Mẹ Ngốc Nghếch, Con Thiên Tài

Vô Ưu nhịn không được mừng rỡ trong lòng, nhìn Phương Đông Dạ hỏi " Đang nói ghét nhất cái gì thôi. Anh nói trước đi! Anh ghét nhất cái gì?" Vô Ưu sau khi nói xong, nhìn Phương Đông Dạ. Phương Đông Dạ sau khi suy nghĩ một chút, nói: "Ghét, anh ghét nhất phụ nữ quấn lấy anh."

Phụ nữ!

Cho đến bây giờ vẫn nói dối!

Vô Ưu sau khi nghe xong đáp án, thầm cắn răng nghiến lợi. Thật sự thì lần này Phương Đông Da không hề nói dối, bởi vì anh thật sự rất ghép phụ nữ dính người,. Nếu là năm năm trước có lẽ đáp án này rất bình thường, nhưng dưới tình huống đặc biệt ở một nơi đặc biệt, hiển nhiên điều này khiến Vô Ưu hiểu nhầm.

Ai, chỉ trách người nói vô ý, người nghe cố tình!

. . . . . .

Không nổi giận, không nổi giận!

Vô Ưu tự nhủ ở trong lòng, cô thật sự cũng không bởi muốn biết sự thật mà hỏi anh. Hỏi anh cũng chỉ là muốn thả mồi câu. Phương Đông Dạ thuận miệng hỏi "Em thì sao?" Vô Ưu lộ ra nụ cười như ý. Sau đó nhàn nhạt mà nói ra: "Tôi ghét nhất người ta gạt tôi!"

"À."

Nghe Vô Ưu nói vậy, lòng Phương Đông Dạ vô thức run lên, sau đó ổn định tâm trạng, vừa lái xe vừa hỏi "Nếu như đó là lời nói dối có thiện chí ?" Phương Đông Dạ trong lòng có quỷ, Vô Ưu dĩ nhiên biết. Nên khi anh hỏi cô cũng khoang chút hốt hoảng mà trả lời rất kiên quyết: "Nói dối là nói dối, chắc chắn có một phần ác ý. Anh cảm thấy có ý tốt, nhưng chưa chắc đối phương cảm thấy như vậy!"

"Vô Ưu, anh. . . . . ."

Phương Đông Dạ chợt muốn thú nhận sự thật, nhưng Vô Ưu nhưng không có cho anh cơ hội, bởi vì đã muộn! ! Coi cô như kẻ ngốc quay vòng vòng, không dạy dỗ anh thật tốt, thì cô không phải là phụ nữ! Cho nên, anh và Đông Cung Phi nhất định phải bị nghiêm trị! !

Vô Ưu cắt ngang lời nói của Phương Đông Dạ, cười hỏi " Anh làm sao vậy? Không cần nói với tôi anh có chuyện lừa dối tôi nha !"

Sau đêm Phương Đông Dạ nằm một đêm dưới gầm giường của Tiểu Diễm, trong lòng cũng không còn kiên định như trước nữa. Thật là có tật giật mình , cảm giác sẽ có chuyện xảy ra! Hôm nay anh chỉ muốn trước thử dò xét Vô Ưu, hỏi rõ ràng xem rốt cuộc nếu cô biết chuyện anh lừa dối cô thì sẽ có hậu quả gì.

"Vô Ưu, nếu như, anh nói là nếu như anh có chuyện giấu diếm em thì sao?"

Nếu như những lời này Phương Đông Dạ nói mấy ngày trước, Vô Ưu nhất định sẽ trả lời: "anh thẳng thắn tôi liền tha thứ!" Nhưng là, sau khi anh và Đông Cung Phi liên hợp lại, hơn nữa chuyện《 Hồng Lâu Mộng 》hừ sao có thể dễ dàng tha thứ cho anh như vậy. Cho nên, Vô Ưu trả lời rất khẳng định nói: " Tôi sẽ không thích anh nữa, cả đời không để ý đến anh. Hơn nữa tôi sẽ bỏ đi thật xa, ừ sẽ đến chỗ lucky tìm bà nôi."

Hẳn là bị dọa không dám nói đi!

Vô Ưu nói đến chỗ này, nhìn Phương Đông Dạ hỏi "Thế nào? Anh có chuyện gì gạt tôi sao?"

"Không có! Tuyệt đối không có!"

Phương Đông Dạ khẳng định nói. Nếu như hậu quả là như vậy, đánh chết anh đều sẽ không thừa nhận . Cho nên, anh nhất định phải đem lời nói dối giữ kín đến cùng, dù là phải dùng vô số lời nói dối để che giấu!

. . . . . .

Đứng trước bờ biển dài tâm trang thật sư vô cùng thoải mái.

"Nơi này hình như chưa bị khai phá, sao anh biết chỗ này?"

Vô Ưu nhìn biển rộng, hỏi Phương Đông Dạ đang bận rộn bày đồ ăn bên cạnh. Phương Đông Dạ nhìn bộ dạng vui vẻ của Vô Ưu, trong lòng cũng thật vui mừng. Cho nên, thành thật trả lời nói: "Trong lúc vô tình phát hiện, sau lại tâm tình không tốt sẽ đến chỗ này đi dạo!" Sau khi nói xong cười nhạt nói: ", ngồi xuống nghỉ ngơi một lát. Ăn chút gì đó đi."

"Ừm!"

Vô Ưu ngồi trên thảm, nhìn biển, cười vui vẻ nhìn đống đồ ăn bên cạnh. Cô từ trong đó lấy ra thứ mà mình thích ăn nhất. Trong lòng bận rộn suy nghĩ nên tiến hành kế hoạch của mình như thế nào!!

"A!"

"Sao vậy?"

Vô Ưu mải suy tính cho kế hoạch của mình còn Phương Đông Dạ lại có tâm sự. Cho nên Vô Ưu sơ ý đem nước ngọt bắn lên người. Phương Đông Dạ nghe tiếng kêu của Vô Ưu, đầu tiên là giật mình. Khi nhìn thấy vệt nước trên quần áo cô, nhịn không được cười sủng nịnh: "Em đó, sao không cẩn thận như vậy. Lại đây, khăn giấy!” Phương Đông Dạ vừa nói vừa đem khăn giấy đưa đến chỗ cô, Vô Ưu cười duỗi dài cánh tay ra nhận.

Pằng! một tiếng

Mặt Vô Ưu đỏ lên! Sau đó vội vàng thu tay về!

Trời ạ, Cô đều quên cái này rồi !

Phương Đông Dạ nhìn Vô Ưu đột nhiên thu tay về, liền vội vàng đứng lên, đi tới bên người cô, hỏi "Vô Ưu thế nào? Có chuyện gì nói với anh, để cho anh giúp em, đừng im lặng như vậy!" Đông Phương Dạ quan tâm nhìn Vô Ưu, Vô Ưu ánh mắt sáng lên, hỏi “Anh nói cái gì? Anh thật sự đồng ý giúp tôi?"

"Đương nhiên!"

Phương Đông Dạ rất khẳng định nói. Vô Ưu nghe nói như thế xong, trong lòng nở một nụ cười như ác ma. Giúp một tay, đã nói như vậy thì đừng hối hân nha! Vô Ưu nghĩ tới, lấy dũng khí xoay người đưa lưng về phía Phương Đông Dạ. Phương Đông Dạ không hiểu hỏi "Vô Ưu, đây là. . . . . ."

Vô Ưu lấy tất cả dũng khí, nói: "Áo lót tôi bị tụt khuy, anh giúp tôi cài lại."

. . . . . .

"Cái gì?"

Đông Phương Dạ hoài nghi mình nghe lầm. Vô Ưu lại một lần nữa lặp lại: "Áo lót tôi bị tụt khuy anh giúp tôi xem lại." Lần này Vô Ưu nói rất lớn tiếng , Cô cố tình lớn tiếng để trấn an bản thân không cần lùi bước. Phương Đông Dạ không chắc. Anh lo lắng nói: "Vô Ưu, em xác định sao?"

Trong lúc nói chuyện thanh âm có chút run rẩy. Anh là người đàn ông, một người đàn ông vô cùng bình thường. Mà Vô Ưu không chỉ là phụ nữ mà còn là người phụ nữ anh yêu. Hơn nữa nơi này chính là một chỗ không có người ở.

Phương Đông Dạ khó tránh khỏi cảm thấy khát nước khó nhịn, người bình thường đều có ý nghĩ như vậy!

"Đương nhiên! Nếu anh không giúp tôi,vậy ai có thể giúp! Hôm nay tôi ở phòng vệ sinh nửa ngày cũng không cài lại được, cuối cùng vẫn là phải tìm chị Như giúp đỡ!" Vô Ưu bây giờ càng diễn càng sâu, hơn nữa cảm giác rất thuận lợi. Nhất là khi cô nghe được giọng nói khàn khàn của Phương Đông Dạ, trong lònglại càng thư thái.

Báo thù!

Khó trách nhiều người như vậy thích báo thù. Thì ra cảm giác báo thù lại thoải mái đến vậy!

"Nhưng Vô Ưu, anh là đàn ông!"

Phương Đông Dạ do dự một lúc lâu, cuối cùng mới thốt ra được một câu như vậy. Vô Ưu lại sảng khoái nói: "Không có chuyện gì. Anh và Đông Cung Phi đã yêu nhau. Tôi cũng biết rõ anh không thích phụ nữ, vậy chúng ta liền trở thành anh em tốt." Nói đến chỗ này, trên mặt không nhịn được cười trộm. Chỉ là rất nhanh bị cô khống chế được, tiếp tục nói: "Hiện tại chỉ có anh có thể giúp tôi rồi, cầu xin anh có được hay không!"

Tốt cũng không được, bây giờ đối với Phương Đông Dạ đã không còn quan trọng nữa rồi! Quan trọng là Vô Ưu mới vừa trước mặt anh nói chuyện anh và Đông Cung Phi, cô hiểu? Có ý tứ gì? Chẳng lẽ thật coi anh là đồng tính luyến ái, hơn nữa chấp nhận nó!

Không được! Nếu như vậy,anh lại không thể thừa nhận mình nói dối. Chẳng phải là vĩnh viễn không thể đem Vô Ưu lấy về nhà rồi sao !

"Vô Ưu, chuyện của anh và Đông Cung Phi. . . . . ."

Đông Phương Dạ muốn giải thích cho Vô Ưu, nói là cô hiểu lầm. Nhưng Vô Ưu muốn mọi chuyện diễn ra theo kế hoạch của mình. Cho nên, ngắt lời nói: "Tôi hiểu biết rõ, không cần nói. Yên tâm đi, tôi sẽ không vì vậy xa lánh anh. Nếu như tương lai hai người không thể bên nhau, tôi sẽ gả cho anh. Có được hay không!"

Tốt!

Bây giờ, Phương Đông Dạ không biết nói sao? Vô Ưu nguyện ý cùng một người đồng tính không dối gạt cô ở chung một chỗ, cũng không tình nguyện ở cùng mọt người đàn ông dối gạt cô, anh còn có thể nói gì sao? Dĩ nhiên chỉ có thể tiếp tục giả ngốc. Hơn nữa đồng thời quyết định, ngày mai sẽ cùng Đông Cung Phi‘ chia tay ’, như vậy Vô Ưu sẽ gả cho anh đi!

Phương Đông Dạ tự cho mình là thông minh, nhanh như vậy liền nghĩ ra một biện pháp tốt. Lại quên vẫn còn một chuyện quan trọng khác đang chờ anh! Đó chính là kế hoạch của Vô Ưu và chị Như!

. . . . . .

" Phương Đông Dạ, anh nghĩ cái gì vậy ? Nhanh lên một chút a!"

Vô Ưu đưa lưng về phía Phương Đông Dạ thúc giục nói, Phương Đông Dạ chỉ có thể hít sâu một hơi, thầm nhủ trong lòng Chính Khí Ca: “thiên địa có chính khí, tạp nhưng phú chảy hình. Hạ là hà nhạc, trên tức là nhật tinh. Với người viết Hạo Nhiên, bái ư nhét Thương Minh. Hoàng đường khi thanh di, ngậm cùng ói triều đình nhà Minh. . . . . .”

Phương Đông Dạ hi vọng nhờ vào đó mà bỏ được nhưng ý tưởng đen tối trong lòng, đồng thời đưa tay vén áo khoác Vô Ưu, nhìn thấy phần lưng trắng như tuyết của cô, anh không nhịn được hô hấp dồn dập, mồ hôi vã ra. Mà người vốn phải e lệ kia giờ đây lại mang nụ cười ác ma. Bởi vì, từ hôm nay cô chính thức bước vào giai đoạn báo thù. . . . .

"A! Vô Ưu, cái này……. này dường như là hư!"

Đông Phương Dạ thấy Vô Ưu áo lót Tiểu Thiết quải câu cư nhiên rớt xuống. Từ phía trên trói một sợi tóc bộ dáng có thể đoán được, Như tỷ phải là trói lại một cây nhi tóc đem áo lót nguy hiểm tạm thời treo lại đấy! Liền bột phấn công trình cũng không bằng.

Phương Đông Dạ nhìn tình huống này của Vô Ưu , trong lòng cảm thấy rất may mắn mới vừa rồi Vô Ưu không cùng anh đi siêu thị. Nếu không, tuyệt đối sẽ có người nhìn thấy. Trong lòng âm thầm may mắn, cũng sợ hãi, hóa ra Vô Ưu sống chết không chịu đi cùng anh, thì ra là vì vậy nguyên nhân này!

Môt khi có người làm chuyện xấu bị phát hiện, thì những chuyện xấu tiếp theo xảy ra không cầm nghĩ mội người cũng chụp mũ là người đó làm. Mà Vô Ưu vốn đơn thuần, thuần khiết. Làm cho người ta nhận định cô là người hiền lành, có chút ngốc nghếch , tuyệt đối sẽ không có ai ngờ rằng Vô Ưu lại có thẻ nghĩ ra thủ đoạn chỉnh người tà ác đến thế!

"Ai nha, vậy làm sao bây giờ? Anh có mua áo lót cho tôi không?"

Vô Ưu mới vừa nói xong Phương Đông Dạ không nhịn được trợn mắt há mồm .Anh cho là mình nghĩ rất chu đáo, thấy cô sắp nghỉ lễ, ngay cả băng vệ sinh cũng mua cho cô hai túi. Nhưng áo lót? Anh nằm mơ cũng không có nghĩ đến áo lót có thể hư a! Cho nên, chỉ có thể khoát khoát tay, bất đắc dĩ thừa nhận lo nghĩ của mình ‘ không chu toàn ’: "Anh không có mua!"

"Ai nha, vậy phải làm thế nào? Chẳng lẽ cứ thế mặc?"

Vô Ưu chợt quay đầu nhìn Phương Đông Dạ, Phương Đông Dạ nhìn mặt Vô Ưu có chút lúng túng. Anh ho khan, đè nén ý nghĩ kỳ quái của mình xuống. Sau đó đề nghị: "Nếu không chúng ta trở về đi thôi!"

Trở về, là một ý kiến hay, nhưng đó chỉ là đối với Phương Đông Dạ. Vô Ưu lại không được, cô không muốn trở về, hơn nữa còn nhất định phải ở lại. Bởi vì, kế hoạch của cô giờ mới bắt đầu đấy. Dễ dàng như vậy hãy bỏ qua anh? Không có cửa đâu! !

"Không cần, lâu vậy mới được đi ra ngoài chơi, cái gì cũng mua. Tôi mới không cần dễ dàng như vậy bở qua cơ hội này!"

Vô Ưu cự tuyệt rất kiên quyết, hơn nữa lời nói nghe mặc dù tùy hứng, nhưng cũng có chút ít đạo lý. Phương Đông Dạ nghe nói như thế, nói: "Ăn cơm dã ngoại hôm nào cũng có thể a. bây giờ áo lót em hư, không đi, còn có thể làm sao?"

Thứ nhất, cởi xuống không mặc!

Vô Ưu lập tức nghĩ tới lời chị Như đã nói. Mặc dù nói có thể sửa chữa Phương Đông Dạ. Nhưng nghĩ đến không mặc áo lót trước mặt một người đàn ông, vẫn cảm thấy rất xấu hổ.

‘ nếu như vậy, coi như xong! Không cần báo thù! Ngoan ngoãn cùng anh trở về đi thôi! ’

Chợt trong lòng một cái âm thanh nói như vậy. Vô Ưu vừa nghe đã cảm thấy cực kỳ chói tai. Dường như là cười nhạo cô nhát gan. Hừ! Cởi liền cởi, không mặc thì không mặc! Dù thế nào đi nữa cái nha không nên thấy cũng đã thấy rồi, hơn nữa dù sao sau này chẳng là chồng mình, có gì phải sợ! Nghĩ được như vậy, Vô Ưu ngẩng đầu nhìn Phương Đông Dạ nói: "anh xoay người sang chỗ khác!"

"Tốt."

Phương Đông Dạ không biết Vô Ưu muốn làm cái gì, nhưng mà vẫn là rất phối hợp quay người sang.

Vô Ưu nhìn xung quanh, xác định không có ai, nhanh chóng đem áo lót bên trong cởi ra. Làm xong, đem áo khoác mặc vào. Mặc xong, nâng lên cánh tay nhìn xuống. Xác định không thấy được bên trong, trong lòng cảm thấy may mắn y phục này không phải loại trong suốt.

. . . . . .

Thấy vậy y phục hư không phải tình cờ, mà là tất nhiên a!

Vô Ưu cầm áo lót, nhìn cái quai đằng sau, ngẫm lại lời nói của chị Như hôm nay. Trong lòng chắc chắn hoài nghi của bản thân.

"Xong chưa?"

Phương Đông Dạ thấy Vô Ưu bảo anh xoay người, một lúc lâu không thấy bảo anh xoay lại. Vô Ưu vừa nghiên cứu áo lót, vừa vô tình nói, "Tốt lắm, quay lại đi!" Phương Đông Dạ sau khi nhìn thấy cảnh này, thiếu chút nữa hôn mê. Anh chợt cảm thấy vô cùng hố hận.

Nhìn bộ dạng kinh ngạc của Phuwong Đông Dạ, trong lòng Vô Ưu chợt cảm thấy có chút thành tựu.

"Khụ khụ, ăn cái gì, ăn cái gì!"

Phương Đông Dạ giờ vờ lấy thức ăn kéo dài khoảng cách giữa hai người. Hi vọng mượn khoảng cách như vậy để cho mình tỉnh táo lại. Đồng thời không ngừng ăn mấy thứ linh tinh, hi vọng dùng cái này dời đi chú ý lực.

Muốn chạy trốn? Không có cửa đâu!

Vô Ưu nhìn vẻ mặt mất tự nhiên của Phương Đông Dạ, cười gian một tiếng, sau đó nhìn Phương Đông Dạ nói: "Này, Phương Đông Dạ, giúp tôi!" Phương Đông Dạ phản xạ có điều kiện ngẩng lên đầu, hỏi "cái gì?"

"Giúp tôi đưa cái này để trong xe đi!"

Vô Ưu giọng điệu cứng rắn vừa nói xong, không cho Phương Đông Dạ có phản ứng kịp Vô Ưu liền đem áo lót trong tay ném về phía anh. Không hề nghĩ ngợi, Phương Đông Dạ vội vã tiếp nhận. Trong lúc nhất thời cái áo trong tay Phương Đông Dạ giống như củ khoai nóng phỏng tay. Không biết làm thế nào!

"Chuyện này. . . . . ."

Một Phương Đông Dạ vốn ung dung, ưu nhã, giờ phút này lại giống một kẻ ngốc, cầm áo lót trong tay không biết xử trí ra sao. Vô Ưu lại nhắc nhở: " Sao thế? Mang vào trong xe đi! Hay anh thích cầm nó?"

Thôi đi,cô nói coi anh như người bạn cùng giới, anh lại không thể giải thích gì! Nếu như bây giờ anh lại bị cô nói là háo sắc vậy không phải thanh danh cả đời anh liền bị hủy trong tích tắc sao.

Phương Đông Dạ đứng lên , sau đó nhah chóng mở cửa xe, đem áo lót ném vào. Lúc này mới thở nhẹ ra một hơi.

. . . . . .

"này, anh ăn cáo này đi!"

Vô Ưu thấy Phương Đông Dạ đánh chết cũng không dám ngẩng đầu lên nhìn mình, cho nên chỉ có thể đưa đồ ăn ra cho anh. Phương Đông Dạ không phải là không muốn nhìn, mà là không dám nhìn. Chỉ sợ không cẩn thận thấy cái gì không nên nhìn! Bộc phát thú tính!

Thời gian từng giây từng phút trôi qua. Trừ lúc đầu xảy ra chuyện áo lót, thì cũng không có chuyện kinh người gì xảy ra nữa. Cho nên sự cảnh giác trong lòng Phương Đông Dạ dần giảm xuống. Hơn nữa bắt đầu cùng Vô Ưu câu được câu không tâm sự. Hai người nói tới đưa tiểu Diễm đi học, tới gửi cho bà nội một tỷ sinh hoạt phí, còn tới Bùi linh, Đường Tiếu, đợi đợi đợi đợi, chỉ là đều là an toàn đề tài. Cho đến. . . . . .

Quả táo, quả táo, Quả Quả Quả Quả Quả Quả. . . . . .

Áp lực, áp lực, lê lê lê lê lê lê. . . . . .

Chuối tiêu, chuối tiêu, tiêu tiêu tiêu tiêu tiêu tiêu. . . . . .

. . . . . .

Vô Ưu nghe được điện thoại di động kêu, lấy ra vừa nhìn, là chị Như gọi tới. Cho nên vội vàng hưng phấn tiếp lên điện thoại: "Alo, chị Như, chuyện của chị tốt chứ?"

"Ừ, tốt hơn rồi. Em ở chỗ nào vậy?"

Chị Như sau khi nói chuyện với tiểu Nhã, mới gọi cho Vô Ưu .Vô Ưu nói: "Em theo Đông Phương Dạ ra bờ biển. Thế nào, tìm em có chuyện gì sao?" Hai người hiện tại là đồng minh, lại là chị em khuê mật.... Cho nên, gọi điện thoại trao đổi tình báo đương nhiên là chuyện hết sức bình thường. Chị Như nghe Vô Ưu nói, hỏi "Kế hoạch vẫn thuận lợi chứ!"

A!

Chị Như không hỏi, Vô Ưu bởi vì nói nhiều chuyện, cũng suýt đem mục đích tới chỗ này quên mất.

"Hoàn hảo."

Vô Ưu coi như là tương đối như thành thực trả lời, bởi vì vừa mới bắt đầu hiệu quả là tương đối tốt. Khi Vô Ưu thấy Phương Đông Dạ nhìn về phía mình thì cô hướng về phía anh nhe răng cười một tiếng. Sau đó nói: "Được, em ngày mai lại nghỉ, chị em mình có thể đi dạo phố." Mà đầu kia chị Như , biết Phương Đông Dạ đang ở bên cạnh Vô Ưu, cho nên không đi nghe cô nói cái gì, mà là thẳng nói: "Chị gọi điện thoại , là muốn giúp em! Em chỉ cần nghe không cần trả lời."

"A, thật sao, tốt. Không thành vấn đề!"

Vô Ưu bên này là râu ông nọ cắm cằm bà kia. Chị Như nói: "Em cùng anh ta đi tắm biển, nhất định sẽ có nhiều thu hoạch!" Nói đến chỗ này, cười xấu xa một tiếng, nói: "Bái bai!" Liền cúp điện thoại!

. . . . . .

Phương Đông Dạ thấy cô ngắt điện thoại, nét mặt có chút kỳ quái, cho nên không nhịn được tò mò hỏi: "Chị ấy điện thoại tới có chuyện gì?" Vô Ưu cười một tiếng, nói: "Không có việc gì . Chính là hẹn ta ngày mai cùng đi chơi."

Đi chơi!

Có cái gì đó không đúng, hai người bọn họ rõ ràng vừa mới bắt đầu liều chết không để cho anh và Phi gặp mặt, hiện tại làm sao sẽ liên tục chủ động tạo cơ hội cho bọn họ đây? Chẳng lẽ bên trong có âm mưu gì? Hay là nói họ phát hiện ra cái gì? Dựa vào sự thông minh của Vô Ưu, Phương Đông Dạ vẫn tương đối yên tâm. Nhưng còn có chị Như đấy. Chị Như cũng không phải là một kẻ ngốc!

Chị Như có ý gì sao? Nói giúp cô, thế nào cũng không nói a! Đã nói để cho cô và Phương Đông Dạ đi nghịch nước, còn không cho cởi giày! Có ý gì sao?

Trong lúc Phương Đông Dạ suy nghĩ, Vô Ưu cũng không nhà rỗi. Mặc dù suy nghĩ hồi lâu không nghĩ tới chị Như nói như vậy là có ý gì, chỉ là, cô cuối cùng vẫn là lựa chọn vô điều kiện tin tưởng chiến hữu. Theo lời nói của chị Như đi làm.

Vô Ưu đứng lên, nhìn Phương Đông Dạ nói: "Ngồi đã lâu, chúng ta đi dạo bờ biển một chút đi."

"Được!"

Phương Đông Dạ thấy mình suy nghĩ quá nhiều, cho nên khi Vô Ưu đề nghị, anh cũng không suy nghĩ qía nhiều. Vì vậy hai người đi tới bờ biển . Mà bọn họ không biết, lúc này ở hia nưi khác, có hai người đang mang bộ mặt cười trộm, chờ đợi chuyện vui sắp diễn ra. Hai người kia một là người vừa gọi điện thoại chị Như, mà còn lại là bà chủ ‘ mộng ảo Thiên đường ’ Tiểu Nhã!

. . . . . .

A!

Đi chưa được mấy bước, Vô Ưu chợt cảm thấy gót giày chệch một cái.

Vô Ưu chưa kịp nghĩ, cả thân thể liền ngã xuống. Phương Đông Dạ vội vàng ôm lấy Vô Ưu, động tác mạnh như vậy làm rất nhiều nước văng lên bắn vào người bọn họ.

Ôm ôn noãn hương ngọc trong lòng, Phương ĐÔng Dạ cảm thấy lúng túng. Anh vội vã vừa đỡ Vô Ưu dậy, vừa nói: "sao xuống nước lại mang giày cao gót! Em tùng hứng như vậy. Biết lỗi của mình chưa?" Vô Ưu nghe Phương Đông Dạ phê bình là cảm thấy vô cùng oan uổng. Là chị Như nói cô cứ như vậy mang giày đi xuống a!

Vô Ưu cảm giác mình thật oan uổng. Chỉ là, lại không thể giải thích, đành ngậm bồ hòn làm ngọt, khổ không thể nói!

", đem giầy cởi ra."

Phương Đông Dạ ngồi xuống đem giày của Vô Ưu cởi ra, Vô Ưu đương nhiên là vô điều kiện phối hợp. Khi thấy đế giày bị gãy, Vô Ưu đối với chị Như không có nhịn được một chút oán giận. Chị ấy chẳng lẽ chính là vì để cho Phương Đông Dạ ‘ anh hùng cứu mỹ ’, muốn để cho cô ngã xuống anh sẽ đỡ, sao có thể để cho cô mạo hiểm như vậy. Ngộ nhỡ không có đỡ được, té thành đầu heo, hy sinh có phải quá lớn hay không a!

"Hoàn hảo chân không có chuyện gì, chúng ta trở về. . . . . . Khụ khụ khụ khụ khụ khụ. . . . . ."

Phương Đông Dạ sau khi xác định chân củaVô Ưu không có chuyện gì, nâng đầu lên. Nhưng khi nhìn thấy Vô Ưu, lập tức bị sặc nước miếng ho khan, ho khan kịch liệt. Mặt đỏ bừng. Vô Ưu buồn bực cúi đầu nhìn Phương Đông Dạ, chứng kiến tới tình huống của mình, phát ra tiếng kêu thảm thiết: "A a a a! ! ! !"

"Vô Ưu. . . . . ."

Phương Đông Dạ ngẩng đầu muốn nói chuyện, Vô Ưu lại kêu to, hơn nữa vội vàng đem tay bảo hộ ở trước ngực.

Trời ạ, cô không muốn sống, y phục này , tại sao dính nước liền thay đổi thành này đức hạnh a! Vô Ưu dùng hai tay che chặt ở trước ngực, trong lòng thầm khóc không ra nước mắt. Mà lúc này, chị Như cùng tiểu Nhã, lại đang tưởng tượng đến tình cảnh này của mình liên tục cười trộm!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui