Mê Muội - Ngung Cửu

An Thính Miên đếm nhịp tim của anh, cô cong môi.

Từ trong lòng Vân Ngạn truyền đến một giọng nói rầu rĩ: “Dáng người thư ký của anh thật đẹp.”

Vân Ngạn cho rằng mình nghe nhầm, cúi đầu ghé sát tai vào mặt cô: “Hả?”

“Ngực kia, eo kia, mông kia, chân kia, khuôn mặt kia, quả thật rất hoàn mỹ, một cô gái như em nhìn còn thích.”

Vân Ngạn nhất thời không biết nên nói gì: “Hay là anh đổi cô ấy nhé?”

An Thính Miên lập tức ngẩng đầu lên, cô chỉ nhìn tới cằm anh: “Ui, đừng nha, chỉ vì em khen mà cô ấy mất việc thì không tốt, hơn nữa, nếu em quay lại công ty anh, ngắm một chút dưỡng mắt cũng không tệ.”

An Thính Miên nói rất nghiêm túc, cô không để ý tới người đàn ông đang ngày càng đen mặt.

“Em nhìn trúng cô ấy?” Giọng điệu anh nguy hiểm.

An Thính Miên xem như đã nhìn ra, anh chính là một bình giấm lớn, tuy rằng cô muốn khiến anh khó chịu trong lòng nhưng khả năng cuối cùng người bị thương vẫn là chính mình nên cô xua tay lấy lòng nói: “Nhìn trúng? Không hề đâu, tính hướng của em bình thường.” Cô còn nói với giọng ấm ức: “Chỉ là nhìn dáng người của thư ký kia, em thấy hơi tự ti, haiz.”

Người đàn ông thấy cô cũng không có tâm tư gì với người ta thì lập tức vui vẻ, ngay sau đó lại nghe thấy câu cuối, anh cúi người hôn lên chóp mũi thanh tú của cô, bất đắc dĩ nói: “Nhưng anh thích em như vậy, em trông như thế nào thì anh vẫn thích.”

Hừ (-^-) đàn ông đều là móng heo lớn (*), chỉ giỏi dỗ dành cô.

(*) Móng heo lớn (大猪蹄子): chỉ những người con trai dễ thay lòng đổi dạ.

Sau khi hai người ầm ĩ xong, họ cùng nhau đến căng tin công ty ăn tối, vốn dĩ Vân Ngạn muốn đặt một nhà hàng ở tòa bên cạnh, nhưng An Thính Miên nói đến công ty anh mà không ăn ở căng tin nhân viên thì không coi là trọn vẹn.

Vân Ngạn có thể làm sao chứ, anh sợ cô chịu thiệt nhưng An Thính Miên phản bác cô không hề ấm ức chút nào nên anh chỉ đành theo cô, dẫn người đến căng tin.

Khi Vân Ngạn nắm tay An Thính Miên đến căng tin, nhóm nhân viên công ty lại sôi sục, được rồi, lần này toàn bộ công ty đều biết.

Nhân viên A: Tổng giám đốc Vân dẫn vợ anh ấy đến căng tin nhân viên ăn cơm (khiếp sợ.jpg)

Nhân viên B: Tổng giám đốc Vân cưng chiều thật

Nhân viên C: Cô chủ đáng yêu quá đi



Tuy nhiên, An Thính Miên lại ăn rất vui vẻ, sau khi cô nuốt miếng sườn heo vào miệng thì hai mắt sáng rực nhìn Vân Ngạn, cô vui vẻ nói: “Sườn heo ở căng tin nhân viên công ty anh ngon quá, anh có muốn ăn một miếng không?”

Vân Ngạn thấy cô ăn ngon miệng nên anh cũng nhiễm lây, trên mặt nở nụ cười: “Được, để anh nếm thử.” Anh gắp một miếng sườn trong bát An Thính Miên, nếm xong còn không quên trả lời cô: “Ngon, ăn ngon thì em ăn nhiều một chút.”

Nhân viên A: Cậu chủ cười đáng yêu quá



Nhân viên N: Đây thật sự là tổng giám đốc Vân của chúng ta sao?

Nhân viên N+1: Quả nhiên, trai đẹp đều thuộc về mỹ nữ

Hai người đang ăn cơm, hoàn toàn không để ý đến suy nghĩ hiện tại của những người khác.

Buổi tối, An Thính Miên và Vân Ngạn trở lại Ngô Giang thì mới tám rưỡi tối, có điều An Thính Miên cảm thấy mình đã chạy cả ngày nên muốn đi tắm rồi nghỉ ngơi sớm.

An Thính Miên tiện tay cởi giày và tất, để lại ở chỗ Vân Ngạn, không cần quan tâm, cô cởi áo khoác trên người rồi ném lên ghế sofa, không nói một lời đã đi vào nhà tắm trong phòng ngủ chính.

Vân Ngạn nhìn đống bừa bộn sau khi An Thính Miên rời đi, anh nhướn mày, cúi xuống nhặt hết đồ rồi mới vào phòng ngủ.

Bốn mươi phút sau, trong phòng vang lên giọng của cô gái.

“Vân Ngạn?” Không ai đáp lại, An Thính Miên không nghe thấy, cô gọi thêm một tiếng nữa, đang chuẩn bị bỏ cuộc, cô nghĩ rằng trong phòng không có ai nên quấn khăn tắm chuẩn bị mở cửa đi ra ngoài.

Thật không may, cô bắt gặp Vân Ngạn đi ra từ phòng để quần áo.

Khuôn mặt cô hồng lên vì hơi nước trong phòng tắm, đôi mắt trong veo lấp lánh như nước sáng ngời, ngơ ngác nhìn anh.

Cô lùi lại nửa bước, thò đầu đang quấn khăn ra, ngoài cười nhưng trong không cười, máy móc giải thích: “Em quên cầm quần áo ngủ, anh có thể lấy giúp em một bộ đồ ngủ không?”

Vân Ngạn không nhúc nhích, chỉ nhìn cô.

“Này…?” An Thính Miên bĩu môi: “Để em tự lấy.” Cô nói rồi bước nhanh ra khỏi phòng tắm, chuẩn bị chạy vù vào phòng để quần áo.

Vân Ngạn đang đứng trước cửa phòng để quần áo, anh dang tay ra ôm trọn lấy người cô.

“Này này này.” An Thính Miên vỗ vỗ mu bàn tay anh: “Anh làm gì vậy?”

“Sấy tóc trước, chút nữa có thứ muốn cho em xem.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Nhưng em vẫn chưa mặc quần áo.”

“Không cần mặc.”

An Thính Miên nhất thời mặt đỏ tới mang tai, không cần mặc? Có phải như cô nghĩ không? An Thính Miên càng quấn chặt mình hơn.

“Suy nghĩ gì vậy!” Vân Ngạn gõ đầu cô: “Sấy tóc xong thì đến phòng để quần áo, thật sự có đồ cho em xem, không lừa em đâu.”

An Thính Miên tò mò, cô rướn cổ lên ngó đầu vào trong, Vân Ngạn dùng ngón trỏ chạm vào trán cô, anh đẩy ra rồi thúc giục nói: “Cục cưng, mau đi sấy tóc, lập tức sẽ biết.”

Vân Ngạn chặn ở cửa cúi đầu nhìn cô, tay An Thính Miên vẫn còn nắm chặt áo choàng tắm trên ngực, trong mắt anh lóe lên tia sáng, An Thính Miên cúi đầu, mắt nhìn khăn tắm của mình sắp rơi xuống thì nhanh chóng chạy trốn nhưng vẫn không quên mắng anh một câu: “Lưu manh.”

Vân Ngạn đặt ngón trỏ lên môi khẽ cười: “Lưu manh?” Đúng lúc anh cũng muốn xứng với danh xưng này.

An Thính Miên sấy tóc xong, cô chậm rãi đi tới cửa phòng để quần áo nhìn Vân Ngạn dựa ở đó chờ đã lâu, cô hắng giọng, cảm thấy xấu hổ khi bị nhìn, Ăn Thính Miên nói một cách ngay thẳng: “Nhìn em làm gì, em bán nghệ chứ không bán thân đó nha!”

Vân Ngạn phối hợp với cô, nghiêm mặt nói: “Được, bán nghệ không bán thân, đến đây đi.”

An Thính Miên “chú ý cẩn thận” đi qua, ánh mắt vẫn không rời khỏi Vân Ngạn.

Vân Ngạn cắn môi cố gắng nhịn cười, anh nghiêng người để cô nhóc đi vào.

An Thính Miên đi vào thì thấy hai hàng lễ phục. Kiểu dáng gì, màu gì cũng có, cô hơi kinh ngạc, xoay người nhìn Vân Ngạn, nghiêng đầu hỏi anh đây là gì?

Vân Ngạn nhìn hành động của cô, mỉm cười nhìn cô: “Em hãy chọn một bộ lễ phục mà em thích cho tiệc tối mai đi.”

An Thính Miên nghe vậy tiến lên quan sát tỉ mỉ những lễ phục này, ngón tay lướt qua mấy bộ lễ phục đẹp đẽ, tùy tiện nói: “Đều theo kích cỡ của em sao?”

Vân Ngạn sửng sốt một chút, ánh mắt trắng trợn di chuyển trên người cô: “Tay của anh rất chính xác.”

Dường như nghĩ đến điều gì, An Thính Miên ném chiếc khăn trong tay vào người anh như muốn trút giận.

Người đàn ông bình tĩnh bắt được, nói sang chuyện khác: “Có thích không?”

An Thính Miên thấy một chiếc váy dài màu xanh nhạt xẻ tà cao, cúp ngực, cô lấy ra cố ý đưa cho Vân Ngạn xem, tươi cười tinh nghịch: “Cái này đẹp không?”

“Đẹp.” Vân Ngạn nhíu mày, quả thật quá bạo, đã xẻ tới gần đến đùi mà vẫn nói là đẹp, đẹp cái gì mà đẹp, nhưng anh không thể phản bác cô.

“Thật sao? Em cũng nghĩ vậy, haiz, anh đợi em thay.” Cô gái nói rồi xoay người đi vào phòng trong.

Vân Ngạn không còn cách nào khác, chỉ có thể đợi ở gian ngoài, anh không chút hứng thú nhìn hai hàng váy.

Chỉ chốc lát sau, cửa phòng bị mở ra, cô không đi giày, chân ngọc giẫm lên thảm. Bản thân An Thính Miên rất trắng, chất liệu màu xanh nhạt càng khiến cô trông trắng sáng hơn, mái tóc đen dài tự nhiên buông xuống trước ngực. Tuy rằng cô trông rất gầy, nhưng chỉ có anh biết dưới lớp quần áo rộng thùng thình bình thường kia mềm mại như thế nào, áo ngực cũng không thể hoàn toàn bao bọc hết vẻ đẹp của cô, để lộ ra bộ ngực tròn tròn, thơm mềm.

Khi An Thính Miên di chuyển, đôi chân dài thấp thoáng qua chỗ xẻ tà, rất đẹp, thậm chí có thể dùng từ đẹp đến nghẹt thở để hình dung.

Hiện tại An Thính Miên hoàn toàn không giống như một cô bé chút nào, cô chỉ đơn giản là một nàng tiên vô tình bước vào thế giới này mà thôi.

Cô gái mỉm cười. Vân Ngạn đẩy đầu lưỡi chạm má, anh chỉ cười, không nói gì.

“Đẹp không?” An Thính Miên cười khanh khách hỏi anh.

“Đẹp.” Vân Ngạn không thể nói bất cứ điều gì trái với lương tâm mình.

“Em cũng nghĩ vậy.” Cô gái né tránh, mắt cũng không nhìn anh, người đàn ông cũng hiếm khi yên lặng lạ thường.

An Thính Miên xoay người nhìn thấy một chiếc váy dài màu xanh đậm, cổ áo hở, chân được bao bọc rất kỹ, cũng coi như khá kín đáo.

An Thính Miên cầm lên, cho Vân Ngạn xem: “Cái này thế nào?”

Coi như có bộ đồ bình thường, Vân Ngạn thỏa mãn gật đầu.

An Thính Miên nhận ra được anh cũng rất thích cái này, cô cầm vào phòng trong chuẩn bị thay.

Vân Ngạn cầm điện thoại lên, ấn mở xem những món đồ trang sức từ trợ lý Chung gửi tới, giúp An Thính Miên chọn trang sức muốn đeo vào ngày mai.

Nghe thấy tiếng động, Vân Ngạn ngẩng đầu lên khỏi điện thoại, ừm… Không có xẻ tà cao, không hở eo, không lộ lưng nhưng khe hở trên ngực lại chạy gần đến rốn là sao?

An Thính Miên vốn đang xấu hổ tập trung che ngực, nhưng thấy khuôn mặt anh dường như không tốt lắm, hà, ha ha, ha ha ha, ha ha ha ha ha, không tốt lắm, ha ha ha, ừm, khụ khụ, được rồi, hình như sắc mặt càng không ổn rồi, aiya, sắc mặt anh không tốt, vậy thì cô càng vui.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Khụ, ừm, có phải rất đẹp không?” An Thính Miên buông tay xuống, nhấc tà váy lên xoay một vòng.

“Aiya, cái này cũng không tệ nha.” Ánh mắt An Thính Miên sắc bén, lấy ra một chiếc váy nhung dài màu đen.

Vân Ngạn không để ý, anh chỉ nghĩ cô mau thay đi là được, giọng nói còn có chút vội vã: “Đi mau.”

An Thính Miên mở cửa đi vào thì Vân Ngạn cười nhạt, ngày hôm nay cô gái này muốn anh tức chết phải không.

Phần ngực không xẻ quá thấp nhưng vòng một vẫn bị lộ một nửa, phía sau lưng hoàn toàn lõa lỗ, gần như hở tới mông, xẻ tà bên cạnh không có, nhưng tại sao cái phần tà chết tiệt đó lại ở phía trước, mảnh vải này có thể che gì chứ?

Người đàn ông thu lại dáng vẻ tươi cười, anh cười lạnh một tiếng, ép sát An Thính Miên từng bước một, hiển nhiên An Thính Miên cũng ý thức được mình đùa quá rồi, nụ cười trên khuôn mặt tắt ngấm, thay thế bằng nỗi hoang mang, rối loạn.

Cô không đi giày, bước chân hoảng loạn, không cẩn thận đá phải thảm, cơ thể cô run lên, hốt hoảng kéo tay áo người đàn ông rồi lập tức sợ hãi, vội vã buông ra.

“Căng thẳng cái gì?” Ánh mắt người đàn ông sâu thẳm, ẩn chứa rất nhiều nguy hiểm.

Vân Ngạn không để ý đến vẻ mặt bối rối của cô lúc này, trong giọng nói không mang theo bất cứ tâm tình gì: “Cục cưng thích những thứ này?”

An Thính Miên khoát khoát tay, vội vã phủ nhận: “Không thích, không hề thích chút nào.”

Mẹ ơi, ai tới giúp cô đi.

Không chờ An Thính Miên phản ứng, Vân Ngạn kéo tay cô lại, cô lao vào vòng tay người đàn ông, chóp mũi bị đụng phải trở nên đau nhức.

“Bé cưng, thật ra, anh thích dáng vẻ em không mặc gì cả hơn.”

An Thính Miên không dám tin, Vân Ngạn lại nói ra lời lẽ không hề nhã nhặn này, được rồi, tuy rằng anh cũng không nhã nhặn.

Hai ngón tay anh nắm cằm cô, nâng đầu cô lên, An Thính Miên phải nhón chân lên để giảm bớt lực ở cằm.

Nụ hôn của anh rất bừa bãi, môi An Thính Miên bị cắn đau đến mức cô phải thấp giọng rên rỉ.

Vân Ngạn buông cô ra, sau đó bế cô đi về phía phòng ngủ, rời khỏi sự thô bạo vừa rồi, anh nhẹ nhàng đặt cô lên giường, tựa mình lên người cô gái, đèn trong phòng chưa tắt, ánh đèn chói mắt, An Thính Miên quay đầu nhưng ngay sau đó lại bị kéo về.

“Bé cưng, nhìn anh.” Lúc này người đàn ông vô cùng dịu dàng, anh lần lượt đặt những nụ hôn ẩm ướt lên trán, khóe mắt, chóp mũi, khóe miệng, cằm, cổ và xương quai xanh.

E hèm, An Thính Miên không tự chủ được phát ra tiếng.

Người đàn ông ngẩng đầu, đôi mắt thâm thúy lọt vào trong mắt, giọng nói dịu dàng không thể tưởng tượng nổi: “Cục cưng, có thể chứ?”

Cô nói nhỏ, trong giọng nói mang theo tiếng nức nở bất mãn: “Không phải đã nói chỉ bán nghệ không bán thân sao?”

“Được, anh cho em chuộc thân nhé?”

Cô gái không trả lời, Vân Ngạn thì tiếp tục vừa trêu chọc vừa hỏi han cô, không sợ người khác phiền, mãi đến khi cô không thể chịu đựng được nữa mà mơ mơ màng màng nói một câu “Có thể”, anh mới hành động “từ bi”.

Lúc đầu gian nan giống như lần đầu tiên, nhưng dần dần hai người đều cảm nhận được sự sung sướng từ chuyện này.

Khi Vân Ngạn chuẩn bị mở ngăn kéo để lấy một cái mới lần thứ ba, An Thính Miên nằm trên giường nắm chặt tay anh, ngăn anh lại, cô không ngừng khóc thút thít: “Có thể dừng được không?”

Người đàn ông nghe thấy cô khóc, da đầu căng thẳng, anh gỡ tay An Thính Miên, cúi người vuốt xương bướm của cô, hôn một cái lên tấm lưng ướt đẫm mồ hôi, dùng thái độ mạnh mẽ nói: “Bảo bối, một lần cuối cùng.”

Mãi cho đến ba giờ sáng, An Thính Miên mới có thể nghỉ ngơi, cô ngủ thật say, trong miệng còn liên tục lẩm bẩm.

Vân Ngạn cúi người ghé sát tai bên miệng cô mới nghe rõ, cô bé mắng anh là tên đàn ông khốn nạn.

Vân Ngạn cũng không tức giận, người đàn ông đã được ăn no nên bây giờ tâm trạng rất tốt, cũng không tính toán với cô, còn chu đáo thay ga trải giường và chăn bông, đặt cô lên rồi đi vào phòng tắm lấy khăn sạch lau mồ hôi dính trên người cho cô.

Vân Ngạn tắt đèn, vén chăn lên, anh ôm cô gái chiếm nửa cái giường, hôn lên trán cô rồi vỗ nhẹ lưng cô bé, dỗ cô ngủ yên.

— — —

Tác giả có lời muốn nói:

Những suy nghĩ linh tinh của ngày hôm nay: Thần tượng của tui tổ chức concert và tui rất ghen tị với những người có thể đến đó.

Cảm ơn đã đọc (khoảnh tay cúi đầu)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui