Vân Ngạn đúng là có công việc cần xử lý thật, chứ không phải cố ý tránh né cô.
Sau khi xong việc, anh bước ra ngoài thì thấy An Thính Miên đang cuộn mình ngủ ngon lành trên sofa.
An Thính Miên đắp chăn, đầu gối áp vào bụng, đôi chân bé xinh trắng nõn co vào trong chăn, đôi tay ôm lấy mình.
“Cô bé ngốc nghếch.” Vân Ngạn có chút xót xa, nhẹ nhàng đi đến trước mặt cô.
Cô nàng ngủ rất say, còn chép chép miệng nữa.
Vân Ngạn cẩn thận kéo hai tay của cô đặt lên vai mình, một tay anh nâng đằng sau cô, một tay đỡ ở vùng da dưới cánh tay, bế cô về phòng ngủ chính.
Phòng ngủ không bật đèn.
Vân Ngạn nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, sau đó đắp chăn lên, ngón trỏ của anh dịu dàng mân mê khuôn mặt trắng nõn của cô.
Cô gái nhỏ nằm trong chăn che mình kín mít, trên má còn vương sợi tóc bị ướt.
Cô ngủ mất rồi, không thể gội đầu được.
Vân Ngạn vào phòng tắm thấm nước vào khăn chuẩn bị ra ngoài lau mặt cho cô.
Nào ngờ vừa ra đã thấy cô gái nhỏ mơ mơ màng màng ngồi trên giường, sau khi thấy anh xuất hiện thì cứ nhìn anh chằm chằm.
Vân Ngạn lật ngược chiếc khăn trong tay, bước lại giường, từ tốn nói: “Nếu em tỉnh rồi thì anh đi nhé.”
Không đợi An Thính Miên kịp phản ứng, Vân Ngạn đã mở cửa đi ra ngoài.
Chuyện gì thế này? An Thính Miên vốn còn đang mơ mơ màng màng, lập tức tỉnh ngủ.
Cô ấm ức xuống giường, vào phòng tắm rửa sạch những nhớp nháp trên người.
Bọt xà phòng cọ rửa toàn thân, An Thính Miên thẫn thờ chà xát cánh tay.
Rửa sạch bọt xà phòng xong, An Thính Miên mặc vào một chiếc váy cotton dài màu trắng rộng thùng thình, đuôi tóc còn nhỏ nước xuống vùng ngực trần của cô.
Cô cũng ngủ được một giấc dài rồi, tắm rửa xong thì không còn buồn ngủ nữa.
An Thính Miên mở cửa phòng, hai hàng mi chớp chớp tìm kiếm dáng hình anh.
An Thính Miên đi một vòng, cuối cùng cũng thấy anh nằm trong góc khuất trên ghế sofa.
Người đàn ông nọ đan tay trước người, đôi mắt nhắm nghiền.
An Thính Miên không bật đèn, cứ thế ngồi trên thảm mà nghiêng đầu ngắm anh, cô lẩm bẩm: “Tên đàn ông xấu xa.” An Thính Miên xốc chăn lên.
Ghế sofa rất rộng, cô nhẹ nhàng nằm xuống, đắp chăn lại chuẩn bị ngủ.
“Em đang làm gì thế?” Giọng điệu trầm ấm truyền đến từ người bên cạnh khiến An Thính Miên chuẩn bị nằm xuống thì khựng lại.
Giọng cô nghẹn ngào, tủi thân hỏi: “Anh muốn chiến tranh lạnh với em à?”
“Không phải.” Vân Ngạn giải thích.
“Vậy tại sao anh không để ý đến em? Vừa vào phòng sách một cái là ở lại lâu thật lâu.”
“Không phải không để ý đến em.
Anh không có tránh né em, anh có việc phải làm thật.”
An Thính Miên cũng hiểu, điều hành cả một công ty vất vả đến mức nào: “Thật không?”
“Thật mà.
Anh có bao giờ lừa em chưa?”
“Ai mà biết!”
“Anh không lừa em và sẽ không bao giờ nói dối em.”
An Thính Miên cũng không quan trọng đáp án cho lắm: “Vậy còn được.” Nói rồi cô nhích về phía anh.
“Muộn rồi, vào trong kia ngủ đi.” Dù rằng lời này hơi dối lòng nhưng anh không muốn cùng cô “lên giường” với anh theo nghĩa này.
“Không.” Giờ phút này cô mặc kệ tất cả ngại ngùng.
Dù sao hôn cũng đã hôn, ngủ cũng đã ngủ, hơn nữa An Thính Miên cũng không phải người quá bảo thủ.
Nghĩ lại thì cô cũng coi như dành cả nửa đời lớn lên ở nước ngoài, cũng được tiếp thu nền giáo dục tương đối cởi mở rồi.
“Bé cưng!”
“Sao thế?” Muốn đuổi cô đi à, cô không đi đấy.
Vân Ngạn nghiêng người, ôm cô vào lòng, đôi mắt sâu thăm thẳm nhìn cô: “Em mà không đi là anh hôn em bây giờ!” Vân Ngạn đang doạ cô.
“Không đi.” An Thính Miên nhỏ giọng nói.
Cô biết anh không thể chịu nổi khi cô làm nũng.
Quả nhiên Vân Ngạn không đuổi cô đi nữa.
Thay vào đó anh trực tiếp bế cô lên rồi đi về phía phòng ngủ chính.
Anh đặt cô xuống giường, đắp chăn lên, dữ dằn nói: “Ngủ, nói lung tung nữa là anh không dám bảo đảm anh sẽ làm ra chuyện gì đâu nhé.”
“Vâng.” Nghe thì có vẻ như rất ngoan ngoãn nhưng bàn tay níu kéo anh của An Thính Miên lại chưa hề buông lỏng.
“Thính Miên.”
“Ừ.” Không buông.
“Thuỵ Thuỵ.”
“Ừ.” Vẫn cứ là không buông.
“Bé cưng, em muốn thế nào đây?” Vân Ngạn không còn cách nào, đành hạ mình trêu ghẹo bên tai cô.
Vân Ngạn vẫn luôn kiềm chế dục vọng mình dành cho cô nhưng lửa nóng trong người đã bị khơi lên.
“Anh ngủ chung với em đi.” An Thính Miên vẫn không dao động, đôi mắt long lanh chớp chớp.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Vân Ngạn không hiểu sao cô lại tạm thời chiều theo ý anh thế, nhưng chắc chắn không phải vì hành vi thân mật của anh hôm nay.
Phải chăng cô cũng hơi thích anh theo kiểu “thích” mà anh dành cho cô?
Hay là do cô phải gả cho anh vì An Nguyên? Nhưng dù là vì sao đi nữa thì anh cũng rất hạnh phúc.
“Em có biết em đang làm gì không?” Vân Ngạn nhìn chăm chăm vào đôi mắt cô, hỏi từng chữ một.
Anh sợ mình bỏ lỡ những cảm xúc dù là nhỏ nhặt nhất trên gương mặt cô.
“Biết ạ.” An Thính Miên hơi rụt lại vào ổ chăn, nhưng bàn tay níu Vân Ngạn vẫn không không lỏng chút nào.
Đầu lưỡi Vân Ngạn chống lên má trong, cười khẽ.
Anh đùa dai hôn lên môi cô.
“Ưm.” Tay ôm chặt Vân Ngạn trong nháy mắt buông ra để che miệng lại.
Cũng không phải là cô không cho anh hôn hay gì, mà là anh cắn cô một cái, không đau nhưng tê tê, có cảm giác rất kỳ lạ.
“Anh làm gì đó?” An Thính Miên hoàn toàn không nhận ra trông cô hờn dỗi cỡ nào.
“Ngủ ngoan hộ anh!” Bàn tay Vân Ngạn áp lên phần trán láng mịn của An Thính Miên.
Vậy mà cô nhóc này còn cố tình tới trêu anh, bàn tay mềm mại không xương phủ lên mu bàn tay nổi cộm gân xanh của anh, nhẹ nhàng vuốt ve.
“An Thính Miên!” Vân Ngạn nghiến răng nghiến lợi.
Không chờ cô kịp phản ứng, anh đã đỡ người nằm trên đệm ngồi dậy, nắm cằm cô buộc cô ngẩng đầu lên.
Lại một trận mưa rền gió dữ nữa.
Sau khi kết thúc, Vân Ngạn còn hôn nhẹ từng cái một như có như không lên đôi môi hồng hào của cô.
An Thính Miên phát hiện hình như anh đặc biệt thích trêu chọc cô theo kiểu này, mà đã thế, đây còn là trò cô không thể chống cự nổi nữa chứ.
An Thính Miên hít lấy hít để từng hơi mệt nhọc, Vân Ngạn giúp cô vỗ về mấy cái để thông khí.
Trước mắt cô là một bức chân dung tuấn tú mà tĩnh lặng, đuôi mắt còn có một nốt ruồi màu hồng.
An Thính Miên đột nhiên phát hiện khoé mắt anh có một nốt ruồi đón lệ màu hồng nhạt, nếu không để ý thì rất khó phát hiện, khiến cô nhìn đến mê mẩn.
“Ngắm gì đấy?” Vân Ngạn phát hiện cô đã hồn vía lên mây nên anh hôn một cái lên cằm cô.
“Ngắm anh.”
Tất nhiên là Vân Ngạn biết cô đang ngắm anh.
Vân Ngạn còn chưa kịp nói gì thì khoé mắt đã cảm nhận được đôi môi mềm mại của cô gái, hơi ẩm lại còn ấm áp.
“Bé cưng.” Yết hầu Vân Ngạn trượt lên trượt xuống, rất muốn khảm cô gái nhỏ xinh đẹp trước mặt vào xương tuỷ mình.
Vân Ngạn đã làm thế.
Lần hôn này còn mãnh liệt hơn lần trước, không còn chỉ giới hạn ở hôn môi mà còn có hôn cổ, hôn xương quai xanh.
Vân Ngạn cũng không vội vàng quá, anh còn rất nhiều thời gian để thăm dò những mặt tốt đẹp khác nữa.
Chờ An Thính Miên mềm nhũn cả người, Vân Ngạn mới trấn an cô, âm thanh tràn đầy dục vọng của một người đàn ông cất lên thật trầm: “Bé cưng ngủ đi.”
An Thính Miên mơ mơ màng màng mở mắt ra, cắn nhẹ đôi môi hơi sưng: “Đêm nay anh ngủ ở đây đi.”
Không biết đây đã lần thứ mấy trong đêm cô nói những lời khiến đàn ông khó kiềm chế nữa.
“Ngủ ở đây đi, ngủ ở ngoài không thoải mái.” Tuy rằng ghế sofa cũng xem như rộng rãi, nhưng với một người đàn ông cao một mét tám mươi bảy, tay dài, chân dài như anh thì có hơi chật chội.
Vân Ngạn biết An Thính Miên chỉ đơn thuần là xót cho anh, nhưng ở bên cạnh là cô gái nhỏ trắng nõn mềm mại, toát ra hơi thở thanh xuân ấm áp như thế, sao anh có thể nhẫn nại nổi.
An Thính Miên cứ mặc kệ, đôi tay mềm mại trực tiếp ôm lấy vòng eo gầy mà rắn chắc của anh.
“Sao cô nhóc này lại không biết ngại ngùng gì cả vậy.” Vân Ngạn cười cô.
“Vậy lúc anh hôn em, anh có thấy ngại ngùng không?” An Thính Miên cãi lại ngay.
Vân Ngạn bật cười: “Em đó nha!”
“Ngủ đi!” Vân Ngạn xốc chăn lên nằm vào, ôm chặt lấy vòng eo cô gái chỉ cần một tay anh đã có thể ôm trọn.
Đêm nay An Thính Miên ngủ rất ngon nhưng tiếng nước trong phòng tắm tối qua đã vang lên tới mấy lần.
* * *
Ánh mặt trời ấm áp soi rọi vào giường.
An Thính Miên giật giật, phát hiện cô bị người ta ôm từ đằng sau, là cánh tay rắn chắc của đàn ông đang đặt trên eo cô.
An Thính Miên đẩy ra chuẩn bị đứng dậy.
Vừa cử động đã bị người đàn ông đằng sau kéo ngược lại, cô chuẩn xác đụng vào lồng ngực rắn chắc của ai kia.
“Chào buổi sáng!”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Cảm giác nóng bỏng ở trên eo, doạ An Thính Miên chẳng dám động đậy.
“Chào ~ chào (*)”
(*) Có thể hiểu rằng, người Việt Nam nói “Good morning”, còn An Thính Miên chỉ nói “morning”, đều có nghĩa là “chào buổi sáng” nhưng rút gọn đi.
Vân Ngạn thấy An Thính Miên phản ứng như vậy thì vùi mặt vào gáy cô cười đến nỗi rung cả lồng ngực.
“Dậy, dậy đi!” Nói rồi, cô xốc chăn lên chạy như bay vào phòng tắm.
Vệ sinh cá nhân xong cô mới ra khỏi phòng tắm, lúc này bữa sáng đã được bày sẵn trên bàn.
An Thính Miên mặc chiếc váy polo dáng dài cổ tròn của đại học, cô rúm ró đứng bên cạnh bàn.
“Xinh quá.”
Vân Ngạn kéo ghế dựa ra, An Thính Miên tiện thể ngồi xuống: “Cảm ơn anh.”
Trên bàn ăn, Vân Ngạn không trêu An Thính Miên nữa, anh chỉ hỏi: “Sổ hộ khẩu của em để ở trường à?”
“Dạ.”
“Vậy ăn xong chúng mình qua trường em lấy sổ hộ khẩu trước, sau đó thì đến Cục Dân chính nhé.”
“Được ạ.” An Thính Miên ngoan ngoãn trả lời, sau đó yên lặng ăn bữa sáng của mình.
* * *
Chiếc Bugatti màu đen chạy thẳng về phía đại học Ngô Giang.
An Thính Miên hạ cửa sổ xuống, cô thất thần nhìn dòng xe đi qua đi lại.
Bàn tay to đeo đồng hồ đang cầm tay lái, trước mặt là đèn đỏ, ngón trỏ Vân Ngạn gõ từng nhịp theo tiết tấu, anh nghiêng đầu nhìn thoáng qua cô gái đang an tĩnh nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Nghĩ gì thế?”
An Thính Miên quay lại nhìn anh, dằn lại cảm xúc xuống đáy lòng: “Không nghĩ gì cả.”
“Hửm?” Rõ ràng là anh không tin.
An Thính Miên nói dối bừa một câu, nhưng cũng tính là lời thật lòng: “Em đang nghĩ xem bạn cùng phòng em có làm ầm lên không, nhỡ họ bắt gặp em lấy sổ hộ khẩu đi thì phải ăn nói thế nào đây?”
Vân Ngạn cười, anh biết cô đang đánh trống lảng, nhưng thôi, kệ cô vậy.
“Ừm, đúng là đáng suy ngẫm nhỉ.”
“Vâng~” An Thính Miên không nói nữa, tiếp tục quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Sự thật chứng minh những lo lắng đó của cô đều là thừa, khi An Thính Miên trở về thì trong phòng còn không có lấy một bóng người.
Lúc ấy vừa đúng 10 giờ rưỡi, theo thường ngày thì hẳn mọi người đã sớm đi ăn trưa rồi.
An Thính Miên thả lỏng, may mà không có ai ở đây, nếu không cô cũng không biết giải thích về chuyện hai ngày mình không về trường, bây giờ lại về lấy đồ rồi đi tiếp như thế nào nữa.
Lấy được sổ hộ khẩu, An Thính Miên nhanh chóng xuống lầu, cô ngồi vào chiếc xe vẫn chờ ở ven đường rồi đóng cửa lại, vội vàng nói: “Đi mau đi mau.”
Vân Ngạn nhướn mày, anh có thấy ai đâu?
“Bạn của em có ở phòng không?”
“Không có.”
“Vậy em vội gì chứ?”
“Là anh thì anh có vội không hả?” An Thính Miên nhíu mày nhìn anh.
“Ừm, đúng là có vội.” Anh nói xong còn gật đầu như thật.
Vội chứ, vội đi kết hôn với cô thì cũng tính đúng không.
Cầm sổ hộ khẩu trong tay, hai người kịp chạy tới Cục Dân chính trước 11 giờ rưỡi.
An Thính Miên đứng ở cửa có hơi ngập ngừng.
Người bên cạnh đã dừng bước, Vân Ngạn cũng dừng chân.
Anh nghiêng đầu nhìn cô.
Cô nàng buộc tóc đuôi ngựa cao đang ngẩng đầu nhìn vào ba chữ trên cửa phòng.
“Định trốn à, giờ muốn đổi ý thì cũng đã muộn rồi.”
“Ai nói em muốn đổi ý chứ.” An Thính Miên lè lưỡi.
“Ừm, thì không ai.”
Ra ngoài, An Thính Miên cầm tờ giấy đỏ trên tay có cảm giác không chân thực cho lắm.
Thế là kết hôn rồi ư? Cô nhảy thẳng từ thiếu nữ lên phụ nữ rồi ư?
Tờ giấy đỏ trong tay bị lấy đi, An Thính Miên thấy anh đặt chúng vào cặp sách mà anh đã chuẩn bị sẵn.
Cô cau mày, vậy là xong rồi hả?
“Mặt em làm biểu cảm gì đấy? Anh cũng đâu có ép em.”
Lúc này mà anh còn nói đùa được, An Thính Miên không thèm để ý tới anh.
Vân Ngạn nắm bàn tay mềm mại của cô, quơ quơ trước mặt cô: “Bà Vân à.”
Xưng hô này khiến hàng mi An Thính Miên run rẩy.
Cô cắn môi, lại nghĩ gì đó, đôi mắt sáng ngời nhìn anh, hé miệng: “Ông An ơi.”
Vân Ngạn nhướn mày, không ngờ cô sẽ gọi anh như vậy, trên mặt anh nở một nụ cười.
“Ừm.” Xem như câu trả lời.
“Vậy bây giờ ông An đưa bà Vân về trường học thôi nhỉ?”
“Được.” An Thính Miên cũng đáp lại anh bằng một nụ cười ngọt ngào.
— — —
Tác giả có lời muốn nói:
Kết hôn rồi, tung bông tung hoa, chúc mừng bà Vân, chúc mừng ông An!.