Ánh mắt Lôi Khiếu Thiên chợt lóe lên sự xúc động, ngồi xuốn bên cạnh Đường Kiến Tâm, bế Lôi Mông hôn một cái, cười ha ha, "Cảm ơn Tâm Nhi." Đường Kiến Tâm mặt không thay đổi nhìn anh, anh ta có cần kích động vậy không? Không phải chỉ là một cái tên thôi sao?
"Chuyện của anh đã xử lý xong rồi?" Đường Kiến Tâm bế Lôi Mông, rất tùy ý hỏi. Lôi Khiếu Thiên lắc đầu, "Vẫn chưa, đã giao cho mafia và tổ chức khủng bố."
Đường Kiến Tâm thu liễm tinh thần, thấp giọng đáp lại, "Ừ."
Lôi Khiếu Thiên bất mãn, anh nói nhiều vậy mà em chỉ có ừ một tiếng thôi sao?
"Lôi Triển Lâm đã bị bắt về Ngục Thiên Minh, chờ sau khi chuyện phía Nuss kết thúc chúng ta sẽ quay về Sicilia."
Đường Kiến Tâm ngây ngốc, quay về Sicilia? "Y a" Bàn tay bé nhỏ của Lôi Mông cầm lấy ngón trỏ Đường Kiến Tâm như muốn bỏ vào miệng mình.
Đường Kiến Tâm mắt hiện ý cười, tận tình khuyên bảo, "Ngoan nào, ngón tay mẹ không ăn được, mẹ bảo chú Nick pha sữa cho con nhé."
Lôi Khiếu Thiên trừng mắt với Đường Kiến Tâm, cô ấy có nghe anh nói không vậy? Còn nữa, sao phải gọi Nick đi pha sữa cho con anh? Thân hình to tướng của anh ngồi trước mặt cô chỉ là bài trí thôi hả?
Đường Kiến Tâm cảm thụ được ánh mắt của Lôi Khiếu Thiên, thản nhiên nói, "Anh biết pha sữa à?"
Lôi Khiếu Thiên đứng dậy rồi ra ngoài, lòng tự tôn của anh đã bị kỳ thị nghiêm trọng. Giết người còn không làm khó được anh, huống hồ là một bình sữa.
Chờ sau khi Lôi Khiếu Thiên đi rồi, nụ cười của Đường Kiến Tâm chậm rãi thu lại, đau đớn trong đáy mắt, đến ngay cả bụng cũng quặn đau, mafia? Lôi Triển Lâm? Con gái cô...
"Y a y!"
Lôi Mông dường như cảm nhận được sự không vui của mẹ, vội buông bàn tay bé xíu, miệng mở ra, nước dãi chảy giọt xuống.
Đường Kiến Tâm thương tiếc lau miệng cho Lôi Mông, "Mông Mông có phải là nhớ em gái?"
Lôi Mông không biết cô đang nói gì, ánh mắt to tròn nhìn Đường Kiến Tâm chăm chú, hai tay vung vẩy.
Đường Kiến Tâm cười gượng, "Con còn nhỏ như vậy, sao biết được mình còn có em gái? Con trai, phải đáp ứng mẹ, mau lớn lên nhé."
Ánh nắng bên ngoài chiếu sáng rực rỡ, thanh âm trống rỗng đau buồn vang lên kèm theo đó là những tiếng cười khanh khách của trẻ con...
Sau khi Lôi Khiếu Thiên xuống dưới nhà liền mông muội. Quả thực là muốn giết người mà, lại đi bắt anh pha sữa, đúng là tự chuốc khổ vào thân. Sau khi vào phòng bếp, tìm cả buổi mới tìm thấy hộp sữa bột. Sữa thì tìm được rồi, nhưng dùng cái gì để pha đây? Rối quá.
Nick vào phòng bếp thấy Lôi Khiếu Thiên đứng một bên phát sầu, rất ngạc nhiên, "Đại ca? Sao anh lại ở trong bếp?" Phải biết rằng đại ca lúc nào cũng chỉ phụ trách ăn mà không làm nha, muốn anh ấy mà vào vòng bếp thì so với việc giết anh ấy còn khó chịu hơn.
"... Ừ." Lôi Khiếu Thiên bị bắt gặp sắc mặt có hơi đỏ lên, ấp úng không dám nói mình xuống đây pha sữa, "Khụ khụ, tôi chỉ xem thôi."
Nick liếc cái liền thấy hộp sữa đặt trước mặt anh ấy, bên ngoài thì trấn định còn bên trong thì cười nghiêng ngả, nghiêm trang nói, "Đại ca, để em pha sữa cho thằng nhóc, đại ca có muốn thử không, thằng nhóc mà uống sữa do bố pha thì nhất định rất vui."
Lôi Khiếu Thiên liếc cậu ta một cái, "Pha thế nào?" Anh vốn là một người dứt khoát, nếu bị Nick khám phá ra anh giả bộ, vậy anh còn ngượng ngùng cái rắm à.
Nick cười cười, "Dùng cái này nè." Lắc lắc bình sữa trong tay, để lên bàn ăn, làm mẫu một lần. Đến khi Lôi Khiếu Thiên pha sữa, Nick ở bên cạnh kêu loạn lên, nói cho thêm nước sôi, sữa cho vào quá ít vân... vân...
"Câm miệng, cậu ồn quá rồi đấy." Lôi Khiếu Thiên không thể nhịn được nữa quát Nick, anh pha sữa thôi mà cậu ta ở đâu ra nhiều lời như vậy?
Nick ủy khuất, anh không dám nói, đại ca, nếu anh mà không pha ngon, con trai anh sẽ không uống đâu, con trai anh rất kén chọn đấy.
Lôi Khiếu Thiên liếc mắt qua một cái, tiếp tục làm, trong miệng lại nói, "Bảo Đế Văn thương lượng với Nuss, chuyện này đến đây kết thúc."
Nick chớp mắt, "Đại ca, Đế Văn đã hội hợp với Chris, cứ điểm của Nuss cũng bị hủy một phần ba, tổn thương nặng nề. Vì sau này, anh ta bây giờ cũng chỉ có thể nhịn, hai phe hiện đang tiến hành cuộc đàm phán cuối cùng ở Ai Cập, chắc giờ này bọn họ cũng đạt được mục đích rồi."
Ban đầu Nuss dự định lợi dụng nước X ngăn cản cuộc chiến đấu này, nhưng, tính toán của Nuss lại bị đánh bật lại. Hắn ta từ đầu đến cuối đã không tính đến việc, hắn không biết chị dâu họ là ân nhân cứu mạng của tổng thống nước X. Quan trọng hơn là, đại ca và đối phương lại là người quen biết cũ.
Cho nên nói, biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng. Làm những chuyện lỗ mãng, chỉ đẩy nhanh việc hủy diệt bản thân.
"Ừ, thế lực của Lôi Triển Lâm tan rã, cậu liên lạc với Kiệt và Lương, bảo bọn họ rút về Sicilia."
Nick gật đầu, "Anh Kiệt và anh Lương vừa mới đưa tin, trên đường quay về Ngục Thiên Minh Lôi Triển Lâm đã uống thuốc độc tự sát."
Lôi Khiếu Thiên run lên, lập tức cười nhạt, "Ông ta ngược lại rất biết tự hiểu lấy mình, hừ. Ông ta tưởng rằng chết là có thể thoát khỏi tất cả sao?"
Nick tán thành, anh rất căm thù Lôi Triển Lâm, đang muốn nói nếu bắt được người về Ngục Thiên Minh thì có thể cho ông ta nếm thử mười tám cách thức "bức cung", chẳng ngờ ông ta lại tự sát. Rõ là tiện nghi cho ông ta mà.
"Bảo Kiệt "chia" ông ta làm tám khối, đưa cho các trưởng lão của Lôi gia coi như là "hậu lễ" đặc biệt."
Nick chớp mắt, từ khi nào mà đại ca lại máu tanh như vậy?
"Được, em đi làm ngay."
Vừa mới chuyển thân đi thì nghe Lôi Khiếu Thiên nói tiếp, "Thuận tiện thông tri một chút cho các trưởng lão, Lôi gia gia chủ đã dọn xong yến hội mời bọn họ tới đúng giờ."
Nick thổi phù một tiếng, âm thầm giơ ngón cái với Lôi Khiếu Thiên. Đại ca đúng là đại ca, Hồng Môn Yến này phỏng chừng sẽ làm các trưởng lão nôn mửa.
Chờ Nick đi rồi, Lôi Khiếu Thiên mới nhớ tới mình phải làm gì, lắc lắc bình sữa trong tay rồi cười.
Thằng nhóc này cũng chỉ uống sữa bột mà mạng lớn
Chờ Lôi Khiếu Thiên đi lên, Lôi Mông đã sớm ngủ trong lòng Đường Kiến Tâm. Lôi Khiếu Thiên đi vào, Đường Kiến Tâm nhìn bình sữa trong tay anh, không vui nói, "Chờ anh pha xong thì con trai tôi đã sớm chết đói."
"Ai nói, con anh nào có yếu ớt như vậy."
"Đây là vấn đề về yếu ớt sao? Nó còn nhỏ vậy, đâu chịu được đói?" Anh tưởng thằng bé là anh chắc, mười ngày nửa tháng không ăn không uống mà vẫn có thể sinh long hoạt hổ ư.
"Trước khi lên phòng nó đã uống một bình rồi mà." Lôi Khiếu Thiên nói sạo, quyết không thừa nhận mình pha một bình sữa mất nửa tiếng đồng hồ.
Dĩ nhiên là trong khoảng thời gian đó anh đang cùng Nick nói chuyện sau này.
Đường Kiến Tâm hít sâu một hơi, đặt Lôi Mông nằm lên giường, nói với Lôi Khiếu Thiên, "Ra ngoài đi, đừng quấy rầy con trai tôi ngủ."
Lôi Khiếu Thiên trừng mắt, "Thằng bé ngủ ở đây?" Vậy anh ngủ ở đâu?
"Đương nhiên. Còn nữa, cửa ở đằng sau, khi ra nhớ đóng cửa."
"Đây là phòng của anh." Có thiên lý nữa không hả, đuổi chủ nhân ra ngoài sao.
"Bảy tháng trước đã là của tôi rồi." Đường Kiến Tâm liếc xéo qua anh, nhìn như anh còn muốn nói gì liền tiếp tục, "Đi ra ngoài."
Khóe miệng Lôi Khiếu Thiên giật một cái, "Tâm Nhi, em không thể đối xử với anh như vậy." Vi cái lông gì mà đãi ngộ giữa anh và thằng nhóc chênh lệch lớn như vậy?
"Vậy tôi nên dùng thái độ nào đối xử với anh hả?" Đường Kiến Tâm không còn lời nào để nói, nhất là khi cái mặt như tảng băng của Lôi Khiếu Thiên bày ra biểu tình ủy khuất, làm cô nhìn thật khó chịu, "Được rồi, đi ra ngoài."
Nói xong cũng kéo chăn, nhắm mắt lại, cùng ngủ trưa với Lôi Mông. Lôi Khiếu Thiên hít sâu một hơi, nhìn chằm chằm khuôn mặt yên tâm thoải mái kia của Đường Kiến Tâm, buồn bực khổ não, cuối cùng cũng chỉ đành đặt bình lên ghế rồi đi ra ngoài.
Anh đúng là đã bị đuổi ra khỏi phòng ư?
"Anh." Lôi Khiếu Thiên mới mở cửa ra liền nghe được tiếng Lôi Trảm Thiên, thấy được sự kinh ngạc trong mắt cậu ta thì mặt đầy vệt đen.
Lôi Trảm Thiên tiến lên, sắc mặt âm trầm, "Chuyện gì vậy? Lôi Triển Lâm tự sát sao?"
Sắc mặt Lôi Khiếu Thiên cũng rất khó coi, chẳng qua nguyên nhân chủ yếu là do bị đuổi khỏi phòng, nghe được ba chữ Lôi Triển Lâm thì càng tức tối, "Anh đã bảo Nick đi xử lý rồi."
"Ừ, nhưng mà, em cảm thấy rất kỳ quái." Lôi Trảm Thiên theo Lôi Khiếu Thiên xuống lầu, có chút lo lắng.
Lôi Khiếu Thiên nhíu mày, "Nói thử xem."
"Mấy năm nay Lôi Triển Lâm trắng trợn hoạt động, cũng là vì có lá bùa hộ mệnh kia của bố, cho rằng chúng ta không dám động tới ông ta nên mới càn rỡ hoành hành ngang ngược như thế, ông ta là ai chứ? Con chuột sợ chết nhất, làm sao có thể tự sát? Điều này thật không hợp lẽ thường."
"Bây giờ ông ta đã không còn tiền vốn mà càn rỡ nữa rồi." Hơn một tháng trắng trợn chèn ép, ngay cả cứ điểm của Nuss cũng bị hủy đi một phần ba, thế lực kia của Lôi Triển Lâm căn bản không chịu nổi một kích.
Lôi Trảm Thiên lắc đầu, "Lôi Triển Lâm cho tới bây giờ chưa từng sợ rơi vào trong tay chúng ta, đại ca anh chắc là hiểu."
Lôi Khiếu Thiên dừng bước, nhìn Lôi Trảm Thiên, "Em muốn nói gì?"
"Liệu ông ta có thật là Lôi Triển Lâm?" Người tự sát đó có thật là Lôi Triển Lâm? Hay đó chỉ là ngụy trang? CHƯƠNG 92.2:
Lôi Khiếu Thiên nhíu mày, nghi hoặc nổi lên. Không cần Lôi Trảm Thiên nhắc nhở thì anh cũng biết trong đó có vấn đề. Thế nhưng cho dù là vậy thì tính sao. Nếu Lôi Triển Lâm đã dám dùng thủ đoạn, Lôi Khiếu Thiên anh lẽ nào lại sợ ông ta?
"Em đi một chuyến tới Italia, tới nơi Lôi Triển Lâm xảy ra sự cố."
Lôi Trảm Thiên gật đầu, "Được, anh." Hai người xuống phòng khách, Lôi Trảm Thiên như là đột nhiên nhớ tới cái gì, "À phải, anh, Kiệt và Lương đã quay về Sicilia, đi theo còn có cả sư muội của chị dâu nữa."
Sư muội? Lôi Khiếu Thiên nghi hoặc nhìn Lôi Trảm Thiên, ai cơ?
Lôi Trảm Thiên thở dài, chắc là phụ nữ trong mắt đại ca cũng chỉ có dì nhỏ với chị dâu, "Đồ đệ nhỏ tuổi của Địch Long, Tiểu Ngải."
Lôi Khiếu Thiên gật đầu, ra vẻ bừng tỉnh, hóa ra là cô gái ấy.
"Sao cô ta lại ở cùng với mấy người Kiệt thế?"
Lôi Trảm Thiên cười tươi, "Có người nói, Kiệt đang có một chân với cô gái này."
"Biết rồi, em bảo Kiệt chú ý một chút, xem có thể từ miệng cô ta mà biết chỗ ở của Địch Long không." Ánh mắt Lôi Khiếu Thiên hiện lên sự khát máu.
Lôi Trảm Thiên gật đầu, "Dì nhỏ bị dượng gọi về, dì bảo em nói với anh, chờ khi cháu trai được hai tuổi thì dì ấy lại tới ôm."
Khóe miệng Lôi Khiếu Thiên giật một cái, khoát tay, "Việc này không cần bàn nữa." Anh cũng không muốn con mình chịu tội, "Bảo Kỳ sinh cho dì ấy một đứa."
"Ô kìa, anh họ, các anh không thể nói xấu sau lưng người khác như vậy đâu nhé!"
Thẩm Dương Kỳ vừa xuống lầu liền nghe được câu nói của Lôi Khiếu Thiên, nghiêng ngả cả người, thiếu chút nữa lăn từ trên cầu thang xuống.
Lôi Trảm Thiên nhìn về phía Thẩm Dương Kỳ, "Cậu cũng trưởng thành rồi, nếu dì nhỏ muốn có cháu, cậu cũng không thể bất hiếu được đâu."
Quan trọng nhất là, anh không muốn con của đại ca chịu tội. Nghĩ đến lịch sử đầy máu, Lôi Trảm Thiên rơi lệ đầy mặt.
Thẩm Dương Kỳ chạy mấy bước tới bên cạnh Lôi Trảm Thiên, chu mỏ, "Đừng, mẹ em có thể chất biến thái, em thà làm đứa con bất hiếu còn tốt hơn." Nghĩ đến đứa con tương lai của anh cũng bị bà mẹ biến thái kia chà đạp, cả người anh run lên.
"Kỳ thực, dì nhỏ cũng không phải bưu hãn lắm."
Thẩm Dương Kỳ cười nhạt, rất khinh thường nhìn Lôi Khiếu Thiên, "Vậy sao anh không đưa thằng nhóc kia cho mẹ em?"
Lôi Khiếu Thiên nghẹn họng, không thèm nói nữa.
Lôi Trảm Thiên lắc đầu, "Kỳ, khi nào thì cậu quay về Sicilia?"
Thẩm Dương Kỳ suy nghĩ một chút lắc đầu, "Em ở cùng chị dâu." Đây là phân phó trước khi mẹ anh đi. Nếu không trông chừng cho kỹ chị dâu thì anh phải đưa đầu mình về.
Lôi Trảm Thiên gật đầu, nơi này có Kỳ, Nick, và đại ca thì anh đi cũng yên tâm. Bây giờ mặc kệ có phải Lôi Triển Lâm đã chết thật không, chí ít các trưởng lão kia không dám làm càn trước mặt đại ca.
Lôi Khiếu Thiên biết sự lo lắng của Lôi Trảm Thiên, "Chuyện nơi đây giải quyết xong rồi thì anh cũng về Sicilia."
Lôi Trảm Thiên gật đầu, đột nhiên nghĩ đến việc mà bọn họ chôn sâu dưới đáy lòng không muốn đối mặt, ánh mắt nhìn Lôi Khiếu Thiên ánh có chút né tránh, nhưng, cuối cùng anh vẫn lên tiếng, đại ca sớm muộn cũng phải biết.
"Anh, tiểu công chúa ở bên cạnh ông nội bà nội, anh có muốn..." Đi thăm con bé không?
Lôi Khiếu Thiên sửng sốt, không ngờ cậu ta lại dời chủ đề sang chuyện này, quay đầu nhìn Lôi Trảm Thiên, hơn nửa ngày mới lên tiếng, giọng nói tắc tịt, "Có thể ở cùng với ông nội bà nội, nó hẳn sẽ không quá buồn nữa?"
Lôi Trảm Thiên, Thẩm Dương Kỳ nhíu mày. Bầu không khí có chút nặng nề. Thẩm Dương Kỳ trách cứ nhìn Lôi Trảm Thiên, sao giờ lại nói chuyện của tiểu công chúa ra làm gì? Lôi Trảm Thiên mặt không thay đổi trừng lạiThẩm Dương Kỳ, cậu tưởng bây giờ không nói thì vạn sự sẽ đại cát ư?
Đại ca cũng rất khó chịu.
Ánh mắt Lôi Khiếu Thiên phiêu hốt, trong đầu thoáng hiện lên viên thịt tròn nho nhỏ khắp người là máu kia, trái tim đau đớn, đã bao nhiêu năm rồi mà trái tim chưa từng đau đớn như vậy? Ngoại trừ năm ấy khi bố mẹ nằm trong vũng máu cách bọn họ không xa, anh cảm thấy như trái tim đã bị cắt mất một miếng. Nếu, cảm giác đau đớn ấy lại quay lại...
Ai cũng nói anh là một người lãnh khốc vô tình, chỉ có anh biết, anh không dám có tình, bởi từng người mà anh quan tâm đều rời bỏ anh đi...
Đường Kiến Tâm ngây người như phỗng đứng ở ngã rẽ cầu thang. Bình sữa trong tay đã không còn nóng nữa, ngay cả trái tim cô cũng dần lạnh lẽo...
Tiểu công chúa, con gái cô... đứa bé có duyên mà không có phận! Nếu không phải cô không cẩn thận, nó cũng sẽ không rời bỏ cô...
Đường Kiến Tâm che mặt cắn môi, nước mắt chạy dọc theo kẽ ngón tay, tim co rút đau đớn. Xin lỗi, xin lỗi, do mẹ không tốt, không thể bảo vệ cho con... Sau khi Lôi Khiếu Thiên ra ngoài, cô nhìn thấy cái bình sữa còn trên ghế, vốn định xuống phòng bếp pha bình khác, không ngờ lại nghe được những lời đó...
Đó chính là cắt một miếng thịt trên người cô xuống!
Lôi Trảm Thiên, Thẩm Dương Kỳ cười có chút miễn cưỡng, "Phải, nhất định là không đâu, bố mẹ nhất định sẽ chăm sóc tốt cho tiểu công chúa."
Lôi Khiếu Thiên hoảng thần, những điều đó đều gạt người, ai cũng biết. Thế nhưng, Lôi Trảm Thiên vẫn đáp lại Lôi Khiếu Thiên, chỉ hy vọng như vậy sẽ khiến mọi người có thể dễ chịu hơn.
Chị dâu gặp chuyện không may, bọn họ đều có trách nhiệm.
Trong lúc nhất thời toàn bộ phòng khách đều lâm vào cảnh tĩnh mịch, không ai nói chuyện. Đường Kiến Tâm rũ hai tay, chân bước về phòng...
Trong mắt cô ngoại trừ đau đớn ra chỉ còn hận ý, hận ý tràn ngập trong đầu!
Lôi Triển Lâm, cô sẽ không bỏ qua!
Cách ngày, Lôi Trảm Thiên liền đi. Cả tòa thành to lớn càng có vẻ trống rỗng, Lôi Khiếu Thiên cũng đi sớm về trễ, chỉ có Nick còn theo sau Đường Kiến Tâm, cùng chăm sóc Lôi Mông.
Vết thương của Đường Kiến Tâm cũng sắp lành lại. Tai họa do lần sinh trước đó để lại cũng gần bình phục, thế nhưng, ngày nào cũng phải uống một bát thuốc đen xì là điều không tránh khỏi. Nick bảo với cô đây là thuốc để điều trị tâm ẩn, cô cũng đành ngoan ngoãn mà uống.
Nguyên nhân quan trọng nhất là, cô muốn thân thể mau chóng hồi phục lại thật tốt, những oán hận trong lòng cô cần phải tự đi đòi lại.
"Nha nha." Lôi Mông bò trên sô-pha, thấy Đường Kiến Tâm không để ý tới em, có chút bất mãn, cố gắng kéo lại tâm tư của người mẹ nào đó.
Nick cười híp mắt nhìn Lôi Mông, rất muốn vỗ vào cái mông nhỏ mấy cái, "Thằng nhóc lớn lên nhanh thật đó." Còn chưa tới ba tháng mà tay chân đã chắc chắn thế này.
Đường Kiến Tâm gật đầu, "Là do cậu chăm sóc tốt thôi
Nick cười rất ngại ngùng, "Đây là việc Nick nên làm." Lần trước bị đại ca ném vào Từ Đường, anh nào dám qua quýt nữa?
Đường Kiến Tâm ôm lấy Lôi Mông, nhìn Nick, "Cảm tình mấy anh em các cậu thật tốt." Không giống như cô khi còn ở Ám Hoàng, lúc nào cũng tính toán, xa lánh, ngờ vực vô căn cứ, vạch ra khuyết điểm của nhau.
Nick gật đầu, thanh âm có chút xa xôi, "Mạng của bọn em đều do đại ca ban cho." Tuy rằng tình huống không giống nhau, thế nhưng nếu bọn họ không gặp được đại ca, chắc đã đi gặp Diêm Vương từ lâu rồi, đâu còn có thể giống như bây giờ, sống thật tiêu sái, là đại ca đã cho bọn họ cơ hội sống lại.
Đường Kiến Tâm vô cùng kinh ngạc, "Tôi biết các cậu đều là bá chủ một phương, sao lại nguyện ý đi theo Lôi Khiếu Thiên?" Cho dù Lôi Khiếu Thiên có ân với bọn họ, cũng không đến mức phải đi làm thủ hạ thế chứ? Thế giới này không phải có rất nhiều phương pháp báo ân hay sao?
"Đại ca rất tốt." Nick trả lời, "Đừng thấy em bên ngoài uy phong, kỳ thực đến trước mặt đại ca, cho dù làm cháu trai, hơn nữa có thể đi theo bên cạnh đại ca, bọn em cam tâm tình nguyện, đây là vinh hạnh của bọn em."
Đường Kiến Tâm bĩu môi, "Tôi cũng đâu thấy Lôi Khiếu Thiên có sức quyến rũ lớn vậy đâu?"
Nick cười không nói, chị dâu, nếu đại ca không có sức quyến rũ như vậy, liệu chị sẽ cam tâm tình nguyện ở lại tòa thành, ở lại bên cạnh đại ca sao?
Đường Kiến Tâm nhìn nụ cười của Nick mà lỗ chân lông dựng ngược. Thằng nhóc này nhỏ hơn cô bảy tuổi thế mà cười còn âm trầm hơn cả cô.
"Tôi nói này Nick, năm nay chắc cậu cũng đã mười chín tuổi rồi hả?"
Nick khó hiểu nhìn Đường Kiến Tâm, "Đúng vậy." Sao chị dâu đột nhiên hỏi tuổi anh làm gì?