Mẹ Ngốc Cực Phẩm Thật Uy Vũ

Cây gậy nhất thời bị thành hai nửa, xích sắt ở giữa cùng một chỗ.

Chợt nhìn cực kỳ giống Tiết Côn sử dụng Trung Quốc, chỉ chẳng qua là phóng đại.

Trên khán đài một mảnh reo hò, buổi trưa nghỉ dưỡng quét sạch sành sanh, tranh tài gay cấn. Kịch liệt chiến đấu càng diễn càng liệt, Tiêu Tiêu dùng phương thức xông vào, một lần một lần thẳng hướng ông chú đầu trọc.

Chỗ ngồi tuyển thủ xem thi đấu đều chăm chú nhìn tranh tài, buổi chiều trận thứ hai so buổi sáng lại đặc sắc rất nhiều, Tiêu Tiêu lấy phương thức tốc chiến tốc thắng chiến đấu. Cũng làm cho người chung quanh đối với Tiểu Phi Long có một nhận biết khác.

Nếu như cùng Tiểu Tứ tranh tài, để cho người ta thấy không hiểu thấu. Như vậy cùng ông chú đầu trọc tranh tài, cũng làm người ta thật thấy thực lực của cô!

5 phút đồng hồ!

Chỉ dùng năm phút đồng hồ, Tiêu Tiêu liền thắng đợc thắng lợi.

"Tôi đã thật lâu không có gặp được cô nương lợi hại như vậy, cô, rất không tệ!" Ông chú đầu trọc nhặt cây gậy trên đất lên, thoải mái đi dưới lôi đài.

Tiêu Tiêu xoa xoa mồ hôi trên trán, dùng năm phút đồng hồ, ông chú đầu trọc thật rất lợi hại, nếu như không phải cô dốc hết sức muốn tốc chiến tốc thắng, thật không biết sẽ đánh đến bao lâu. Lắc lắc cổ tay, tại vừa mới thời điểm chiến đấu, cổ tay cô cũng bị cây gậy hung hăng đánh mấy lần.

Dựa theo quy định tranh tài, Mộ Tiêu Tiêu nghỉ ngơi 10 phút sau, Giang Tiểu Băng đi trên lôi đài.

"Đây thật là một trận tranh tài đẹp mắt, hai mỹ nhân." Khán đài nghị luận ầm ĩ.

Tuy nhiên có cự ly nhất định, nhưng từ xa nhìn lại hai người trên lôi đài đều chói lóa mắt như vậy, Tiêu Tiêu nắm chặt đoản đao trong tay. Tuy nhiên lại không nghĩ, cuối cùng vẫn là sẽ gặp phải. Cô cũng có chuẩn bị tâm lý, tiểu Băng, thật xin lối, tôi không thể thua cô.

Trên lôi đài, gương mặt Giang Tiểu Băng lạnh sương, nhất định phải thắng, không muốn do dự, nhất định phải thắng, tuy nhiều người xem như vậy cô tìm không thấy thân ảnh Lam Đình Ngạn, nhưng anh nhất định ngồi đó.

Giang Tiểu Băng ngẩng đầu: "Lam Đình Ngạn, hỗn đản, mở to hai mắt thấy rõ ràng cho tôi!" Cô lớn tiếng quát, thanh âm quanh quẩn trong toàn bộ hội trường.

"Cô hô cái gì?"

Khán giả nghị luận.

Chỉ có sắc mặt Lam Đình Ngạn tái xanh. Tiểu Băng, tội gì muốn làm đến nước này?! Cô cùng Tiêu Tiêu mặc kệ người nào bị thương, tôi cũng không nguyện ý nhìn thấy.

Trong tay Giang Tiểu Băng nắm một thanh kiếm Tây Dương, đầu kiếm chỉ hướng Mộ Tiêu Tiêu, nói nghiêm túc: "Lên đi, Tiêu Tiêu!"

"Cô đang nhường sao?" Tiêu Tiêu nắm chặt đoản đao trong tay, trên lưng cô, còn đeo một cái túi dài nhỏ khác bằng da.

"Đương nhiên, tôi muốn chứng minh, tôi Giang Tiểu Băng, so với cô còn mạnh hơn. Hôn nhân của tôi, không cho phép có chỗ bẩn." Giang Tiểu Băng nheo con mắt nguy hiểm.

"Vì mời cô nghiêm túc, tôi sẽ dốc toàn lực ứng phó!" Mộ Tiêu Tiêu lấy áo da vác trên lưng lấy xuống, một thanh đao dài hơn khắc Long Vũ lộ ra. Đây là cô sớm đã chuẩn bị xong, chỉ là đặt ở phòng nghỉ Hồng Tụ.

Dưới lôi đài, Địch Nặc nắm chặt quyền, Mộ Tiêu Tiêu, muốn toàn lực ứng phó? Cô thật không chịu bại bởi tiểu Băng sao? Anh ngẩng đầu tìm kiếm trên khán đài. Nhưng vận may thật thấy được bóng dáng Lam Đình Ngạn, anh tới, anh quả nhiên đến rồi! Tiêu Tiêu bại bởi tiểu Băng đi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui