Mẹ Mạnh Mẽ Mua Một Tặng Hai

An Như Ý ngàn lần cũng không ngờ rằng, bà sẽ bị cặp sinh đôi mạnh mẽ chất vấn như thế , An Như Ý cũng không thể ngờ rằng bản thân mình bởi vì không có cách nào đối mặt với sự chất vấn của cặp sinh đôi mà hoang bỏ chạy, chắc Tâm Á nhất định rất thất vọng.

An Như Ý nhớ lại ánh mắt lấp lánh sắc xảo của An Bình khi cậu chất vấn, liền cảm thấy một hồi kinh hãi, đứa bé này, quá mức thông minh rồi ? Tại sao có thể như vậy?

Bà càng ngàn vạn lần không nghĩ tới Tâm Á lại ở ra nước ngoài mà sinh một cặp sanh đôi, lại còn dấu diếm bà tận bảy năm .

Không biết một thân một mình nó đã là thế nào để vừa hoàn thành việc học, một mặt lại có thể nuôi lớn hai đứa con đây? Dựa vào việc bà chỉ cho nó một ít tiền sao? ! Không thể nào, hẳn là đứa bé này đã chịu không ít khổ rồi. . . . . .

Quả thật bà không có tư cách đối mặt sự chất vấn của hai đứa bé, rồi còn có Tâm Á nữa. Bà tự nhìn lại bản thân mình, những năm qua vẫn luôn yêu cầu Tâm Á đừng quay về, mà một câu giải thích cũng không có. Còn Tâm Á, cho dù trong lòng có oán hận, cùng chỉ biết tự bản thân mình vượt qua những thứ oán hận kia, cho nên, giờ khi mang hai đứa bé tới gặp bà, cùng cho thấy bản thân nó chấp nhận tất cả.

An Như Ý có chút mất mác, bà bị hai đứa nhỏ ghét rồi, bà đã không có làm tốt trách nhiệm của một người mẹ, càng không phải là một bà ngoại tốt, để hai đứa bé yêu thích.

Bảy năm nay, không. . . . . . Những năm nay khi mang theo Tâm Á, bà đã được làm gì chứ? !

Tâm Á ở Chu gia bị uất ức, không phải là bà hoàn toàn không biết, bà chỉ biết một mực trốn tránh, khi Tâm Á bị tổn thương thì bà cũng chỉ biết để cho nó rời đi, thậm chí ra khỏi nước, gần như đã hoàn toàn không hề suy tính đến chuyện một cô gái nhỏ tuổi như vậy sao lại muốn xa rời mẹ mình chứ, mà khi rời xa thì sẽ sồng như thế nào. . . . . .

An Như Ý vô cùng tự trách, Tâm Á, con của ta, phải khổ sở như vậy mang theo hai đứa trẻ nuôi lớn.

Nhưng Tâm Á đúng là sinh được hai đứa bé rất ngoan, mặc dù nói chuyện sắc bén đối với bà, nhưng cũng nhờ những câu này mà cảnh tỉnh bà. Trong lời nói còn có sự ủng hộ đối với Tâm Á, vô cùng mạnh mẽ.

Tâm Á, người làm mẹ như con, so với người mẹ là ta đây làm tốt hơn rất nhiều. . . . . .

An Như Ý lệ rơi đầy mặt.

Có lẽ, cũng đã đến lúc nên thẳng thắn nói ra tất cả rồi. Tâm Á, mẹ không phải cố ý muốn tổn thương con. Tuyệt đối, nếu như có thể lựa chọn, bà tuyệt sẽ không làm, nhưng. . . . . .

Bà ở Chu gia né tránh cũng đã nhiều năm rồi, bà trốn tránh quá khứ đã quá lâu, có lẽ lúc này cũng nên đối mặt.

Ít nhất là vì Tâm Á, và cũng là vì che chở hai đứa con của Tâm Á. . . . . .

An Như Ý hạ quyết tâm. . . . . .

*

"Cô bé này. . . . . ." Trình Quân Hạo ôm An Tâm Á đã chìm vào giấc ngủ thở dài thật thấp, cuối cùng độc tình cũng đã được giải hết, nhưng anh cũng phải mất hết bốn tiếng đồng hồ.

Trên môi cô đặt một nụ hôn thật nhẹ, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô mệt mỏi ngủ thiếp đi, có chút không muốn đứng dậy, nhưng cũng đã đến lúc nên đi ra ngoài đối mặt với hai đứa sanh đôi rồi.

Mặc dù, anh cũng rất mệt mỏi, muốn ngủ một chút. Nhưng mà, nghĩ đến sự lo lắng của hai đứa con, anh dù có mệt mỏi hơn nữa cũng phải đi ra ngoài. Bởi vì bọn họ dọn đi, anh cảm thấy rất tịch mịch, nên tối hôm qua một đêm chưa chợp mắt chút nào, vậy mà hôm nay lại xảy ra chuyện như vậy, anh cảm thấy rất có lỗi với hai đứa con, về việc này, quả thật là do anh đối với Lâm Khả Nhân không quả quyết.

Đứng dậy, mặc quần áo, trong phòng đầy tràn mùi vị tình dục, hòa trộn giữa mùi mồ hôi thuộc về cô, và mùi tinh dịch của anh, hòa vào một chỗ với nhau, tản mát ra một mùi hương dụ dỗ người khác.

Trình Quân Hạo mặt ửng đỏ hiếm thấy, mở cửa ra ngoài.

Liền đối mặt với đôi mắt nhỏ mang theo tìm tòi nghiên cứu thuần khiết của An Tĩnh.

An Tĩnh hiển nhiên muốn chạy vào trong phòng, bị An Bình kéo lại, An Tĩnh quay cái miệng nhỏ nhắn lại, không cam lòng nói: "Em muốn đi chăm sóc mẹ. . . . . ."

(⊙_⊙)

Trình Quân Hạo có chút lúng túng đỏ mặt, tình cảnh ở trong đó, còn là nhi đồng thì một chút cũng không nên biết.

Cho nên, anh liền lùng túng di dời tầm mắt.

An Bình ngăn cản cậu, rồi dụ dỗ, "Lẳng Lặng, mẹ đã ngủ rồi, đừng quấy rầy mà . . . . . ."

An Tĩnh do dự một chút, lo lắng nói, "Nhưng mà em vẫn muốn đi xem mẹ một chút, xác nhận một cái, em sẽ bước chân nhẹ nhàng, không đánh thức mẹ. . . . . ."

An Bình bất đắc dĩ, trừng mắt liếc Trình Quân Hạo cái tên đầu sỏ gây nên chuyện này.

Trình Quân Hạo vội ho một tiếng, dụ dỗ An Tĩnh, "Mẹ đã ngủ rồi a, hơn nữa lúc này không thể bị đánh thức. . . . . ." Cái cảm giác này giống như trợn mắt nói dối với một thiên thần ngây thơ vậy, Trình Quân Hạo thấy rất xấu hổ.

An Tĩnh vẫn không cam lòng, chu môi, "Có phải ông cố ý không để cho tôi đi gặp mẹ hay không, có phải mẹ vẫn không có khỏe lại hay không? !"

"Rất khỏe, tuyệt đối rất khỏe . . . . ." Mồ hôi lạnh của Trình Quân Hạo tý tách thẳng đường rơi xuống, "Chỉ cần Lẳng Lặng không đi nháo mẹ, đến ngày mai mẹ sẽ khỏe ngay thôi. . . . . ."

An Tĩnh trừng lơn hai mắt, bày tỏ việc vô cùng nghi ngờ nhìn chằm chằm Trình Quân Hạo.

=.= ! Mặt Trình Quân Hạo khẽ ửng hồng, vô cùng thẹn thùng. Đây là lần đầu tiên, bị một đứa nhóc nhìn thấy tình cảnh xấu hổ này. Lặng yên a. . . . . .

An Bình cũng lôi kéo An Tĩnh, khuyên cậu không nên đi nháo An Tâm Á, An Tĩnh cuối cùng cũng gật đầu đồng ý, mặc dù vô cùng không cam lòng, nhưng đối với An Bình, cậu là vô cùng sùng bái, vô cùng nghe lời.

Trình Quân Hạo tương đối đau đầu 囧, đối với cái thân phận làm cha này của mình, thì so với địa vị của An Bình trong lòng An Tĩnh so ra là kém rất xa mà phân lượng để nói chuyện của An Bình cũng nặng hơn rất nhiều. Rối rắm ~~

Cuối cùng An Bình cũng an ủi được An Tĩnh.

An Bình nhìn trạng thái của Trình Quân Hạo, suy nghĩ một chút, nói: "Chuyện này liền giao cho ông đó, trước tiên tôi mang Lẳng Lặng trở về, về phần mẹ làm phiền ông chăm sóc thật tốt. . . . . ."

Trình Quân Hạo trịnh trọng gật đầu một cái, nói: "Cha, tuyệt sẽ không để cho Tâm Á gặp chuyện không may. . . . . ."

An Bình nhìn sự nghiêm túc hiếm có của anh, cuối cùng lôi An Tĩnh đi, nếu An Tĩnh không đi, sẽ không biết có bao nhiêu chuyện khó xử sẽ xảy ra, An Bình cũng không muốn tuổi thơ An Tĩnh bị ô nhiễm. Haizz, bản thân nó biết quá nhiều, tuyệt đối không vui sướng. . . . . .

Bộ Phi Yên cùng Đêm 13, mỗi người ôm một đứa, ái muội liếc mắt nhìn hướng Trình Quân Hạo, đóng cửa đi ra.

Người tới ngoài cửa là Con Muỗi, hắn nghe có chuyện xảy ra, vội vàng phái người đến, Con Muỗi nhìn về phía ánh mắt của An Bình cũng tràn đầy sự áy náy, tại bọn họ có sơ sót, nên mới đưa đến nhiều chuyện xảy ra như vậy. Ai. . . . . .

An Bình cũng không nói gì, đoàn người cứ vậy mà rời đi.

Chỉ là trước khi đi Đêm 13 chỉ chỉ bên trong cửa, nói: "Chớ vào đi quấy rầy. . . . . ."

Con Muỗi hiểu, chỉ đứng giữ ở ngoài cửa.

Phó Vũ Hằng đã sớm bị bọn họ đuổi đi, An Bình cũng không muốn lúc cha cậu cùng mẹ cậu làm chuyện ồn ào, lại có một người đàn ông ở ngoài cửa ngồi đó mà tràn đầy tưởng tượng, đó cũng là sự sỉ nhục đối với mẹ mình, cho nên, Phó Vũ Hằng mặc xòn quần áo, thoa xong thuốc, liền bị An Bình nhẫn tâm đá ra ngoài.

Đáng thương cho một đời làm vai nam chính, mỹ nam trắng noãn mê người, lúc ra khỏi khách sạn lại bị vây xem như khỉ xuất núi, may mắn là không có ai nhận ra anh ta, nếu không, trong lòng Phó Vũ Hằng ý định tự tử có khi cũng sẽ xuất hiện, còn không biết có thể nháo ra cái xì căng đan khó nghe khó coi nào hay không nữa. . . . . .

Trình Quân Hạo lại trở vào bên trong phòng, nghĩ tới nghĩ lui, cũng cảm giác An Bình đối với anh đã rất nhân từ, ngay khi xác định Tâm Á đã không có việc gì thì liền rời đi. Nếu như nó không đi mà cứ đống đô ở nơi này, anh thật có chút không biết làm sao.

Đứa bé này, thông minh quá mức kinh người. Trình Quân Hạo cũng tự cảm thấy không bằng, ngày sau nhất định sẽ trở thành một nhân tài xuất chúng. Suy nghĩ một chút thì lại cảm thấy có chút kiêu ngạo, dù sao cũng là nhờ mầm móng của mình. . . . . . =.=!!!!!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui