng ngủ.

- Là ai?

- Người Ngục Thiên Minh!

- Vì nhóm hàng?

- Không phải, bảo thạch! - Tiểu Ngải dừng bước, nghĩ đến chuyện nhóm hàng, cô liền ảo não. Sao trước đây lại nghĩ ra cái chủ ý ngu xuẩn này không biết, chết tiệt, đều do cô, bị người ta bắt rồi áp chế chị, bằng không bây giờ sao lại chọc giận lão đại Ngục Thiên Minh!

- Bảo thạch? - Hạ Tâm Dung hơi ngạc nhiên.

- Dạ Chi Tâm?

- Phải!

Tiểu Ngải không đa nghi, sau khi nói xong thì ngăn một chiếc xe lại rồi leo lên, Hạ Tâm Dung đi theo sau đó, ngầm ấn vào đồng hồ điện tử ở tay trái rồi mới ngồi xuống với Tiểu Ngải!

- Biệt thự XX!

Hạ Tâm Dung biết đây là phân bộ của Ngục Thiên Minh ở Washington, bất động thanh sắc ấn tiếp vào nút trên cổ tay, gõ số liệu ra!

Diệp Trúc Phàm, Sở Tử Ngang vừa mới nhắm mắt đã bị sự rung chấn ở tay làm tỉnh lại, hai người liếc nhau, vừa kinh ngạc vừa vui sướng!

Mà lúc này Ngục Thiên Minh, Ám Hoàng đang giằng co với nhau. Bất đồng là, cách bên trái Lôi Khiếu Thiên hơn hai mét đặt một cái ghế, một yêu nghiệt nào đó nhàn nhã lắc lắc ly rượu đỏ, phía sau lưng ghế một trái một phải có hai người áo lam, một nóng một lạnh!

Hướng Diệp Lân kẹt hơi trong ngực, rất muốn chỉ vào Ngân Nguyệt đang không biết xấu hổ mà mắng. Nhưng ngại có đại ca ở đây, chỉ có thể có nén khẩu khí này xuống. Tên kia ban đầu còn đứng, chưa thấy chõ mõm vào, ấy mà chưa quá một giây sau thì nói một câu tôi mệt quá, xem kịch thì phải ngồi mới thoải mái. Người áo lam mặt lạnh liền lấy tới một cái ghế bập bênh cho anh ta. Ngay khi Địch Long nói xong lí do thoái thác, đại ca vừa mới mấp máy môi, tên kia lại than vãn một câu, lý do là anh ta khát nước, sau đó người áo lam mặt mày tươi tắn kia cũng đi đâu đó, sau khi trở về thì trong tay bưng một ly rượu đỏ, cũng không biết hắn ta lấy từ nơi nào luôn!

Nhìn thôi cũng biết là bọn này ăn cướp!

Lôi Khiếu Thiên lạnh lùng liếc nhìn Ngân Nguyệt.

- Đừng ép tôi động thủ!

Ngân Nguyệt cợt nhả.

- Sao có thể, hai tay Lôi lão đại chính là bàn tay vàng đó, có thể nói động thủ thì liền động thủ!

Địch Long rất im lặng bảo trì trầm mặc, anh ta cuối cùng đã biết, Ngân Nguyệt hôm nay tới phá rối. Chẳng qua màn quậy phá này anh ta thích, mặc dù ném vào mặt Lôi lão đại, thế nhưng, anh ta chậm rãi lui về sau nửa bước, thông minh chuyển sang vị trí xem trò vui!

- Nguyệt lão đại, đại ca bọn tôi không so đo với anh, đó là vì không muốn thương tổn hòa khí giữa hai bang!

Ngân Nguyệt gật đầu.…

- Hắc Minh Huống đại ca nói thì đúng là vậy, nhưng, các vị cũng biết, tôi có sở thích là thích xem kịch, đến thêm chút kích thích nó mới có vị a!

Hướng Diệp Lân rất không khách khí lườm lại.

- Người Nguyệt bang có phải đều là gỗ?

- Chậc chậc chậc, Nguyệt bang ai cũng giống như đu đủ, vậy đời người còn có niềm vui gì nữa chứ? Xem cuộc vui cũng có ý tứ mà, đùa giỡn nội bộ thì không sao, nhưng, làm trò ở bên ngoài thì khó nói rồi, tôi nói có đúng không, Lôi lão đại!

Lôi Khiếu Thiên hai mắt híp lại, Ngân Nguyệt ngồi thẳng lưng lại.

- Lôi lão đại, tôi chỉ đùa một chút, làm người phải rộng lượng, rộng lượng!

Rộng cái mẹ m, Hướng Diệp Lân ngứa da, có cảm giác không nhịn nổi nữa. Huống Ngân Dịch cũng rất là bất mãn, bọn họ tới đây không phải là cứ giằng co phí thời gian như này!

Khóe môi Ngân Nguyệt cong lên, nhấp rượu, rất là hưởng thụ, mạn bất kinh tâm nói.

- Lôi lão đại, đây là nước Mỹ, là tháp Willis ở Chicago, tôi tin rằng nếu anh lấy tư thái như bây giờ xuất hiện trước mắt người đời, như vậy, đây mới là nơi có trò hay nhất để xem? Phải không Địch Long?

Địch Long kinh hãi, sắc mặt trầm tĩnh nhìn thẳng vào Ngân Nguyệt, rất nhanh sau đó dời đi, anh ta biết sao?


Lôi Khiếu Thiên sửng sốt. Đúng vậy, đây nước Mỹ, là tháp Willis ở Chicago, nơi tập trung buôn bán nhất. Nếu gây chuyện ở đây, thật sự có chút phiền phức, ít nhất là trong khoảng thời gian ngắn mà bọn họ lãng phí vừa rồi, cảnh sát đã nhận được tin tức. . .

Mâu quang lạnh lùng của Lôi Khiếu Thiên nhìn phía Ngân Nguyệt, tên kia đáp lại biểu tình ý vị thâm trường, uống cạn ly rượu đỏ trong tay, người áo lam mặt lạnh bên trái liền tiếp lấy cái ly không. Ngân Nguyệt làm bộ vỗ vỗ góc áo, đứng dậy, đi tới cạnh Lôi Khiếu Thiên, quay đầu chống lại cặp mắt của Địch Long, thản nhiên nói.

- Lôi lão đại, nếu như không ngại, tôi nghĩ trước tiên là giải quyết vấn đề giữa chúng tôi, đương nhiên, đây chỉ là vấn đề nhỏ, không chiếm dụng quá nhiều thời gian của anh, thế nào?

- Có thể! - Lôi Khiếu Thiên cũng nhìn chằm chằm vào Địch Long. Nếu Ngân Nguyệt muốn tính sổ với Địch Long, anh đương nhiên không có lời nào để nói. Bây giờ Tâm Nhi còn chưa tỉnh lại, anh có thời gian chơi với bọn họ! Ánh mắt sâu thẳm lạnh lùng đảo qua Địch Long phía đối diện, không nói, không sao hết, anh có biện pháp khiến anh ta phải mở miệng!

- Cám ơn!

- Không cần!

Lôi Khiếu Thiên xoay người đi về phía cửa chính, Hướng Diệp Lân trừng mắt với Ngân Nguyệt, lộ ra nét mặt khinh bỉ với Địch Long, cũng xoay người đuổi theo. Huống Ngân Dịch mặt đầy ý cười. Mặc dù bị Ngân Nguyệt phá rối, thế nhưng, hoàn hảo chính là Ngân Nguyệt từ trước đến nay không cùng mâm với Địch Long, không biết lần này lại vì chuyện gì. Đương nhiên rồi, mặc kệ điều gì khiến hai phe bọn họ bất hòa, đó cũng là chuyện của bọn họ, như lời Nguyệt đương gia nói, bọn họ chỉ cần xem cuộc vui thôi!

- Rút lui!

Chỉ một từ, những đặc công đeo kính được nghiêm chỉnh huấn luyện phía sau cũng xoay người đuổi theo. Lúc này Huống Ngân Dịch mới có chút hậu tri hậu giác, 囧囧 nghĩ đến vừa rồi, tất cả đều là đặc công a, vậy mà cứ khoe khoang ra như thế, tràng diện này, thật đúng là không phải 囧 a!

Hướng Diệp Lân khinh bỉ con hàng này.

- Vậy có gì mà 囧? Lần nọ khi bọn họ cùng đại ca ra ngoài không phải cũng với trận hình lớn vậy sao?

Huống Ngân Dịch vuốt mũi, có chút chột dạ.

- Được rồi, quả thực không có gì mà 囧!

Lôi Khiếu Thiên cắt đứt cuộc đối thoại buồn chán của bọn họ.

- Chuyện điều tra thế nào rồi?

Hướng Diệp Lân thu liễm tâm tư vui đùa.

- Xuất thân của Tần Chính rất sạch sẽ. Hắn ta có huyết thống của bảy nước, từ nhỏ lớn lên ở một vùng nông thông của Trung Quốc. Khi hắn mười lăm tuổi thì đi theo Luo Bunol, rất hợp với Karl Bunol, là người mà Karl Bunol tin cẩn duy nhất!

- Huyết thống bảy nước? Không phải chứ, thế mà hắn còn trưởng thành như thế sao? - Huống Ngân Dịch cực kỳ kinh ngạc, Lôi Khiếu Thiên nhíu mày. Đúng vậy, bản thân có huyết thống bảy nước mà lớn lên thật bình thường, vậy không phải quá quái dị hay sao!

- Bảo A Nhị tiếp tục điều tra!

Hướng Diệp Lân gật đầu. Mặc dù anh nghĩ đại ca khẩn trương thái quá với người này, thế nhưng, đại ca nói anh không có lý nào không nghe. Mà sự thực cũng chứng minh, đại ca anh vĩnh viễn đúng, cũng may là anh điều tra thêm về Tần Chính, bằng không, Ngục Thiên Minh thiếu chút nữa bị anh hại!

- Đại ca, Tần Chính có chỗ nào không đúng sao? - Huống Ngân Dịch thừa dịp Hướng Diệp Lân liên hệ với A Nhị hỏi.

- Hắn ta quá mức bình thường, hoàn toàn có thể bỏ qua, thế nhưng, ánh mắt của hắn lại khác! - Ánh mắt hắn vô cùng sắc bén không giống như là người chưa thấy qua sóng gió, hắn ta cũng là người từng đi ra trong biển lửa, ánh mắt ấy quá mức quen thuộc, phảng phất như phát ra từ trên người mình!

Huống Ngân Dịch gật đầu, anh chưa gặp Tần Chính, chỉ là A Diệp đang điều tra hắn nên có xem qua về hắn mới có chút ngạc nhiên hỏi!

- Đại ca, A Lương và Kỳ đang theo vào chuyện Karl Bunol, anh hai hỏi đại ca khi nào về Lôi gia!…

Lôi Khiếu Thiên dừng chân lại đúng 5s.

- Bảo cậu ta xử lý!

Huống Ngân Dịch cười trộm.

- Anh hai nói không xử lý nổi!

- Không được cũng phải được! - Mặt Lôi Khiếu Thiên lạnh xuống, bây giờ anh không có hơi đâu quan tâm tới chuyện Lôi gia!

Huống Ngân Dịch gật đầu, quay lại báo cáo với Lôi Trảm Thiên. Đại ca thích nhất là ngược anh hai, ai, thực sự là số khổ, nghĩ lại Huống với Thiếu cũng vừa từ Hắc Lao đi ra, nhưng, cũng chưa thấy thảm như Lôi Trảm Thiên a!

Hướng Diệp Lân chen đến bên cạnh.

- Có chuyện gì mà cười như mèo tinh thế?

- Anh hai lại sắp bị hành hạ rồi! - Huống Ngân Dịch đi theo Lôi Khiếu Thiên hơn sáu năm, trả lời Hướng Diệp Lân!

- Uầy, đại ca có ham mê ấy ư! - Không có gì thoải mái hơn người trong nhà!

Huống Ngân Dịch gật đầu tán thành.

- Đúng vậy! - Nghĩ lại thì anh với Kiệt xui xẻo nhất.

- Diệp, tôi rất hiếu kỳ, đại ca lúc nào mới ngược chú đây!

Hướng Diệp Lân nhảy cách xa Huống Ngân Dịch một mét, hung tợn trừng mắt với Huống Ngân Dịch.

- Huống, chú rất xấu rồi đó!

- Tôi thế nào xấu xa vây chứ?

- Chú không muốn bọn tôi sống tốt mà! - Bản thân phải tới Hắc Lao, cũng muốn bọn họ cùng vào, đầu óc tên này quá xấu xa!

Huống Ngân Dịch khoanh tay.

- Tôi cho chú biết, thời gian này nên kéo Lương hoặc Kỳ! - Nói xong toét miệng ngồi trên xe, phải biết rằng mấy trưởng lão trong Hắc Lao khi thấy anh và Kiệt, ánh mắt hưng phấn, thiếu chút nữa thì nuốt cả hai bọn họ!

CHƯƠNG 78.2:

Hắc Lao vốn là nơi có hình phạt tàn khốc nhất, công với sự hưng phấn kia của bọn họ, cực hình liền trực tiếp đề thăng lên một tầng. Nghĩ đến vết thương nóng hừng hực đằng sau, anh nuốt nước miếng, cảm giác sợ hãi trước nay chưa từng có dâng lên, Hắc Lao dù bị đánh chết cũng không vào lần thứ hai!

- Có ý gì? - Hướng Diệp Lân giật mình, mãi đến khi Huống Ngân Dịch ngồi lên xe mới phản ứng được, vội vàng đuổi theo. Sao Huống lại khẳng định bọn họ sẽ vào Hắc Lao? Quan trọng hơn, cảm giác cứ như ý của Huống là dù chết cũng phải kéo theo người chịu tội thay vậy?…

MK, tâm tư này thật là tà ác!

Lôi Khiếu Thiên đang nhắm mắt dưỡng thần, Hướng Diệp Lân trừng mắt nhìn Huống Ngân Dịch, may là khi thấy vết thương trên người cậu ta thì còn đau lòng, thực sự là hảo tâm chưa thấy hảo báo!

Huống Ngân Dịch đồng tình nhìn Hướng Diệp Lân. Người anh em, không phải tôi chưa thấy hảo tâm, thật sự là, đại ca mười năm trước đã có quy định. Cứ mười năm một lần thì ném một người vào Hắc Lao, nghĩ lại mấy vị trưởng lão kia nói, rốt cuộc đã đợi được các cậu, cả người anh ác hàn, quay lại liếc đại ca đang chợp mắt, miệng xệch xuống, yên lặng dời mắt đi. Đại ca, anh thật đúng là dụng tâm lương khổ a, chuyện của mười năm sau mà cũng có thể tính toán được!

Lôi Khiếu Thiên chậm rãi mở mắt, liếc qua Huống Ngân Dịch như cảnh cáo, tên kia liền thay đổi đường nhìn, khóe miệng giật một cái!

- Đại ca, sao phải giữ lại Địch Long? - Hướng Diệp Lân không hiểu lắm cách làm của đại ca. Nếu đại ca vì chị dâu mà tới, vậy không nên tha cho Địch Long mới đúng!

- Anh ta sẽ không nói! - Nếu anh ta không muốn nói, vậy để anh ta vĩnh viễn không mở miệng được. Anh có thể đưa người ta đến thiên đường, cũng có thể đá vào địa ngục, đây là suy nghĩ sai lầm của anh ta!


- Không nói, MK, anh ta tưởng Ám Hoàng có gì đặc biệt hơn người, em chỉ cần một phát đạn là bắn chết được anh ta!

Lôi Khiếu Thiên quét mắt sang Hướng Diệp Lân, Huống Ngân Dịch cũng giơ tay khinh bỉ cậu ta.

- Nếu có thể trực tiếp bắn chết, vậy đại ca cũng không cần đích thân đến!

Hướng Diệp Lân bất mãn, anh đâu có nói sai, dù Ám Hoàng tung hoành ngang dọc cỡ nào, chọc vào người của bọn họ cũng chết hết.

- Địch Long, cứ để Ngân Nguyệt chơi với anh ta! - Anh hiện tại không đếm xỉa tới anh ta, chờ Ngân Nguyệt làm xong chuyện của mình, trực tiếp ném một quả đạn, cũng không phải là không thể! Vết thương của Tâm Nhi anh sẽ nghĩ cách, chỉ cần tìm ra được người năm đó!

Lôi Khiếu Thiên hai mắt híp lại, sự nguy hiểm lóe lên rồi biến mất, Zimmer, mày tốt nhất là núp sâu một chút!

- Lại để Ngân Nguyệt lượm được đại tiện nghi! - Hướng Diệp Lân nghiến răng nghiến lợi, có thể thấy là anh rất ghét gương mặt đó của Ngân Nguyệt.

- Không có việc gì, đại ca sẽ bắt anh ta trả lại!

Lôi Khiếu Thiên tán thưởng nhìn Huống Ngân Dịch, để cậu ta đi đàm phán với Ngân Nguyệt, lúc đó sẽ được nhiều lợi tức!

Huống Ngân Dịch kích động gật đầu, mài đao soàn soạt, chờ làm thịt Ngân Nguyệt!

Ở đại sảnh.

Đặc công phía sau Địch Long mãi tới khi toàn bộ người của Lôi Khiếu Thiên rút lui mới thu lại súng trong tay. Ngân Nguyệt cười đến phong tình vạn chủng, đi hai bước tới chỗ Địch Long.

- Hiện tại, chúng ta cũng nên rõ ràng với nhau!

Lưng Địch Long cứng đờ, anh cảm thấy thần kinh hôm nay của anh căng ra như muốn đứt, hết Lôi Khiếu Thiên thì lại thêm Ngân Nguyệt, miễn cưỡng đáp lại.

- Lời này của Nguyệt đương gia từ đâu vậy? Chúng ta có thể có cái gì để mà rõ ràng với nhau!

Ngân Nguyệt ý vị thâm trường nhìn Địch Long, hàn quang sâu trong mắt hiện ra.

- Không vội, nếu Ám Hoàng đại ca có chứng mất trí nhớ gián tiếp, vậy chúng ta cứ từ từ nhớ lại, tôi có thời gian mà!

Cả người Địch Long chấn động, khó tin nhìn Ngân Nguyệt, anh ta đã biết?

Ngân Nguyệt híp mắt, anh quả nhiên là tìm đúng người, lại dám tính toán trên đầu anh, lá gan thực sự lớn đấy.

- Anh nói xem, cảm giác lúc anh về nhà ngủ, ngày thứ hai tỉnh lại, phát hiện quanh mình đã thành phế tích, anh sẽ có cảm giác thế nào? Nét mặt kia nhất định rất đặc sắc phải không? - Ngân Nguyệt âm thầm thì thào.

- Tôi rất là chờ mong đây này!

Địch Long mặt xám như tro tàn, hoàn toàn mất đi thần vận trước kia! Ngân Nguyệt rất hài lòng với hiệu quả này. Tốt lắm, tiến lên ôm lấy cổ Địch Long, cùng đi ra cửa chính, mà bước chân Địch Long lảo đảo chỉ có thể đi theo!

- Đi thôi, "hai ta" đi nói chuyện bí mật!

Hai người áo lam sau lưng Ngân Nguyệt quay lại, làm thế cắt cổ với một loạt sát thủ sau lưng Địch Long, để bọn họ không dám hành động thiếu suy nghĩ, sau đó rất có khí phách xoay người đuổi theo bước chân Ngân Nguyệt!

Đặc công cùng với sát thủ Ám Hoàng ngây ngốc nhìn bốn người biến mất.

- Đuổi theo!

- Quay lại, mấy người muốn sư phụ chết có phải không, một đám ngu ngốc! - Hét lớn một tiếng để những người đuổi theo dừng bước, quay lại nhìn người vừa nói. Người kia nhìn ra cửa, hai người áo lam vừa rồi đã cảnh cáo bọn họ, nếu dám đuổi theo, bọn họ sẽ bắn chết sư phụ để đáp lại sự xằng bậy của bọn họ!

- Thế nhưng? - Có vài người do dự!

- Quay về rồi nghĩ cách sau!

- Vâng!

***

Bên ngoài biệt thự XX. Tiểu Ngải, Hạ Tâm Dung sau khi xuống xe chạy nhanh trốn vào một góc, hai người vừa ngồi xổm xuống, Tiểu Ngải liền lấy Palmtop (máy tính cầm tay) ra, khởi động máy. Khi máy được bật lên thì bắt đầu nhập số liệu vào, Hạ Tâm Dung ở bên cạnh mắt trợn tròn.

- Cô đang làm gì vậy?

Tiểu Ngải khinh bỉ nhìn cô ta. Đây là địa bàn của Ngục Thiên Minh địa bàn, có thể không có quản chế (giám sát và điều khiển)? Đùa gì thế, đừng bảo với cô là, chút thường thức cơ bản ấy mà cô ta cũng không biết. Miệng Hạ Tâm Dung méo xệch, cô đương nhiên biết có quản chế, cô chỉ là hiếu kỳ cô ấy lấy Palmtop làm gì, chẳng lẽ có thể bỏ quản chế được sao?

Tiểu Ngải không thèm để ý tới người ngu ngốc kia, gõ lên Palmtop hàng loạt số liệu, cả biệt thự liền hiện lên màn hình, trên đó có vô số chấm nhỏ. Hạ Tâm Dung thấy hơi ngạc nhiên. …

- Những điểm đỏ này là gì?

- Cô nhớ kỹ, những điểm đỏ này đều là quản chế và vật cản, một lúc nữa tôi sẽ xâm nhập vào máy chủ của bọn họ, điều khiển những chấm đỏ này, thời gian chỉ có năm phút, năm phút sau phải ra ngoài, hiểu không? - Thiếu một giây cũng không được, quản chế ở trên dày đặc, không có bỏ sót một góc chết, nói cách khác nếu trong vòng năm phút mà các cô không thoát ra thì sẽ chờ bị bắt!

Hạ Tâm Dung gật đầu, chăm chú nhìn những chấm đỏ trên màn hình, có chút giật mình, thực sự rất nhiều, giống như là những quả bom chữ liên hoàn vậy, cứ năm mét là có một, da đầu cô tê dại, còn may là tuyến đường này không khó nhớ!

Qua hai phút sau, Tiểu Ngải điều chỉnh thời gian, chợt đứng dậy.

- Hành động!

Hai người chia nhau ra làm hai hướng lẻn vào biệt thự. Bởi vì là ban ngày, cho nên lộ tuyến tương đối dễ đi, hai hướng khác nhau, nhưng, đồng thời, hệ số nguy hiểm tăng lên gấp đôi!

Tiểu Ngải theo hướng nam cẩn thận vào trong biệt thự, lấy chỉ bạc đã sớm chuẩn bị trong túi ra, bò dọc theo tường đi lên. . .

Hạ Tâm Dung thì đi theo hướng bắc. Thân thủ của cô tốt hơn Tiểu Ngải, lại quanh năm làm những việc như thế, cho nên chỉ một cái nhảy đã biến mất tại chỗ!

Tiểu Ngải dựa theo trí nhớ lẻn vào lầu hai, tim đập như sấm, khẩn trương đến mức lòng bàn tay toát hết mồ hôi. Đây là lần đầu tiên cô làm việc này. Trước đây dù có tham dự hành động, cô cũng chỉ ở hậu phương, chưa từng lên phía trước. Nhưng lần này thì khác, chị không ở bên cạnh cô, cô không có gì để dựa dẫm, chỉ có thể dựa vào bản thân!

Mà khi Tiểu Ngải vừa lẻn được tới cầu thang lầu hai thì nghe được thanh âm vang lên từ phòng khách lầu một.

- Đại ca, phải, Trảm đã về, bảo em về trước hội họp với mọi người. . . Được. . .

Tiểu Ngải sửng sốt, tự đại cuồng? Không xong!

Bên kia, đám người Lôi Khiếu Thiên sau khi lên xe thì quay về biệt thự XX, đúng lúc nhận được tin Thượng Quan Kiệt Thiếu cũng tới, không hề nghi ngờ, Hướng Diệp Lân, Huống Ngân Dịch cũng đuổi theo. Mấu giờ sau, những cao tầng của Ngục Thiên Minh liền gặp nhau ở biệt thự XX!

- Kiệt đã về? - Hướng Diệp Lân kinh ngạc, không phải cậu ta đi châu Phi à?

- Phía Trảm có việc, việc tìm người tạm gác một bên, bảo Kiệt về trước! - Lôi Khiếu Thiên thu lại sự lạnh lẽo nơi đáy mắt. Nếu không phải Lôi gia xảy ra chuyện, Kiệt cũng sẽ không về lúc này!


Huống Ngân Dịch gật đầu.

- Từ Giza vẫn chưa tìm được người sao?

- Vẫn chưa, tên Zimmer giấu rất kỹ! - Hướng Diệp Lân nhìn lại sang Lôi Khiếu Thiên.

- Chú nói xem, một người sao có thể lẩn mất tiêu hoàn toàn như thế nhỉ? Tròn mười tám năm mà vẫn chưa có bất kỳ dấu vết nào?

Hướng Diệp Lân cũng nắm tóc, thật khó hiểu. Ngục Thiên Minh tìm người này đã năm năm rồi, ngay cả tổ tình báo cũng xuất động mà vẫn không tra được chút dấu vết, mãi tới một năm trước mới tìm được Giza - thủ hạ của Zimmer. Cứ tưởng là sẽ đào được người ra, vậy mà lại mất công toi, thật sự không cam lòng!

Lôi Khiếu Thiên liễm mi, bọn họ không biết là, không chỉ có Ngục Thiên Minh đang tìm người, ngay cả mafia, tổ chức khủng bố cũng góp một phần lực vào đó. Nhưng mà, tên đó cứ như đã biến mất khỏi thế giới này, hoàn toàn không có tung tích, bọn họ cũng từng dụng hình với Giza, lại không lấy được gì từ miệng hắn, hắn ta rất trung tâm, hoặc là ngay cả hắn cũng không biết chuyện sau đó của Zimmer!

- Tên đó thực sự còn tồn tại? - Không phải sớm đi gặp Diêm Vương rồi đó chứ? Hướng Diệp Lân chớp mắt, nhìn Lôi Khiếu Thiên!

Lôi Khiếu Thiên hiện lên sát khí, Hướng Diệp Lân, Huống Ngân Dịch thấy liền ngậm miệng lại, không dám dẫm lên mìn của đại ca nữa!

Vừa hay, Nick gọi tới, báo cáo một vài điều bình thường về Đường Kiến Tâm, bây giờ thân thể rất bình thường, bảo đại ca không cần lo lắng!

Chờ Nick cúp máy, trên gương mặt Lôi Khiếu Thiên cuối cùng có chút vui vẻ, Tâm Nhi, rốt cuộc bao giờ em mới tỉnh lại đây?

Hướng Diệp Lân, Huống Ngân Dịch mắt trợn tròn, đại ca vậy mà cười? Chết mất, đúng là trời sắp đổ mưa máu rồi, nghĩ lại bọn họ đi theo đại ca hơn mười năm, còn chưa thấy nụ cười như vậy của đại ca đâu đó!

Hai người liếc nhau, đều nghĩ rằng thiên lôi sấm sét đánh đùng đùng, Đường Kiến Tâm này rốt cuộc có ma lực gì mà có thể hòa tan khối băng đại ca này của bọn họ!

- Đại ca, chuyện về Đường Kiến Tâm rốt cuộc là thế nào? - Hướng Diệp Lân thật sự hiếu kỳ, không hỏi thì lòng người ngáy, cứ như mèo cào vậy, rất khó chịu.

Anh là người không giấu được cái gì!

- Chị dâu, cô ấy là của chị dâu các cậu! - Lôi Khiếu Thiên không vui trừng mắt với Hướng Diệp Lân. Người kia liền nghẹn, quả quyết đổi giọng.

- À vâng, chị . . chị dâu! - Mẹ nó, tiếp thu là một chuyện, nhưng cũng cần thời gian để làm quen đã chứ? Bây giờ bảo anh gọi chị dâu, đúng là hơi bị buồn bực nha!

Huống Ngân Dịch ngược lại tự nhiên hơn nhiều, trực tiếp gọi một tiếng chị dâu khiến Lôi Khiếu Thiên tăng thêm ba phần vui sướng!

Nhưng mà, chờ tới khi anh biết người chị dâu kia chính là người đã đánh nhau với anh trên cầu thì mặt vặn vẹo nhăn nhó!

MK, đừng trêu người thế chứ, anh chính là vì cô ấy mà phải vô Hắc Lao đó, mặc dù không có quan hệ trực tiếp, nhưng không phải vẫn có quan hệ gián tiếp đó sao?

Lôi Khiếu Thiên rất hài lòng, nói lại chuyện về Đường Kiến Tâm, lần này Hướng Diệp Lân, Huống Ngân Dịch cũng có tâm tư khác, nhíu mày.

- Ngay cả Nick cũng không có cách nào sao?

Lôi Khiếu Thiên lắc đầu.

- Cậu ta không phải chuyên khoa tim.

Hướng Diệp Lân, Huống Ngân Dịch gật đầu, trong lúc nhất thời, không khí trong xe có chút áp lực, mọi người không ai nói gì. Bỗng, Hướng Diệp Lân vỗ đùi, tức giận nói.

- Cái tên Địch Long chết tiệt, nên một phát súng bắn chết hắn mới phải, cái gì mà hắn không biết, đúng là gặp quỷ!…

Huống Ngân Dịch gật đầu, cũng trợn mắt trừng trừng. Nếu như chị dâu không tỉnh, vậy tiểu chủ nhân tương lai cũng xong luôn rồi.

- Vừa rồi nên bắn hỏa tiễn thẳng vào Ám Hoàng của hắn mới phải!

- Đúng, chú vừa nhắc nhở tôi, đều do thằng nhóc Nick kia, nói không nói rõ ràng gì cả! - Hướng Diệp Lân cắn răng!

Lôi Khiếu Thiên bất động thanh sắc, thế nhưng trong lòng lại có vài phần mừng rỡ. Mặc dù anh chỉ cần thừa nhân Tâm Nhi là nữ chủ nhân của Ngục Thiên Minh, thế nhưng, có thể để mấy anh em tiếp nhận Tâm Nhi từ tận đáy lòng thì không còn gì tốt hơn!

- Nếu không, bây giờ chúng ta quay lại, tặng cho hắn một phát? - Huống Ngân Dịch nắm chặt tay, rất là muốn thử! CHƯƠNG 78.3:

- Được, bây giờ tôi bảo A Tứ lấy hàng tới! - Hướng Diệp Lân càng nói càng hăng, cứ như là không cho nổ tung Ám Hoàng thì anh thề không bỏ qua!

Đây không riêng vì chuyện của Đường Kiến Tâm, còn cả đại ca, tiểu chủ nhân tương lai nữa. Mụ nội nó chứ, liên tiếp chọc vào ba nhân vật quan trọng nhất của Ngục Thiên Minh, sao bọn họ còn bĩnh tĩnh lại được?

Lôi Khiếu Thiên tuy rằng mừng rỡ, nhưng cũng thấy hai người càng nói càng thái quá, lạnh lùng cắt đứt bọn họ.

- Đủ chưa!…

Uy chấn của những lời này rất rõ. Mặc dù bớt đi ba phần so với bình thường, nhưng, hiển nhiên Hướng Diệp Lân, Huống Ngân Dịch đều bị dọa, vội vã trả lời.

- Đủ rồi, đủ rồi!

Huống Ngân Dịch thật muốn tát mình một bạt tai. Rõ là, đại ca còn đang ngồi đằng sau này, bọn họ rất vô tư muốn Địch Long làm con cờ thí, đúng là không nghĩ xem, đại ca là nhân vật thế nào, sẽ ngậm bồ hòn thôi sao? Hôm nay có thể ở trước mặt Ngân Nguyệt mà tha cho Địch Long, trong lòng nhất định là có kế hoạch hoàn mỹ, chẳng qua là cho Địch Long thêm chút thời gian thôi!

Còn Hướng Diệp Lân thì ủy khuất. Anh cũng vì đại ca thôi mà, bây giờ còn bị quát, thực sự là không cam lòng. Cái không cam lòng này mặc dù không thể phát lên người đại ca, thế nhưng, không có nghĩa là anh sẽ để Địch Long được dễ dàng, cho nên, Địch Long lại bị làm pháo hôi lần nữa!

Hoàn hảo, bây giờ Hướng Diệp Lân không biết, tại biệt thự Tề gia, Địch Long đã từng muốn quyền lợi buôn lậu ở Đông Nam Á từ đại ca, bằng không, pháo hôi trực tiếp thăng cấp thành tro tàn!

Nói chuyện xong thì cũng đã tới biệt thự XX. Sau khi mọi người xuống xe thì thấy Thượng Quan Kiệt Thiếu đang đứng chờ, Hướng Diệp Lân là người đầu tiên thấy Thượng Quan Kiệt Thiếu, mồm há to đến mức có thể nhét được cả quả trứng gà, chấn kinh đến mức ngây ra như phỗng. Tiếp đó là Huống Ngân Dịch, cũng rất giật mình. Chờ Lôi Khiếu Thiên xuống xe thì cả hai đang ngồi chồm hổm ôm bụng cười rất là mất hình tượng.

- Ha ha, Kiệt, chú cũng chỉ làm dân chạy nạn nửa tháng ở Phi Châu thôi mà, thế nào lại thành người da đen thế này! Ha ha, cười chết tôi mất!

- Đúng vậy, Kiệt, có phải ngày nào chú cũng đứng dưới mặt trời không thế? Bằng không, bằng không mặt chú. . . Ha ha, sao đen như than vậy?

Thượng Quan Kiệt Thiếu hung tợn trừng mắt với hai người ngồm xổm kia, đá một cước tới.

- Con mẹ nó hai chú có còn là anh em tôi không hả, lại dám cười trên nỗi đau của người khác! - Chết tiệt, anh chỉ biết, sau khi anh về sẽ có ngay cảnh này mà. Toàn những thằng không có sự đồng cảm, bị biến thành than thế này anh nguyện ý sao chứ? Ngày nào anh cũng phải bôi lên ba lớp kem chống nắng, nhưng Trảm đâu có tha cho anh? Thật vất vả mới đến lượt mình đi theo cậu ta, vậy mà trực tiếp đổi kem chống nắng của anh thành dầu cao, mặc dù giống với kem chống nắng, thế nhưng tác dụng của nó đâu phải chống nắng a, nghĩ vậy, nước mắt tuôn trào!

Quay đầu ai oán nhìn Lôi Khiếu Thiên, thật là ủy khuất quá đi, anh nói xem em phải vác cái mặt bao công này ủy khuất thế nào? Hiển nhiên, Hướng Diệp Lân, Huống Ngân Dịch càng cười lớn hơn, ngay cả Lôi Khiếu Thiên cũng không nhịn được... nhếch môi!

- Được rồi, người ta ngược cậu, cậu không biết ngược lại sao? - Lôi Khiếu Thiên đi qua Thượng Quan Kiệt Thiếu vào nhà, Thượng Quan Kiệt Thiếu như con chó Nhật dính vào anh, ủy khuất trả lời.

- Đại ca, đó là anh hai, bọn em có thể nói ngược là ngược được sao? - Bọn họ nào có năng lực ấy như đại ca đâu? Huống chi Trảm chính là một con sói đột lốt cừu, mang mặt hồ ly, muốn ngược cậu ta? Thượng Quan Kiệt Thiếu nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt, coi như hết, anh rất tự hiểu bản thân!

Cho nên cho dù biết là Trảm động tay chân, anh cũng chỉ có thể nuốt khẩu khí này vào bụng, nhịn một lúc sẽ gió yên biển lặng, anh không có giáo huấn sâu sắc đâu!

Hướng Diệp Lân, Huống Ngân Dịch cười hì hì đuổi theo. Tay đặt ở bụng, rất là mắc cười. Thượng Quan Kiệt Thiếu quay đầu lại trừng mắt, cảnh cáo bọn họ cười vừa phải thôi, nhưng hiển nhiên, ánh mắt ấy không có lực chấn nhiếp, Hướng Diệp Lân, Huống Ngân Dịch rất không nể tình lại ngoác miệng cười!

Lôi Khiếu Thiên ngồi xuống.

- Chỉ cần các cậu có thể thắng được cậu ta! - Chỉ cần có thể ngược Trảm, anh không có ý kiến gì cả. Đứa em trai này từ nhỏ đã bị anh ngược, không có việc gì thì sẽ bắt nạt cậu ta, không ngược cậu ta thì đúng là khó chịu!

Thượng Quan Kiệt Thiếu mặt nhăn nhó.

- Em rất tự hiểu bản thân! - Ngược Trảm, anh sợ bị trả thù!

Trảm từ trước đều là trừng mắt tất báo, dùng lời của cậu ta là, người không phạm ta, ta đi phạm người, người nếu phạm ta, trả lại gấp mười! Nhìn đi, quá bá đạo mà! Đương nhiên rồi, tên kia trừ đại ca ra, anh ta không dám động vào đại ca, không phải là anh ta không muốn báo thù, căn bản là anh ta không đấu nổi đại ca!

Đại ca người ta là củi gạo dầu muối đều không vào, làm sao có thể trêu chọc anh ấy được?

Hướng Diệp Lân, Huống Ngân Dịch cũng ngồi xuống đối diện Lôi Khiếu Thiên, rất thông minh đưa mắt liếc xéo, không nhìn Thượng Quan Kiệt Thiếu nữa. Bọn họ thực sự sợ mình nhịn không nổi cười to lên, ở trước mặt đại ca mà cười như thế, bọn họ không dám a!

- Khụ khụ. . . Cái kia. . . Đại ca. . . Lương và Kỳ lát nữa sẽ về! - Huống Ngân Dịch hắng giọng một cái, đáy mắt có ý cười với sự dịu dàng mơ hồ!

Thượng Quan Kiệt Thiếu dựa lưng vào ghế, hoàn toàn không nhìn hai người này.

- Đại ca, Trảm vừa đưa ra thông điệp sau cùng, cậu ta nhiều nhất chỉ chống chọi được ba ngày!

Lôi Khiếu Thiên gật đầu.


- Không có gì, có mẹ Kỳ ở đây rồi!

- Mẹ ai thế?

Giọng Thẩm Dương Kỳ chen vào, mọi người cùng nhìn lại, Thẩm Dương Kỳ đi ở phía trước, Phó Hạnh Lương theo sau, sắc mặt hai người đều có chút không tốt, có chút tái nhợt!

Thẩm Dương Kỳ đi tới ngồi xuống cạnh Lôi Khiếu Thiên.

- Anh họ, mẹ em về rồi?

- Phải!

Phó Hạnh Lương liếc nhìn Thẩm Dương Kỳ, ngồi xuống cạnh Thượng Quan Kiệt Thiếu, chợt nghe Thẩm Dương Kỳ tiếp tục hỏi.

- Gặp nguy hiểm?

- Không có, cậu không cần để tâm, bọn họ có thể ứng phó!

- Vâng! Em tin mẹ với anh Trảm!

Cuộc đối thoại kết thúc, cả phòng khách liền im lặng, ai cũng không lên tiếng. Thẩm Dương Kỳ tựa hồ cảm thấy rất mệt mỏi, thả lỏng người tựa vào ghế, bày ra bộ dạng lười biếng, Lôi Khiếu Thiên quay lại.

- Cậu mệt lắm hả?

Thẩm Dương Kỳ nhắm mắt lại, gật đầu, không nói chuyện. Lôi Khiếu Thiên nhíu mày, vỗ tay anh ta. …

- Mệt thì đi nghỉ trước đi!

- . . . Vâng! Đừng ầm ĩ quá, để em ngủ một lát! - Chỉ chốc lát liền vang lên tiếng hít thở đều đều.

Lôi Khiếu Thiên nhíu mày, quay lại, ánh mắt lợi hại đảo qua Phó Hạnh Lương.

- Có chuyện gì thế?

Gương mặt Phó Hạnh Lương cứng đờ.

- Không có gì đâu anh, chắc là hai ngày nay ngủ không ngon, mọi chuyện Ngân Nguyệt đều giao cho bọn em, bản thân anh ta lại không thấy đâu!

Lôi Khiếu Thiên gật đầu.

- Huống, nhiệm vụ của Kỳ do cậu tiếp nhận!

Huống Ngân Dịch không dám có dị nghị khác thường, gật đầu. Phó Hạnh Lương muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn không nói gì, chỉ là thu lại ánh mắt đầy yêu thương khi nhìn sắc mặt trắng bệch của Thẩm Dương Kỳ hai giây vừa rồi!

Thượng Quan Kiệt Thiếu lúc này mới lên tiếng.

- Đại ca ngày mai quay về tổng bộ sao?

- Phải, các cậu cũng đi theo tôi!

Thượng Quan Kiệt Thiếu gật đầu, Hướng Diệp Lân cũng không phản đối, chuyện ở đây có Lương và huống, bọn họ ở lại cũng dư thừa, chỉ là.

- Đại ca, phía Địch Long thế nào?

Mâu quang Lôi Khiếu Thiên lóe lên.

- Giao cho Ngân Nguyệt!

Hướng Diệp Lân gật đầu, Phó Hạnh Lương lúc này mới tiếp lời.

- Đại ca, phần lớn sinh ý của gia tộc Bunol đã được giải quyết, Karl Bunol hoàn toàn phối hợp, chỉ là mặc kệ chúng ta dùng biện pháp gì cũng không tra ra độc thủ phía sau, Karl Bunol cắn chặc rặng, chết cũng không nói!

- Chú không dùng cưỡng bức lợi dụ sao? - Hướng Diệp Lân rất ngạc nhiên, người phía sau Karl Bunol rốt cuộc là ai, có đáng để hắn bảo vệ vậy không?

Phó Hạnh Lương liếc qua Hướng Diệp Lân.

- Cưỡng bức lợi dụ cấp quá thấp! - Mọi thủ đoạn của bọn họ đều đã dùng hết, thế nhưng người ta không nói, bọn họ cũng không thể tránh được!

Hướng Diệp Lân nhún vai, được rồi, nếu như ngay cả Lương thẩm vấn mà cũng không được, khẳng định có chút tài năng!

Mọi cuộc thẩm vấn của Ngục Thiên Minh đều do một tay Phó Hạnh Lương đảm đương đó!

Lôi Khiếu Thiên cũng khẽ nhíu mày.

- Không vội, cậu lưu lại từ từ chơi với chúng, thuận tiện đem trọng tâm chuyển sang bản đồ Trung Quốc đi!

Phó Hạnh Lương gật đầu, sắc mặt cuối cùng cũng có chút huyết khí!

- Lương, sao chú với Kỳ về đều mệt mỏi thế? Vẻ mặt tái nhợt, đối lập hẳn với cậu ta! - Huống Ngân Dịch tò mò nhìn Phó Hạnh Lương, Thượng Quan Kiệt Thiếu đá một cước tới, tên này đúng là chả nói được cái gì hay cả, anh vừa mới may mắn vì sự chú ý của mọi người không đặt trên anh, thế mà cậu ta lại nói!

Có phải không vạch vết sẹo của anh ra thì cậu ta không thoải mái phỏng?

Phó Hạnh Lương kinh ngạc quay ra nhìn Thượng Quan Kiệt Thiếu, thật đúng là, nếu như vừa rồi Huống không đề cập tới, anh đúng là không chú ý tới bộ dạng của Kiệt, quả thực là một cái đầu than đen mà, chỉ lộ ra hai cặp mắt to, hiện lên nhãn cầu màu xanh bóng loáng, nét mặt ấy quả thật quái dị . Phó Hạnh Lương chớp mắt, rồi lại chớp mắt!

Đáy mắt Thượng Quan Kiệt Thiếu cảnh cáo, cậu ta nếu dám cười, anh liền đá một cước, nhưng hiển nhiên Phó Hạnh Lương không để ý tới ánh mắt của anh, rất không khách khí phì cười!

- Kiệt, chú không phải là bị người ta ngược đãi đấy chứ? - Thế nào mà mới nửa tháng quay về đã thành cái đầu than thế này?

Thượng Quan Kiệt Thiếu quả nhiên rất không khách khí đá một cước vào người Phó Hạnh Lương, Phó Hạnh Lương nhanh tay lẹ mắt vọt sang một bên, tránh thoát một cước này.

- Oa, thẹn quá thành giận đó à?

- Câm miệng, không cho cười!

- Ha ha!

Thượng Quan Kiệt Thiếu che mặt, biết cảnh cáo của mình không có tác dụng liền chạy thẳng lên lầu, bên dưới vang lên tiếng cười ầm ĩ, Thượng Quan Kiệt Thiếu thật muốn nôn, toàn là đám huynh đệ vô lương!

Lôi Khiếu Thiên lắc đầu.

- Da dẻ phơi nắng nhiều mới khỏe mạnh!

Những lời này vừa ra, cả phòng khách liền im ắng đến mức có thể nghe được tiếng cây kim rơi xuống đất. Hô hấp của mọi người đều trở nên nặng nề, nhất tề nhìn về phía Lôi Khiếu Thiên, nuốt một ngụm nước bọt, bọn họ không muốn đi châu Phi để trở thành người da đen đâu nha!…

- Cái kia, cái kia, đại ca, em đột nhiên nhớ là còn một vụ mua bán phải xử lý, em rút lui trước! - Hướng Diệp Lân như bị lửa đốt mông chạy theo Thượng Quan Kiệt Thiếu!

- Được rồi, em đi tiếp nhận nhiệm vụ của Kỳ nên cũng rút luôn đây! Hắc hắc, Diệp, chờ tôi với! - Huống Ngân Dịch cũng rất nhanh!

Lôi Khiếu Thiên vẫn mặt lạnh ngồi một bên, đợi một hồi còn chưa thấy Phó Hạnh Lương có ý định đứng dậy, nhướng mày.

- Cậu không có việc gì sao?

- Có! - Sắc mặt Phó Hạnh Lương trầm xuống, ánh mắt rơi vào người Thẩm Dương Kỳ đang ngủ say, vừa phức tạp vừa yêu thương. Lôi Khiếu Thiên híp mắt, có dự cảm xấu. Phó Hạnh Lương quay đầu lại đối diện với ánh mắt của Lôi Khiếu Thiên, có chút xấu hổ.

- Đại ca, em xin lỗi!

Trái tim Lôi Khiếu Thiên liền chìm xuống!

Mà bên kia, Thượng Quan Kiệt Thiếu tức cành hông chạy lên lầu, ngay bậc thang cuối cùng chợt cảm thấy không thích hợp, hơi thở này. . .


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận