Lôi Tiêu Tiêu chớp mắt, hôm nay tâm tình bà rất tốt, sẽ không trêu chọc cô, quay ra nói với Nick.
- Nick, đi phân phó đi, đại ca con sắp về rồi! - Nói xong còn không quên vỗ đầu Nick. Nick cầm lại cái bát từ tay Đường Kiến Tâm, trả lời Lôi Tiêu Tiêu rồi gật đầu với Đường Kiến Tâm, làm một biểu tỉnh chị tự cầu phúc, rồi đi nhanh!
Mà Đường Kiến Tâm lấy tay che miệng, vô cùng kinh ngạc, anh ta đã về rồi sao? Lôi Tiêu Tiêu hai tay ôm ngực, hứng thú nhìn chằm chằm Đường Kiến Tâm.
- Tâm Nhi không kinh ngạc hai tháng này Khiếu Thiên đi đâu ư?
Mí mắt Đường Kiến Tâm cũng chưa từng nhấc lên.
- Không có quan hệ gì với tôi!
Lôi Tiêu Tiêu nhướng mày.
- Nhưng nói thế nào nó cũng là bố của con cháu mà!
- Anh ta chỉ là người cung cấp t*ng trùng!
Lôi Tiêu Tiêu cười buồn bực, lời này mà để Lôi Khiếu Thiên nghe được, phỏng chừng sẽ ói. Đường Kiến Tâm thật tình không muốn chung đụng gì với người phụ nữ này, sau khi nói xong thì xoay người đi ra ngoài cửa tòa thành.
- Tâm Nhi, không phải cháu đi tản bộ sao?
Có bà ở đây, tôi còn tản bộ thế nào? Đường Kiến Tâm nghẹn không nói được gì!
- Tâm Nhi, cháu cứ không định gặp cô vậy à!
Bà còn tự biết lấy! Đường Kiến Tâm xoay người.
- Bà không phải cô của tôi!…
Lôi Tiêu Tiêu chớp mắt, đuổi theo Đường Kiến Tâm, nhìn chằm chằm bụng cô.
- Nick nói đây là thai long phượng, Tâm Nhi, cháu thực sự có phúc!
Đường Kiến Tâm không để ý tới bà, bước đi chỉ nhanh không có chậm, Lôi Tiêu Tiêu tiếp tục cảm thán.
- Nghĩ lại ban đầu khi mà cô có thai, lúc nào cũng mong có được đứa con gái, không ngờ lại ra một thằng con trai. . .
Trong lời Lôi Tiêu Tiêu lộ ra tia đau lòng, Đường Kiến Tâm bất vi sở động, muốn cô đồng tình!
- Tâm Nhi, thấy cô muốn con gái như thế, hay là, sau khi cháu sinh ra tiểu công chúa, cho cô mượn nó chơi đùa được chứ, cũng không cần ngày nào cũng ở bên cạnh cô, chỉ cần lúc cô nhàm chán ở cạnh cô thôi, có được không! - Lôi Tiêu Tiêu xin thề đây là lời nói chân thành nhất trong đời bà, không hề có chút giả tạo nào cả.
Đương nhiên nghĩ tới tương lai có một đứa bé đuổi theo sau mình phất cờ hô to, dì nhỏ cố lên, bà liền hài lòng!
Đường Kiến Tâm quay lại nhìn vẻ mặt gian trá kia của bà, mặt nhanh chóng lạnh xuống, mượn con gái của cô chơi đùa? Đó là đứa bé, không phải món đồ chơi; huống chi, cô còn chưa biến thái tới mức ấy, đích thân đưa con mình vào tay kẻ biến thái để chịu chà đạp!
- Tôi cảnh cáo bà, đừng có đánh chủ ý lên con tôi!
Nụ cười của Lôi Tiêu Tiêu tức khắc cứng đờ, nắm lấy tay phải Đường Kiến Tâm, lắc lắc.
- Đừng mà, Tâm Nhi, cháu nhẫn tâm để cô ngày nào cũng phải sống trong cảnh lúc nóng lúc lạnh hay sao? - Mấy huynh đệ kia đều đã trưởng thành, bây giờ tránh bà như tránh ma vậy, bà muốn chơi mà chẳng có đứa nào chơi cùng cả!
- Vì sao không được? - Đường Kiến Tâm híp mắt, cuộc sống của bà ấy lúc nóng lúc lạnh thì liên quan gì tới cô? Huống chi.
- Không phải bà còn ông anh hai kia để đùa bỡn sao? - Cô thật sự không biết vì sao Lôi Tiêu Tiêu lại luôn cảm thấy buồn chán, rõ ràng thấy bà cũng rất nhiều chuyện, nhất là lúc đang gọi điện thoại cho người nào đó, thanh âm kia khiến cô tê dại nổi da gà khắp người!
- Ông ta, cô sợ bẩn tay! - Nụ cười của Lôi Tiêu Tiêu tuy vẫn còn, thế nhưng, không còn chút ý vui đùa nào trong lời nói nữa, Đường Kiến Tâm rất rõ ràng cảm giác được sự lạnh lẽo trong đấy!
Đường Kiến Tâm quay đầu đi, những việc đó không liên quan tới cô.
- Tâm Nhi, chủ đề của chúng ta đừng kéo tới người qua đường Ất nữa, nào, trở lại đề tài ban nãy, cháu thông cảm với cô có được không!
Cũng chỉ một giây, Lôi Tiêu Tiêu lại quay về bộ dạng cười đùa ban nãy. Nếu là mười năm trước, Lôi Tiêu Tiêu muốn gì thì vỗ bốp một cái vào đùi, Lôi Tiêu Tiêu bà đã coi trọng thứ gì, nếu anh dám không cho, diệt rồi nói tiếp!
Nhưng, người này lại là cháu dâu, cho dù bà bưu hãn, cũng không thể bưu hãn với cô được. Người ta còn chưa cam tâm tình nguyện gọi bà một tiếng cô đâu, hơn nữa, bây giờ bà đang cầu cạnh cô nha!
Nghĩ rồi lại đem ánh mắt nhìn xuống bụng cô, nơi chỗ nhô ra kia!
Đường Kiến Tâm bị ánh mắt ấy của bà nhìn cũng khó chịu, tim đập thình thịch bực bội khiến cô phải dừng bước lại. Lôi Tiêu Tiêu không hiểu nhìn cô, chỉ nháy mắt, sắc mặt cô liền chuyển thành tái nhợt, Lôi Tiêu Tiêu trừng lớn hai mắt, như cảm thấy việc lớn gì đó, vội đỡ lấy cô hỏi.
- Tâm Nhi, cháu làm sao vậy? Khó chịu ở đâu ư?
- Ư. . . - Cả người Đường Kiến Tâm bắt đầu run rẩy không ngừng, sắc mặt cũng càng ngày càng tái nhợt, trên trán thậm chí có mồ hôi rịn ra, tiếng tim đập khiến Lôi Tiêu Tiêu luống cuống, hét vào trong nhà.
- Nick, lăn ra đây!…
Đường Kiến Tâm đè tay vào tim, đôi môi bắt đầu run run, ánh mắt cũng mơ hồ.
- Gúp. . . Giúp tôi!
Lôi Tiêu Tiêu đau nhức, cơn đau của Tâm Nhi tới không hề báo trước, bà biết tình trạng thân thể Tâm Nhi, cho nên trong khoảng thời gian này, bà lúc nào cũng chú ý. Đương nhiên là từ một nơi bí mật gần đấy.
- Chết tiệt, không phải cháu vừa mới uống thuốc sao? - Lôi Tiêu Tiêu cũng không biết mình nên làm cái gì, nếu không được coi như là một thi ba mạng đó, bà cũng không muốn chờ khi Khiếu Thiên trở về sẽ tính sổ với bà. Lúc nó đi, chính bà đã vỗ ngực bảo chứng, có Lôi Tiêu Tiêu bà ở đây, Đường Kiến Tâm sẽ không có việc gì hết, chờ khi nó trở về nhất định sẽ trả lại một bà xã hoàn hảo không vấn đề gì hết!
- Tâm Nhi, cháu cố chịu nha, cô cũng không muốn bị ném vào Từ Đường đâu!
Đường Kiến Tâm căn bản không nghe được rõ lời bà, lực khí cùng lực chú ý toàn thân đều đặt vào việc đối kháng với cơn đau trong tim. . .
Lý trí bắt đầu tan rã!
Lôi Tiêu Tiêu nóng nảy, lúc này Tâm Nhi đang dần co quắp lại, bà cũng không quên Nick từng nói, khi tâm ẩn của Tâm Nhi phát tác thì sẽ phát cuồng, vội giữ chặt hai tay cô lại, thấy Nick còn chưa đi ra, hét to hơn.
- Nick, lăn ra đây cho lão tử, Tâm Nhi đã xảy ra chuyện!
Nick vừa mới xuống lầu thì nghe được tiếng hô của Lôi Tiêu Tiêu, nghe chị dâu xảy ra chuyện, vội chạy ra ngoài. Đường Kiến Tâm đã co quắp trên đất, mặt đầy mồ hôi, còn thiếu mỗi là lăn lộn vật vã, hai tay bị trói không thể động đậy. Lôi Tiêu Tiêu vừa nhìn thấy Nick lo lắng quát.
- Tâm ẩn của Tâm Nhi phát tác!
Nick chạy lại, thấy sắc mặt Đường Kiến Tâm dần chuyển từ trắng sang hồng thì thở phào nhẹ nhõm.
- Dì nhỏ, không thể dọa người ta như vậy đâu! - Nick bảo Lôi Tiêu Tiêu buông tay Đường Kiến Tâm ra, bắt mạch cho cô xong thì lấy tay lau mồ hôi trên trán!
Lôi Tiêu Tiêu sửng sốt.
- Không phải tâm ẩn phát tác hả? - Vậy làm sao đang tốt lành sắc mặt lại tái nhợt, tim cũng đập mạnh hơn vậy?
Nick gật đầu.
- Đó là hiệu quả của bát thuốc mà chị ấy vừa uống, bây giờ chỉ là dược hiệu phát huy mà thôi. - Nick nhìn Đường Kiến Tâm như đã ngủ rồi kia, trầm tư, sao dược hiệu của thuốc lại phát tác nhanh vậy?
Lôi Tiêu Tiêu rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, lưng rịn mồ hôi. Vừa rồi bà thật sự rất là hoảng sợ đó, khi biết là tâm ẩn của Tâm Nhi không phát tác, định hỏi xem là có chuyện gì thì Nick nói mau hơn.
- Dì nhỏ, trước tiên dì đưa chị dâu về phòng đã!
Lôi Tiêu Tiêu nhìn cô gái trong ngực, gật đầu, kéo tay Đường Kiến Tâm vòng qua cổ, ôm đi như công chúa, Nick đi theo phía sau bà, âm thầm tự định giá, rốt cuộc là xảy ra vấn đề ở đâu, rõ ràng phối thuốc tốt rồi mà!
Đám người Lôi Khiếu Thiên trở về đã là nửa đêm. Sau khi Đường Kiến Tâm bất tỉnh thì đã ngủ say. Đương nhiên, Lôi Tiêu Tiêu nghiêm trọng cảnh cáo Nick, không được báo cáo với Lôi Khiếu Thiên, mà Nick ngại quyền uy của Lôi Tiêu Tiêu, rất sáng suốt bảo trì im lặng không nói, quan trọng hơn là Đường Kiến Tâm cũng không có gì đáng ngại!
Lôi Khiếu Thiên cũng chưa phát giác có gì không đúng. Lần này anh tự mình tọa trấn, quay về tổng công ty tập đoàn tài chính Lôi Thị, lần lượt đá từng con chuột mà Lôi Triển Lâm xếp vào ở công ty ra ngoài. Dĩ nhiên một công ty thay máu cũng không phải dễ dàng như thế, huống chi là tập đoàn tài chính lớn như Lôi Thị!
Sau khi trở về liền mở cuộc họp hội nghị khẩn cấp, muốn nhổ tận gốc Lôi Triển Lâm không phải chuyện một sớm một chiều. Anh quay về gấp như vậy là vì tâm ẩn của Đường Kiến Tâm, Nick có nói là sẽ trong mấy ngày này.
Hơn nữa anh nhớ cô, hơn hai tháng không gặp, trong lòng luôn có cảm giác không nỡ!
Chờ anh xong việc về phòng đã là ba giờ sáng, Đường Kiến Tâm ngủ rất ngon, ách, phải nói là cô ngủ rất say!
Lôi Khiếu Thiên từ phòng tắm đi ra dịu dàng nhìn cô gái trên giường, cô ngủ thật ngon, ánh đèn vàng rọi lên má có cảm giác rất hài hòa, đã không còn thời điểm ban ngày lạnh lùng nữa, toàn bộ đường cong khuôn mặt đều có vẻ dịu dàng. Lôi Khiếu Thiên đưa tay lưu luyến xoa khuôn mặt kia, cảm giác không rõ đang từ từ tản ra trong lòng, ấm áp dễ chịu, rất thoải mái!
Hơi thở nóng hổi đều đều phả ra trên tay, có hơi ngứa, vết sẹo do lần trước tâm ẩn của Tâm Nhi phát tác gây ra đã hoàn toàn biến mất, cúi xuống hôn một cái lên trán cô, nỉ non!…
Tâm Nhi, đừng rời bỏ anh!
Xoay người chui vào chăn, tay vươn lên eo cô, chợt dừng lại, hai mắt phát sáng, ánh mắt nhìn bụng cô. . .
Đó là. . . con của bọn họ!
Lôi Khiếu Thiên có chút ngạc nhiên ngồi dậy, ngây ngốc nhìn bụng cô, có chút kinh hỉ, bụng Tâm Nhi bụng gồ lên rõ ràng, trong đầu vang lên lời Nick nói, đây là thai long phượng. . .
Thai long phượng đó, Lôi Khiếu Thiên vui vẻ, đặt tay lên đỉnh bụng, thật tốt quá, Lôi Khiếu Thiên bây giờ không chỉ có con trai, ngay cả con gái cũng có luôn rồi, ông trời quả thật ưu ái anh!
Một buổi tối bình thường, chàng đặt tay lên bụng nàng, nhẹ nhàng ôm lấy, rõ ràng là rất mệt lúc nào cũng có thể ngã xuống, giờ lại cười ngốc nghếch, trong căn phòng yên tĩnh thỉnh thoảng vang lên tiếng cười ngây ngô. . .
Sáng hôm sau Đường Kiến Tâm tỉnh lại thì Lôi Khiếu Thiên đã sớm tới thư phòng họp rồi. Vừa tỉnh lại cô cũng có chút ngây ngốc, hai giây sau mới nhớ lại chuyện hôm qua, tay áp vào tim, nơi đó đã không còn đau nữa! Chờ khi cô bình thường lại mới biết mình đang ở trên giường, thầm nghĩ, có thể là Lôi Tiêu Tiêu đã ôm mình về phòng!
Khéo miệng Đường Kiến Tâm hiện ra nụ cười khổ sở, đứng dậy xuống giường, muốn đi tìm gì đó ăn. Cô cũng không biết Lôi Khiếu Thiên đã quay về, khi đi ngang qua thư phòng, bên trong như có tiếng nói, đó là Nick, Đường Kiến Tâm mỉm cười, định muốn vào gọi thì cả người cứng đờ, cước bộ dừng lại!
- Nghiêm chỉnh mà nói, nếu không có hai viên bảo thạch, chị dâu cũng sẽ không đuổi theo đại ca.
- A, Nick, nói cách khác đây từ đầu đến cuối là một cái bẫy?
- Phải!