Lúc tới cổng tiểu khu, Hàn Phái nói với chiếc xe bên cạnh, “Tớ tới rồi.”
Úy Lam vẫy vẫy tay với anh: “Liên lạc sau nhé.”
Thấy anh mở cửa xe ngồi vào, khóe miệng cô sụp xuống.
Cô căn bản không phải ra mua cà phê, anh biết là cô không uống được cà phê.
Hồi cấp ba bởi vì uống một chút cà phê, cô đau dạ dày cả một buổi trưa, sau đó phải đến phòng y tế, nhờ anh và một bạn nữ khác trong lớp đưa cô đi.
Anh đều không nhớ rõ.
Hàn Phái vừa muốn khởi động xe, Nghiêm Trầm gọi điện thoại tới, hai người quen thuộc đến mức lời nói khách sáo cũng bỏ qua, trực tiếp hỏi anh: “Đêm mai có rảnh không?”
Hàn Phái đoán được là chuyện gì: “Hẹn được người rồi à?” Giúp Hàn Sầm tìm luật sư hướng dẫn.
Nghiêm trầm: “Ừ, bạn tốt nhất của tôi giới thiệu, chính là người lần trước nói với cậu, khí chất không tồi, mỹ nhân lạnh lùng, người đẹp tâm tốt, EQ cũng cao, tuyệt đối quản được Hàn Sầm, hẹn đêm mai.”
Hàn Phái: “Được, tôi sẽ sắp xếp nơi gặp mặt.”
Nghiêm Trầm hiện tại đang ở hội sở chơi, hỏi anh: “Tới chơi một chút không?”
Hàn Phái: “Không có thời gian, muốn ở cùng Tần Thư.”
Nghiêm Trầm: “… Không có thời gian thì thôi, cậu hẹn hò là chuyện đứng đắn.” Cố ý dừng, “Vậy có chuyện này có thể thương lượng không?”
“Chuyện gì?”
“Về sau đừng post video của Tần Thư hoặc là ảnh chụp, được không? Người ta đều là ba ba khoe con gái đến nghiện, sao cậu cũng nghiện làm chuyện này?”
“Ảnh hưởng gì đến cậu sao?”“…..”
Nghiêm Trầm thiếu chút nữa bị sặc chết, đương nhiên không ảnh hưởng, nhưng nhìn thấy sẽ nổi da gà, nghĩ lại đến cơm cũng không ăn nổi.
Kỳ thật những ảnh chụp video đó cũng không có gì, không có bất kỳ câu từ nào, là một trang cá nhân đơn giản đến nỗi chỉ có một, hai bức ảnh hoặc là video ngắn dài giây.
Đều là hình ảnh sinh hoạt hoặc làm việc của Tần Thư, cơ bản không lộ chính diện, có khi chỉ là sườn mặt, có khi chỉ là một bóng dáng.
Mỗi lần thấy một người cao ngạo, lạnh lùng như Hàn Phái lại post video ngắn, cả người anh đều không dễ chịu.
Không riêng gì anh, bọn họ kia một đám người đều đóng dấu giám định: Hàn Phái điên rồi.
Hàn Phái kết thúc cuộc gọi với Nghiêm Trầm, đặt nhà hàng cho ngày mai, gửi địa chỉ cho Nghiêm Trầm, lúc này mới đi đón Tần Thư.
Tới tiểu khu nhà ông ngoại Tần Thư, xa xa thấy Tần Thư đang đứng ở cổng tiểu khu, nhàm chán dạo chơi ở vành đai cây xanh, anh không nghĩ tới cô giận còn đứng đây chờ anh.
“Kỳ Kỳ.” Hàn Phái chậm rãi dừng xe, gọi cô.
Tần Thư ngước mắt, hừ một tiếng, lại giả vờ như không nhìn thấy, không chút để ý dời tầm mắt.
Hàn Phái xuống xe, “Đứng ở đây gió lạnh không?” Ôm cô vào trong lồng ngực: “Đã nói với em về nhà chờ rồi mà, bên ngoài lạnh, sao lại cứng đầu như vậy?”
Sờ sờ gương mặt cô: “Không lạnh à?”
Tần Thư: “Lạnh chứ, để tản đi mùi dấm.”
Hàn Phái xoa xoa gương mặt cô, “Anh còn nghĩ rằng hôm nay em sẽ không gặp anh.”
Tần Thư: “Người làm sai không phải là em, sao em phải trốn? Lại nói, cho dù là em sai, em cũng phải chính diện đối mặt, em còn lâu mới ngốc nghếch một mình trốn đi chỗ khác lau nước mắt.”
Hàn Phái cười, “Không ngốc là được.”
Lên xe, Hàn Phái không vội vã đi, xoay người nhìn cô: “Có đói bụng không?”
Tần Thư trợn mắt, không tiếp lời, cũng không nhìn anh.
Hàn Phái xoa xoa đầu cô: “Không vui thì nói ra.”
Tần Thư: “Không có gì để nói, mong muốn chiếm hữu của phụ nữ đang quấy phá, hiện giờ sự không lý trí đang tạm thời chiếm thế thượng phong, cả người em đều là gai nhọn, chỉ chờ anh đến tìm đau khổ đấy, anh đừng có chọc em.”
Hàn Phái cúi người, hôn môi cô vài cái. Cô không chủ động tới gần anh, anh ở góc độ này ôm cô không tiện, xuống xe ngồi vào ghế sau.
Tần Thư: “Anh ngồi đây, ai lái xe?”
“Lát nữa anh lái.”
Tần Thư liếc anh từ trên xuống dưới, sau đó tầm mắt dừng ở ngực anh, “Sao? Anh muốn đút sữa cho em à?”
Hàn Phái: “…”
Lại bị chọc tức đến bật cười: “Nói chuyện cẩn thận.”
Tần Thư nghiêng đầu liếc mắt một cái: “Em không so đo hiềm khích trước đây, có thể nói một câu với anh đã không tồi, anh còn yêu cầu nhiều như vậy”.
Hàn Phái duỗi cánh tay, ôm cô vào trong ngực.
Anh vẫn luôn nhớ rõ, ở Thượng Hải cô đã nói qua, về sau sẽ không bao giờ cãi nhau, nếu cãi nhau, chỉ có cô được làm loạn, anh ôm cô là được.
Qua vài phút, “Đỡ chút nào không?” Anh hỏi.
Tần Thư không đáp hỏi lại: “Anh còn nhớ rõ à?” Còn nhớ rõ lời cô nói lúc trước.
Hàn Phái: “Ừ.” Lại hôn lên trán cô.
Tần Thư cũng ngượng ngùng nhưng vẫn muốn dây dưa cùng anh không dứt, “Chúng ta ra ngoài đi dạo đi.”
Hàn Phái lúc này mới ngồi vào phía trước lái xe rời đi, Tần Thư lại giống như trước, dựa vào ghế anh, cách anh rất gần.
“Đây là cái gì? Là bạn cùng bàn đưa cho anh à?” Tần Thư trong lúc vô ý nhìn thấy ở ghế phụ đặt một quyển sách, thứ hấp dẫn cô là giấy bọc sách, có ý cảnh khác.
Không phải giấy dùng để bọc sách, mà là dùng một bức họa để bọc.
Giấy đóng gói mới tinh, trông dáng vẻ như vừa được bọc.
Cô thuận tay lấy xem.
Hàn Phái nhìn nói: “Là quyển sách anh đánh mất năm đó, vừa rồi chờ lấy nó.”
Tần Thư mở ra xem, không khỏi kinh ngạc: “《 ông già và biển cả 》xuất bản năm 52?”
“Ừ.”
“Không phải…là làm mất sao?”
“Lại tìm được rồi.”
Tần Thư nhìn Hàn Phái vài giây, cũng chỉ có thể nhìn đến sườn mặt anh, “Mất? Bao nhiêu năm sau lại tìm được rồi, hiện tại cô ấy trả cho anh, còn dùng cái…giấy bọc sách thâm tình này?”
“Giấy bọc sách gì?” Hàn Phái hỏi.
Anh vừa rồi chỉ nhìn qua, không chú ý cụ thể là cái gì, thế nhưng bị cô nói…thâm tình.
Tần Thư: “Hệ liệt‘ bạn cùng bàn của tôi ’.”
Hàn Phái dừng xe bên cạnh đường, lấy quyển sách kia, nhìn giấy đóng gói, trực tiếp xé nó ra.
“A, anh làm gì vậy?” Tần Thư ngẩn ra.
Hàn Phái: “Thấy em rất thích nó, tặng cho em.”
Tần Thư trừng anh một cái, nhưng vẫn cầm lấy, nhét bừa vào trong túi xách, mắt không thấy tâm không phiền.
“Bạn cùng bàn của anh biết anh có bạn gái không?” Cô hỏi.
“Biết.”
“Quyển sách này là vừa tìm được?”
“Không phải.”
“Vậy sao hiện tại cô ấy mới nhớ tới trả cho anh, còn dùng cái giấy ái muội như vậy.”
Những cái sau, Tần Thư không muốn nói, nói lại khiến chính mình thêm ngột ngạt.
Cô nhìn bìa sách, giống ông già trong sách, nhiều tuổi, đã trải qua mưa gió bão bùng, khắp nơi đều là nếp uốn.
“Không phải em tặng anh một quyển sao?” Hỏi anh: “Anh thích quyển này như vậy à? Một hai phải lấy về.”
Hàn Phái: “Quyển sách này có ý nghĩa với ông anh, anh làm mất, hiện tại tìm được, anh phải lấy về.”
Anh từ kính chiếu hậu nhìn cô: “Nếu anh không lấy về, trực tiếp tặng bạn cùng bàn của anh, em biết được, còn không phát điên với anh?”
“Nhất định rồi, đâu chỉ là phát điên, trực tiếp đá anh xuống giường.”
“Lấy về không vui, không lấy về, em càng không vui.”
Dù sao việc này làm thế nào cũng sai.
Tần Thư không nói nữa, dựa vào lưng ghế phía sau cách Hàn Phái xa chút.
Không nói chuyện với anh, hứng thú rã rời nhìn ngoài cửa sổ.
Cô cũng biết, ăn loại dấm này thật sự không có ý nghĩa, càng không cần thiết.
Ai mà không có bạn ngồi cùng bàn, ai mà không từng đối xử tốt với bạn cùng bàn?
Biết thì biết, đạo lý lớn cô cũng hiểu, nhưng để thật sự không để ý thì quá khó.
Quyển sách đó để ở chỗ bạn học kia bao nhiêu năm, phảng phất trở thành hồi ức của anh và cô ấy, lúc trước quyển sách mà anh để ý như vậy cũng mang cho mượn.
Chính anh cũng nói, hồi trước quan hệ của anh và bạn học rất tốt.
Nhìn quyển sách này, cô đột nhiên cảm thấy quyển sách viết tay kia của mình hoàn toàn không có ý nghĩa gì hết.
Sách với đồ dùng khác là không thể so sánh, đặc biệt là đối với những người yêu thích sách, trải qua thời gian không xuất bản nữa, càng có ý nghĩa, thứ tốt ở trong lòng vĩnh viễn là tốt, không thể thay thế.
Tự nhiên cô cảm thấy mất mát.
“Kỳ Kỳ?”
“Vâng.” Tần Thư lại lần nữa nhìn về phía anh từ kính chiếu hậu.
“Hiện tại anh càng thích quyển sách em đưa cho anh hơn, em nhất định sẽ cảm thấy anh vì dỗ dành em mới nói như vậy.” Ngừng một chút, anh nói tiếp: “Nhưng sự thật chính là như thế.”
Sau đó lại giải thích:
“Chấp niệm của anh với quyển sách kia là bởi vì nó đã mất, còn là quyển anh thích nhất, hơn nữa nó có ý nghĩa đặc biệt với ông anh, về sau là tiếc nuối nhiều hơn thích.”
“Quyển em đưa cho anh, sẽ không có khả năng anh cho bất cứ người nào xem, mà quyển ông anh đưa, anh không chỉ cho một bạn học xem.”
Nói đến đây, anh liền ngừng, còn lại để cho cô tự mình cảm nhận.
Hàn Phái vừa nhìn con đường phía trước, vừa nói với cô: “Quyển sách này ngày mai anh đưa cho ông, lúc trước ông còn nhắc mãi, nói đó là tiểu thuyết tiếng Anh đầu tiên ông mua, xuất bản lần đầu tiên, người nhiều tuổi, đặc biệt thích hoài niệm.”
Anh nói như vậy, Tần Thư ngược lại cảm thấy chính mình quá không phóng khoáng, tuy rằng cô cũng thật sự không hào phóng, bèn giả khách khí một phen, “Không cần mang đi, để lại thư phòng của anh đi.”
Hàn Phái quyết định: “Đưa cho ông, ông muốn nhìn một chút.”
“Vậy tùy anh.” Ngữ khí của Tần Thư nhẹ nhàng hơn không ít.
Hàn Phái bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, lại dừng ô tô sang bên đường.
“Làm sao vậy?” Tần Thư hỏi.
“Năm mới vui vẻ.” Hàn Phái đưa bao lì xì cho cô.
“Tiền mừng tuổi?”
“Ừ.”
Tần Thư nhận lấy, “Bao nhiêu thế ạ?”
Hàn Phái: “Tự mình đếm xem.”
Lúc trước mẹ bảo để 99 tờ, ngụ ý thiên trường địa cửu, anh cảm thấy không mới mẻ, lấy ra một ít, tạo thành con số sinh nhật cô.
Tần Thư thích nhất đếm tiền mừng tuổi, từ lúc vào đại học cô đã không nhận được tiền mừng tuổi, mỗi lần đều là quà, đối với cô quà tặng sang quý đều không quan trọng bằng số tiền mừng tuổi có ý nghĩa.
Đó là một phần hồi ức của thời thơ ấu.
Đếm xong rồi, Tần Thư nhét tiền vào bao lì xì, “59 tờ, sinh nhật em.”
Cô sinh nhật vào mùng chín tháng 5.
Hàn Phái tiến lại gần hôn cô một chút, “Không được cáu kỉnh nữa, ăn tết phải vui vẻ.”
Tần Thư suy tư nhìn anh, “Thế này đi, em ra một câu hỏi, anh trả lời đúng em sẽ không tức giận nữa, lại cho anh hôn.”
Hàn Phái cười: “Hỏi cái gì?”
Tần Thư: “Em sinh nhật là mùng 9 tháng 5, nhưng mật mã của em đều là 520520, anh đoán xem có quan hệ gì không? Nếu có, là quan hệ như thế nào? Nếu trong một phút anh đoán được thì anh thắng.”
Hàn Phái nhìn cô: “Em xác định nếu anh đoán đúng thì em vui vẻ?”
Tần Thư gật đầu: “Vâng.”
Hàn Phái chỉ suy nghĩ vài giây: “520520 số 5 thứ nhất là tháng 5, 2 0 5 2 0 có tổng bằng 9, cho nên là bằng với sinh nhật mùng 9 tháng 5.”
Anh ôm cô vào trong lồng ngực, “Không được náo loạn nữa.”