Tiếng hát của đoàn hợp xướng vẫn tiếp tục, mềm nhẹ du dương, dư âm còn văng vẳng bên tai, xướng đến khảm vào lòng người.
Hôm nay bầu trời New York cũng rất xanh, giống như vừa được tẩy rửa.
Tảng lớn tảng lớn đám mây, như từ xa xôi vạn dặm tới chúc phúc, vòng một vòng quanh cao ốc, lại vội vàng đi xa, đến nơi tiếp theo cần chúc phúc.
Tay Hàn Phái ôm mặt cô, ngón tay lau đi nước mắt của cô: “Không được khóc.”
Tần Thư dùng sức gật đầu, vừa khóc vừa cười.
Người xung quanh đều nhìn, cô cực lực khống chế nước mắt, nhưng không có tác dụng gì.
Đặc biệt khi anh nói ‘ngẫu nhiên cô có thể nói dối’.
Anh quá hiểu cô, rồi lại có thể bao dung thậm chí dung túng cô.
Có rất nhiều bạn học lại đây ôm một cái cô, ngay cả những người nhà không quen biết cũng cho cô một cái ôm nhiệt tình.
Còn có người không quên quay video giúp bọn họ, lưu lại phương thức liên hệ nói sẽ gửi cho cô.
Ngày tốt nghiệp tốt đẹp như vậy, có thật nhiều người không quen biết cho cô lời chúc phúc.
Tần Thư lau nước mắt, ôm từng thành viên trong đoàn hợp xướng, bọn họ đưa hoa hồng trong tay cho cô.
Trước kia cô từng thảo luận với Bặc Nhất, trong cuộc sống có cần những nghi lễ cầu kỳ hay không.
Cô cảm thấy cần thiết, đó là chút ngọt ngào trong cuộc sống nhạt nhẽo, nhưng Bặc Nhất cảm thấy không cần phí tâm phí lực, cuộc sống mà, thành thật kiên định là được, làm mấy cái hoa hòe loè loẹt làm cái gì.
Có lẽ đàn ông đều như vậy, ngại phiền.
Phương Mộ Hòa cũng coi như tán đồng cái nhìn của Bặc Nhất, nhưng mà nói tới nói lui, cho dù là ngày quan trọng gì, anh với Bặc Nhất đều sẽ cho cô một ít kinh hỉ, những kinh hỉ này đều không nhỏ.
Xe việt dã bản giới hạn, trại nuôi ngựa, du thuyền… Bọn họ còn cùng cô đi các nơi trên thế giới, cùng cô đi du lịch vùng địa cực.
Thế cho nên lễ vật bình thường, mặc kệ nhiều ít, đều không đủ để làm cô cảm động.
Có khi cô cũng lo lắng, được mọi người trong nhà chiều đến như vậy, về sau kết hôn, có thể cảm thấy không hạnh phúc hay không.
Nhưng từ khi quen Hàn Phái, mỗi một kinh hỉ của anh, đều làm cô khó quên.
Anh tiêu không phải tiền, mà là phần tâm ý của anh.
Một đôi tất, một lọ thuốc nhỏ mắt, một bức ảnh thổ lộ.
Anh cũng làm cô biết, cuộc sống cần các nghi thức, nhưng cũng không cần phải oanh oanh liệt liệt.
Giống như lần cầu hôn này, đơn giản khiêm tốn, lại có thể khiến cô ấm áp cả đời.
Đám người lục tục rời đi, cuối cùng chỉ còn lại Hàn Phái và Tần Thư.
Qua một lúc lâu, Tần Thư vẫn cảm thấy như trong mơ, sờ mặt người đàn ông trước mặt.
Lại véo chính mình, thật sự đau.
“Không phải nằm mơ đâu.” Hàn Phái xoa bóp cằm cô.
Đến bây giờ trái tim Tần Thư còn đang đập thình thịch không ngừng, lần cầu hôn này, cô một chút phòng bị cũng không có, “Sao anh lại cầu hôn hôm nay thế?”
Hàn Phái: “Không phải đã nói là sẽ theo đuổi em đến lúc tốt nghiệp sao?”
Tốt nghiệp, đương nhiên là cầu hôn.
Chờ khi cô ra khỏi vườn trường, có lẽ cũng không có ngày nào có thể làm cô ghi nhớ như hôm nay.
Vậy thì chọn hôm nay đi.
Tần Thư lại nhẹ nhàng lau đi nước mắt, từ lúc hai người yêu nhau, chuyện quan trọng anh đều sẽ chọn một ngày đáng nhớ làm cô thấy cảm động.
Trí nhớ của cô tốt, nhưng chỉ những việc liên quan đến công việc, việc vặt trong cuộc sống, cô cũng không tốn tâm tư để nhớ.
Có lẽ anh hiểu rõ cô, cho nên mỗi một việc có ý nghĩa quan trọng với cô, anh sẽ chọn vào thời gian đặc biệt.
Lần đầu tiên bọn họ hôn nhau, là ở lễ Giáng Sinh đêm đó.
Anh công khai tình cảm với cô, lúc 0 giờ Lễ Tình Nhân.
Cô trở thành người phụ nữ của anh cũng là ở Lễ Tình Nhân hôm đó.
Anh cầu hôn, ở lễ tốt nghiệp của cô.
Vậy ngày lãnh chứng thì sao?
Có lẽ cũng là một ngày đặc biệt, không chừng sẽ chọn vào ngày sinh nhật của cô?
Cũng có thể là năm sau.
Cũng có thể là ba năm sau.
Nghe nói trước 35 tuổi anh sẽ không suy xét đến hôn nhân.
Nhưng mặc kệ thế nào, ở mỗi thời khắc quan trọng, anh đều tốn nhiều tâm tư để dỗ cô vui vẻ.
Tần Thư lại nhớ tới: “Sao anh tìm được đoàn hợp xướng trường em?”
Hàn Phái: “Anh có quen với giáo sư âm nhạc của trường, thông qua thầy ấy liên hệ với đoàn hợp xướng.”
Tất cả mọi người là anh tự mình gọi điện thoại mời, nói muốn ở lễ tốt nghiệp cầu hôn bạn gái, bọn họ không do dự chút nào, còn chủ động đưa ra đề nghị hát một ca khúc Tần Thư thích, tập luyện tốn không ít thời gian.
Tần Thư bình phục cảm xúc kích động, “Đi với em đến cửa thư viện chụp vài tấm nhé?”
“Chỗ nào em thích đều có thể chụp.” Hàn Phái nắm tay cô đi đến hướng thư viện.
“Trước kia anh từng tới trường em sao?”
“Đã tới.”
“Tìm bà xã của anh à?” Tần Thư nói giỡn.
Hàn Phái: “Ừ, tìm một vòng mà không thấy.”
Tần Thư cười: “Em lúc đó mới học cấp 2.”
Bỗng nhiên, Tần Thư chỉ chỉ bên kia: “Em với Bặc Nhất thường xuyên ở bên kia đọc sách, xem chán thì ngắm soái ca mỹ nữ, còn sẽ cãi nhau.”
Không chỉ có cãi nhau, cô thường xuyên hành hạ Bặc Nhất một trận, bắt cậu ấy nghe lời.
Nghĩ nghĩ, cảm xúc ngày tốt nghiệp đánh úp lại.
Còn không kịp đắm chìm ở bên trong, cô lại nghĩ tới: “Anh đi chuyến bay lúc ba giờ à?”
“Ừ, hơn ba giờ.” Hàn Phái nhìn đồng hồ: “Không sao, vẫn kịp đi dạo cùng em.”
Hôm nay mặt trời gay gắt, đi một lúc đã nóng không chịu nổi, Hàn Phái cởi cà vạt đeo lên cổ Tần Thư, “Hợp với quần áo của em lắm.”
Tần Thư cầm cà vạt cọ lên chóp mũi, trên cà vạt còn có hơi thở trên người anh.
Nhàn nhạt, rất dễ ngửi.
Lúc này mới phát giác: “Em thật là ngốc muốn chết, ngày thường anh không đeo cà vạt, hôm nay nóng như vậy anh cũng nhất định phải đeo, em cũng không phát hiện không đúng chỗ nào.”
Sau đó cười nói: “Có lẽ là bị vẻ đẹp trai của anh mê hoặc, chỉ nghĩ đến dáng vẻ đeo cà vạt của anh.”
Hàn Phái nhìn chằm chằm cô, mặc kệ ánh mắt hay biểu tình đều không giống như lừa gạt, “Anh đeo cà vạt đẹp à?”
Tần Thư liên tục gật đầu: “Vừa đẹp trai lại gợi cảm.”
Hàn Phái lấy lại cà vật, một lần nữa thắt lên.
Tần Thư: “… Anh không nóng à?”
“Nóng, nhưng phải chịu. Hôm nay mọi yêu cầu của em anh đều thỏa mãn.”
Ngày đó, Hàn Phái chụp không ít ảnh cho cô, nửa năm trước cô cũng không dám nghĩ, lễ tốt nghiệp của mình lại có cả chồng tham gia.
Cũng không dám hy vọng xa vời, cô sẽ được cầu hôn ở lễ tốt nghiệp.
Đây hẳn là mộng tưởng mà mỗi một cô gái đều nghĩ qua, mà cô may mắn là mộng tưởng lại trở thành sự thật.
Giữa trưa Tần Thư đưa Hàn Phái ra sân bay, đại sảnh quen thuộc, cô lôi kéo Hàn Phái: “Anh chờ một chút.”
“Làm sao vậy?”
“Lúc ấy đại khái là ở chỗ này, anh đụng phải em.”
“Tìm anh tính sổ à?”
Cũng không cho cô cơ hội nói lý, nói xong anh cúi đầu hôn cô.
Một chớp mắt này, thời gian như chảy ngược lại.
Anh đụng phải cô, cô giữ chặt anh, mà anh hôn cô.
Tần Thư bị anh hôn không khỏi rung động.
Lập tức phải qua cửa an ninh, Hàn Phái nhìn cô, lại đến lúc dặn dò, chính anh cũng cười, đặc biệt bất đắc dĩ, dặn dò cũng vô ích, cô rời sân bay là có thể quên đến không còn một mảnh.
Nhưng vẫn phải niệm một câu: “Em bây giờ vừa phải ôn tập vừa phải chuẩn bị tài liệu, nhất định phải vận động, nếu không trái tim không chịu nổi.”
Tần Thư bảo đảm: “Vâng, em nhớ rồi.”
“Chỉ nhớ thôi không có tác dụng gì.”
“Tin em một lần đi.” Cô giơ nhẫn duỗi đến trước mắt anh: “Bây giờ em trưởng thành rồi, thật đấy.”
Cô bảo đảm, Hàn Phái cũng chỉ nghe một chút, nói quá nghiêm túc có thể sẽ bị cô làm cho tức chết, hỏi cô: “Thi xong em sẽ về chứ?”
Tần Thư gật đầu: “Vâng, ngày 29 thi, lại đi dạo với Bắc Nhất một chút, ngày 31 em về.”
Hàn Phái tính thời gian, ngày 31 cô lên máy bay ở bên này, đến Bắc Kinh đã là mùng 2, không kịp.
Anh nói với cô: “Em đừng đi dạo nữa, thi xong về luôn, cũng không phải về sau không sang nữa, ngày 30 về đi, mùng 1 tháng 6 anh đón em.”
“Tại sao nhất định phải về ngày mùng 1?” Tần Thư không nghĩ nhiều, cười hỏi: “Đón Tết thiếu nhi cho em à?”
Hàn Phái trả lời có lệ: “Ừ.”
“Vậy được rồi.” Lập tức phải tách ra, Tần Thư có chút luyến tiếc, gắt gao ôm anh.
Hàn Phái không nói chuyện cũng không nhúc nhích, tùy ý cho cô ôm một hồi lâu.
Ly biệt thương cảm nháy mắt đã bị vui vẻ lúc cầu hôn hòa tan, không rảnh lo u sầu, chờ Hàn Phái vào cửa an ninh, Tần Thư gấp không chờ nổi mà gọi điện thoại cho ông bà.
“Ông nội, ông nội.” Tần Thư ríu rít.
Ông nội cười: “Cháu xem cháu kìa, nói còn nói không rõ?”
“Đúng rồi đúng rồi.” Tần Thư thật sự không nín được: “Hàn Phái cầu hôn cháu rồi, anh ấy cầu hôn cháu.” Lại cười rộ lên.
Ông nội thực bình tĩnh, hỏi cô: “Có thích cái nhẫn đấy không?”
“Thích, thích đến không chịu được, kiểu dáng này cháu còn chưa thấy bao giờ, độc nhất vô nhị.” Tần Thư nói xong lại nhìn nhẫn.
Bỗng nhiên cảm thấy không đúng chỗ nào, “Ai? Ông nội, sao ông nghe Hàn Phái cầu hôn cháu, mà không kinh ngạc chút nào vậy?”
Ông nội không giấu giếm: “Ông đã sớm biết, còn kinh ngạc cái gì?”
“Dạ??”
“Nhẫn của cháu là do bà nội cháu thiết kế.”
“…”
“Bằng không ngày quan trọng như lễ tốt nghiệp của cháu sao ông bà lại không đi?” Ông nội giải thích: “Sợ đi, Hàn Phái cầu hôn sẽ căng thẳng, cầu hôn là chuyện của người trẻ tuổi, ông với bà mới không đi.”
Ông nội lại nói: “Nhưng vẫn chuẩn bị quà tốt nghiệp cho cháu, khi nào về ông đưa cho.”
Tần Thư trố mắt một lát: “Vậy là mọi người đều biết hôm nay Hàn Phái muốn cầu hôn cháu, chỉ có mình cháu không biết sao?”
“Có thể nói như vậy.”
“Mọi người tổ chức thành đoàn bắt nạt cháu, phải cho cháu một cái kinh hỉ để bồi thường.”
“Mấy ngày này ôn tập thi cho tốt, khi nào về nhiều kinh hỉ lắm.”
“Kinh hỉ gì vậy ạ?”
“Rất nhiều.”
“Ông nội, ông tiết lộ một chút cho cháu đi.” Tần Thư làm nũng năn nỉ.
Ông nội cười: “Khó mà làm được.”
“Vậy ông đưa điện thoại cho bà nội, cháu muốn nói chuyện với bà nội.”
“Bà cháu ngủ rồi, cứ như vậy đi, ông cũng phải đi ngủ.”
Tần Thư: “…”
Ngó thời gian, Bắc Kinh bên kia hiện tại là ban đêm.
Cô hưng phấn quá mức rồi.
Tới bãi đỗ xe, Tần Thư có chút khát nước, bảo tài xế mở cốp xe, cô lấy nước uống.
Cầm hai bình, đưa một bình cho tài xế.
Vặn ra mới vừa uống hai hụm, bỗng nhiên dạ dày cuộn lên một cái.
Cô vội che miệng lại, chạy đến đuôi xe bên kia, cũng không nôn ra được cái gì.
Tần Thư nhẹ nhàng xoa xoa dạ dày mới có chút thoải mái.
Có lẽ là bà dì sắp tới rồi, trước kia mỗi lần bà dì sắp tới, thỉnh thoảng cũng buồn nôn một chút.
Chỉ là thời gian hành kinh lần này đã chậm ba ngày.
Cô không khỏi có chút khẩn trương, chẳng lẽ mang thai?
Chuyện này khả năng cũng không lớn, mỗi lần Hàn Phái đều dùng bảo vệ.
Nếu thật sự mang thai vậy chỉ có một loại khả năng, bao rách rồi…
Nhưng loại xác suất này nhất định sẽ không phát sinh trên người cô.
Tần Thư uống thêm mấy ngụm nước, lúc này lại không buồn nôn nữa.
Có thể gần đây áp lực lớn, thường xuyên thức đêm, lại lệch múi giờ, bà dì mới chậm mấy ngày, trước kia cũng từng có tình huống như vậy.
Nghĩ vậy, tâm tình mới thả lỏng chút.
Từ sân bay về nội thành, Tần Thư mở cửa sổ xe, gió đầu hạ thổi vào, tóc dài của cô bay lên, không khống chế được vui vẻ, cô hát cả một đường.
Thỉnh thoảng nhìn chằm chằm chiếc nhẫn, vào ngày cô tốt nghiệp, cô thành vị hôn thê của Hàn Phái.