Edit: Hắc Bạch
Từ khi Trần Hạnh có một khoản tiền đặt trên chiếc tủ đầu giường, cậu luôn nghĩ muốn tiêu bớt một chút.
Cậu cũng không còn bạn gái để có thể tốn tiền, vì thế liền chuẩn bị đi dạo một vòng quanh cửa hàng, mua cho mình thêm chút đồ cho ra dáng người lớn.
Trần Hạnh khi còn bé, từng có một giáo viên mỹ thuật nhìn thấy mà thương, đã cho cậu chiếc ví tiền tự làm.
Trần Hạnh lúc nào cũng mang trên người, chỉ là trong ví mãi mãi chẳng có nổi đồng tiền.
Năm cậu học cấp hai, chị tiểu Vũ tới cô nhi viện, thấy ví tiền trong cặp sách cậu trống rỗng, tuỳ ý nhét vào trong mấy tờ giấy của mấy cô bé cho cậu, thỉnh thoảng lại nhét mấy đồng tiền lẻ còn thừa khi mua đồ bỏ vào trong ví của Trần Hạnh.
Trần Hạnh cũng không đặc biệt yêu thích thứ gì, ở bên ngoài thường có mấy anh em lưu manh không rõ lai lịch mời cậu ăn cơm, hút thuốc người khác cọ rượu người khác, giới lưu manh trong thành phố nhỏ này ai cũng biết, Trần Hạnh học trường cấp hai Thanh Thành vừa đẹp trai, đánh đấm cũng vô cùng tốt, là một kẻ đầy tiềm lực trong tương lai, tất cả mọi người ai ai cũng muốn kết thân, có quan hệ tốt với cậu.
Cậu không được hưởng qua dư vị giàu có, nhưng ngẫm kỹ lại thì bản thân cũng chẳng thiểu cái gì.
Tiển lẻ và mấy mẩu giấy trong ví cũng chưa từng động đến, cậu mang chúng đến nước Anh, ném vào trong ngăn kéo trong phòng.
Bây giờ, trong ngăn kéo lại xếp đầy, gọn gàng những cọc tiền lớn in hình ảnh chân dung nữ hoàng.
Trần Hạnh cầm vài cọc tiền trong tay ước lượng một chút, nhét vào trong cặp, dùng máy tính tìm kiếm 'điểm mua sắm ở London', 'những nơi sang trọng nhất', rồi xuống lầu gọi chiếc taxi, đi thẳng đến Selfridges trên Phố Oxford(*).
*Selfridges trên Phố Oxford
Cậu bước vào một cửa tiệm trang sức kim quang lấp lánh, trên vai còn đeo cặp sách, trên vai còn đeo cặp sách, ngắm nghía đồng hồ kim cương đặt trong kệ, tính xem bản thân có mang đủ tiền mua một chiếc không.
Ngoài cửa có hai người đi vào, trông có vẻ là hai cha con.
Trần Hạnh quay lưng về phía họ, ban đầu cũng không chú ý tới, mãi đến lúc thiếu niên kia hét lên một tiếng.
"Baba, cái đồng hồ này đẹp quá!" Giọng thiếu niên ngọt như kẹo, Trần Hạnh không khỏi quay đầu nhìn thoáng qua, một thiếu niên con lai đang khoác tay nũng nịu với người đàn ông trung niên Trung Quốc, mà người này, chính là ba ruột Trần Hạnh.
Ông ta cũng nhìn thấy Trần Hạnh, sửng sốt hai giây, nhìn ông ta có vẻ rất ngạc nhiên: "Mày —— sao mày lại ở đây?"
"Sao tôi lại không thể ở chỗ này?" Trần Hạnh khó hiểu hỏi ông ta, "Thế tôi nên ở đâu?"
Ba Trần Hạnh cau mày, lùi lại một bước, lôi kéo thiếu niên đi, thiếu niên đó còn hỏi ông ta:" Đó là ai?"
Ông ta giống như tránh ôn thần mà đi thật nhanh, dỗ dành thiếu niên: "Một kẻ râu ria."
Trần Hạnh vô duyên vô cớ bị gọi là "kẻ râu ria", trong lòng rất khó chịu, cậu đi đến trước quầy hàng hai người họ vừa tới nhìn xem qua, hỏi: "Cậu ra vừa mới nhìn chiếc đồng hồ nào vậy?"
Nhân viên bán hàng mở khoá tủ kính, lấy ra một chiếc đồng hồ, quả thật rất đẹp mắt.
"Bao nhiêu tiền?" Cậu hỏi.
Nhân viên bán hàng báo cho một con số, số tiền cậu mang theo khẳng định không đủ, Trần Hạnh có chút do dự.
Cùng lúc đó, trên bàn làm việc của Lâm Tu Thừa có một tập hồ sơ dày.
Lâm Tu Thừa đã trở thành người giám hộ của Trần Hạnh được hơn 3 tháng, Lâm Tu Thừa chưa bao giờ dễ dàng tin tưởng người khác, huống hồ lai lịch Trần Hạnh xem như không rõ, vì thế hắn tìn người điều tra chi tiết Trần Hạnh.
Quá khứ của Trần Hạnh tại Thanh Thành đơn giản đến mức chỉ cần một trang giấy là có thể nói xong, nhưng lý do cậu ra đời và mẹ của cậu thì lại không dễ tìm như thế, cậu sinh ra vào thời điểm Trần gia danh thế cường thịnh, dùng tiền tài cũng như quyền lực để che giấu đi rất nhiều thứ, bây giờ đã qua mười sáu năm, sự thật đã sớm bị chôn vùi bên dưới tầng tầng lớp lớp gạch đá.
Phía điều tra tốn không ít sức lực, chạy đi chạy lại bao nhiêu quốc gia, mới có thể điều tra rõ ràng tiền căn hậu quả* thân thế của Trần Hạnh, đem tất cả những gì mà bản thân Trần Hạnh cũng không biết, chỉnh lý thành một tập hồ sơ, giao cho Lâm Tu Thừa.
*tiền căn hậu quả: nguyên nhân hậu quả, đầu đuôi câu chuyện.
Lâm Tu Thừa mở tập hồ sơ, xem xét cẩn thận.
Mẹ ruột Trần Hạnh là Lộ Dao, là cô gái trong một gia đình bình thường, trong nhà chỉ có mỗi một cô con gái, táng gia bại sản để đưa bà sang Áo học đàn violin, trên tấm ảnh Lộ Dao thanh thuần xinh đẹp, vẫn còn mang theo vẻ ngượng ngùng của cô gái mới lớn.
Ba ruột Trần Hạnh là Trần Tử An khi đang du lịch ở Áo thì gặp gỡ Lộ Dao, hai người trẻ tuổi cứ thế rơi vào bể tình.
Trần gia đương nhiên là phản đối việc Trần Tử An kết hôn với cô gái không có bối cảnh gì, nhưng lúc này Lộ Dao đã mang thai, hai người khi đó có tình thì uống nước cũng thấy no, vì để tránh né tai mắt cũng như sự kiểm soát của Trần gia, tại Thanh Thành sinh ra Trần Hạnh.
Lúc Trần Hạnh mới năm tháng tuổi, Trần Tử An nhận ra tình yêu không thể lo nổi một bữa cơm, một đại thiếu gia như ông ta không thể nào trải qua những ngày tháng nghèo khổ như thế này, ông ta liền liên lạc Trần gia, trở về Anh.
Lộ Dao chưa chồng mà đã có con, không dám liên lạc với người nhà đã gửi gắm hy vọng vào mình, chỉ có thể một mình làm bao nhiêu việc vặt, một mình nuôi con.
Chịu áp lực nặng nề, bà mắc bệnh trầm cảm trầm trọng.
Cuối cùng, một buổi sáng nọ, bà đưa Trần Hạnh đến trước cổng cô nhi viện Thanh Thành, một mình trở về căn phòng thuê nhỏ, uống hết thuốc ngủ đã chuẩn bị sẵn từ lâu.
Trần Tử An sau khi về nước, liền kết hôn với cô gái của một gia đình giàu có người Anh, hai người sinh hạ một đứa con trai, nhạn được muôn vàn sủng ái.
Những năm gần đây, nhà ngoại phá sản, Trần gia cũng dần dần suy thoái, chưa bao giờ nghĩ sẽ tìm đứa cháu trai lưu lạc bên ngoài này.
Năm ngoái, vợ Trần Tử An qua đời, ông ta nhớ tới đứa con trai lớn của mình, lúc về nước thì đến Thanh Thành tuỳ ý điều tra một chút, liền tìm thấy Trần Hạnh.
Ban đầu ông ta thật sự muốn đưa Trần Hạnh về nhận tổ quy tông, nói đến cùng, ông và Lộ Dao cũng đã từng yêu nhau.
Thủ tục còn chưa bắt đầu làm, thì Trần gia lại xảy ra chuyện.
Được ăn cả ngã về không mà đầu tư vào một dự án bất động sản trong nước, thực hiện được một nửa rồi thì nổ ra một vụ bê bối lớn, vì hạng mục này, Trần gia đã vay mượn của công ty Lâm Tu Thừa rất nhiều, lúc đầu còn nghĩ có thể bán được ngay, nhưng đến bây giờ tiền vốn một đi cũng không trở lại.
Chú hai Lâm Tu Thừa nghe nói Trần gia có cậu trai nhỏ, từ nhỏ đã xinh đẹp, liền nổi một trận ác ý, muốn bọn họ đưa thằng nhóc đó cho Lâm Tu Thừa chơi một chút.
Người nhà họ Trần luống cuống, con trai nhỏ này là bảo bối của nhà bọn họ, Trần Tử An đương nhiên cũng không đành lòng.
Ông ta nghĩ ra một thứ —— vốn dĩ ông ta muốn lặng lẽ đưa Trần Hạnh sang Anh, đợi khi ván đã đóng thuyền, lại nói cho trưởng bối trong nhà, lần này vừa vặn đúng lúc, dứt khoát đá Trần Hạnh ra làm con dê thế tội.
Trần Tử An cùng ba ông ta nói chuyện, ba ông ta không những không trách ông ta tự tung tự tác, lại còn khen ông ta làm rất tốt, vì thế bỏ thủ tục nhận con trai, tìm một trường ngôn ngữ cho Trần Hạnh rồi gửi offer, rồi làm hộ chiếu xuất ngoại.
Lâm Tu Thừa nhìn tập hồ sơ, không rõ tư vị gì.
Trần Hạnh sinh ra không lâu thì Trần Tử An bỏ rơi cậu, Trần Hạnh ở Thanh Thành ngày qua ngày trôi qua như cá gặp nước thì ông ta lại đuổi tới muốn nhận lại, được nửa chừng thì muốn đẩy cậu ra thay đứa con trai kia chịu nhục.
Trong hồ sơ còn đề cập đến vài chuyện vớ vẩn, như phiếu xét nghiệm của Trần Hạnh năm mười bốn tuổi đánh nhau với người ta phải nhập viện cũng có, còn có không ít lần Trần Hạnh đến bệnh viện kiểm tra thương tích rồi lấy thuốc.
Những năm tháng này của Trần Hạnh khác một trời một vực với đứa con trai nhỏ của Trần Tử An, khi Trần Hạnh ở góc tường cô nhi viện đánh nhau với người ta, thì con trai nhỏ của Trần Tử An thì mặc quần áo hành hiệu, học ở nhà trẻ quý tộc.
Con trai nhỏ của ông ta sinh ra đã ngậm thìa vàng, nhận hết sủng ái, còn Trần Hạnh, cái gì cũng chẳng có.
Người cha giống như Trần Tử An, sống trên thế gian này, cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Trên màn hình máy tính đang mở bức ảnh Cố Kình chụp cho Trần Hạnh, trong ảnh Trần Hạnh đang dựa vào song sắt của cầu Tháp Luân Đôn*, mỉm cười đắc ý.
Hắn đem hồ sơ bỏ vào máy cắt giấy, những thứ này không nên để Trần Hạnh biết.
*Cầu Tháp Luân Đôn
Lâm Tu Thừa gọi điện cho thuộc hạ: "Sau này thiết bị giám sát với máy nghe lén trong phòng Trần Hạnh, bỏ hết đi."
Không bao lâu, Trần Hạnh gọi điện tới Lâm Tu Thừa.
"Ba ba, con nhìn thấy một chiếc đồng hồ vô cùng đẹp."
Trần Hạnh không tự chủ được học theo cách nói chuyện của thiếu niên kia, Lâm Tu Thừa nghe thấy liền nhíu mày: "Ăn nói đàng hoàng."
"Tôi muốn mua một chiếc đồng hồ, nhưng mà đắt quá, tôi có thể dùng thẻ của anh không?" Cậu khôi phục giọng điệu bình thường, báo lại con số mà nhân viên cửa hàng nói cho cậu.
"Cậu cứ dùng đi" Lâm Tu Thừa lại nói, "Về sau mấy thứ rẻ như vậy, không cần phải hỏi tôi."
Trần Hạnh thanh toán xong, đưa thông tin cho nhân viên bán hàng, cẩn thận cất cái hộp tinh xảo vào trong túi sách, ra khỏi cửa hàng.
Trong đầu cậu tất cả đều là hình ảnh ba ruột cậu và thiếu niên con lai kia.
Người kia hẳn là em trai cùng cha khác mẹ của cậu, thoạt nhìn là một tiểu thiếu gia chưa trải sự đời, tóc màu hạt dẻ được chải chuốt tỉ mỉ, vừa mệm vừa óng ả, quần áo vô cùng tinh tế đẹp mắt, vẻ mặt tràn đầy ỷ lại người ba.
Trần Hạnh vuốt vuốt mái tóc, lại cúi đầu nhìn đôi dép lào mỉnh xỏ dưới chân, năm ngón chân trắng như tuyết lộ ra ngoài dãi gió dầm mưa, trông lôi thôi lếch thếch vô cùng.
Nhưng cậu hôm nay mua được chiếc đồng hồ mà em cậu muốn mua, Trần Hạnh đưa tay lên vuốt ve túi sách, nghĩ thầm, là ba ba hiện tại mua cho cậu mà, cũng không khác gì thiếu niên kia.
Cậu tiếp tục đi, không chút hứng thú, vừa lúc lại đi ngang qua một siêu thị, cậu vào trong đó muốn mua ít thuốc lá và rượu giải sầu.
Nhân viên cửa hàng nhìn mặt cậu, hỏi cậu hộ chiếu.
Hộ chiếu Trần Hạnh để ở trong túi sách, nhưng cậu chưa có đủ mười tám tuổi, Trần Hạnh thở dài, về đến nhà.
Lần đầu tiên thấy Lâm Tu Thừa ở nhà, Trần Hạnh nhìn đồng hồ treo tường, nói: "Bây giờ mới có mấy giờ, anh thất nghiệp rồi sao?"
"Mua cái gì rồi, cho tôi xem một chút." Lâm Tu Thừa đang gõ gõ máy tính, thấy cậu trở về, liền hỏi cậu.
Trần Hạnh ngồi xuống, co chân lại, mở túi sách, lấy ra một cái hộp, ném cho Lâm Tu Thừa.
Lâm Tu Thừa mở cái hộp ra, nghiên cứu một chốc: "Rất tầm thường."
Trần Hạnh bĩu môi, nghĩ nghĩ, hỏi Lâm Tu Thừa: "Anh có rượu không? Thuốc lá nữa."
Lâm Tu Thừa ngẩng đầu lên, cẩn thận quan sát cậu: "Cậu không vui?"
"Rốt cuộc là có hay không?" Trần Hạnh ôm gối đầu nhìn hắn.
Lâm Tu thừa đứng dậy, đến tủ rượu tìm một bình XO*, lại từ trong tủ lạnh tìm thấy trà xạnh yêu thích của cậu, nói: "Không có thuốc lá, uống cái này đi."
*Rượu XO
"Rượu tây à," Trần Hạnh lầu bầu, "Tôi chỉ uống rượu đen, lại loại pha với nước."
Lâm Tu Thừa vừa rót rượu vừa chế giễu: "Ở Luân Đôn, cậu mới là người ngoại quốc."
Trần Hạnh cầm ly lên, uống một ngụm: "Một chút mùi vị cũng chẳng có."
Rượu của Lâm Tu Thừa không hề nhẹ, Trần Hạnh uống mấy ngụm liền có chút say.
Cậu nói với Lâm Thu Thừa: "Lâm Tu Thừa, nếu như tôi có thể chọn ba cho mình, tôi nhất định sẽ chọn người như anh." =))))
Lâm Tu Thừa biết ban ngày Trần Hạnh nhất định đã xảy ra chuyện gì đó, hắn không hỏi, chỉ thuận theo cậu mà nói: "Tôi thế nào?"
"Mạnh." Trần Hạnh rũ mắt, lắc lắc ly rượu mới nói.
Trần Hạnh một thân nổi loạn, dáng dấp xinh đẹp, hoàn cảnh lại gian nan hơn bao người, cậu phải cực kì mạnh mẽ, mới có thể khiến người khác chịu phục, không dám có ý đồ xấu với cậu.
Trần Hạnh ở cô nhi viện ngủ trên mép giường tầng dưới cùng trong trại trẻ mồ côi, trên tường dán đầy hình áp phích ngôi sao quyền anh, Trần Hạnh khát vọng mạnh mẽ, cũng không phải là khinh thường sự dịu dàng ôn nhu, chỉ là cậu chưa hề có được những thứ này, cũng sẽ không còn cưỡng cầu, mong muốn.
"Nếu như phát súng đó là tôi bắn, có phải bây giờ sẽ khác không?" Trần Hạnh lẩm bẩm một mình.
Lâm Tu Thừa nhìn Trần Hạnh bảy phần say sỉn vẻ mặt chân thành, cùng có hai bàn tay vẫn còn sạch sẽ của cậu, nói cho cậu biết: "Tôi hy vọng cậu vinh viễn không có cơ hội nổ súng."
Hết chương 6
Editor: Tháng 7 tụi mình mới có thời gian edit trở lại, sẽ không drop hố nào!.