Tiệc vừa tàn, Hạo Hiên ngay lập tức mang Chu Cẩm về nhà, hắn ôm lấy cơ thể ốm yếu, vùi đầu hôn sâu, động tác dịu dàng nhưng không giấu được sự ghen tuông điên cuồng.
4
Người mang cậu đến chỗ đó là hắn, người cố ý khiến hai người họ gặp nhau cũng là hắn, nhìn mối quan hệ xưa cũ của Chu Cẩm cuối cùng cũng tan tành mây khói, bản thân hắn rất khoái trá nhưng đồng thời cũng cay đắng nhận ra một điều, Chu Cẩm vẫn còn luyến tiếc tên khốn kia, cậu vẫn còn tơ tưởng đến gã đàn ông khác, ánh mắt cậu nhìn gã kia... Hạo Hiên càng nghĩ trong lòng lại càng khó chịu như bị dao đâm, hắn nghĩ rằng bản thân phải làm gì đó, tốt nhất bây giờ nên cùng cậu ân ái một trận, chỉ có như vậy, hắn mới cảm thấy Chu Cẩm thật sự là của hắn.
Hạo Hiên cười khẩy đem người bế đến bên giường, hắn cởi quần áo vướng víu ra, xoa nắn cơ thể trơn mềm dưới thân, quả nhiên xúc cảm vẫn tuyệt như vậy, cũng lâu rồi hắn không cùng cậu làm một trận ra trò, Hạo Hiên ngẩng đầu nhìn Chu Cẩm rơi nước mắt, khuôn mặt xinh đẹp ấy tái nhợt, sợ hãi và đầy đau khổ, hắn lạnh lùng nói.
"Sao lại khóc? Sợ anh đánh em à?"
Giọng điệu dửng dưng, như thể việc hắn đụng tay đụng chân với cậu không có gì to tát, Chu Cẩm nhất thời cứng đờ, cậu lúng túng ngọ nguậy tay chân, nước mắt bây giờ còn rơi nhiều hơn trước.
"Chắc là vậy rồi, em chột dạ sao? Em có ý niệm xấu xa nên mới sợ hãi như vậy, anh đoán đúng chứ?"
Ngón tay thô ráp men theo da thịt mịn màng tiến vào giữa hai chân, có chút ác ý mà nhấn lên miệng huyệt khít chặt, Hạo Hiên cảm nhận cái nơi mà bản thân chưa ghé thăm suốt mấy tháng qua mà nhất thời cảm thán, hoá ra hắn còn có thể nhịn lâu như vậy, lúc cậu mang thai Chu Chu, hắn còn không nhịn được như vậy đâu.
"Tiểu Cẩm, anh không làm đau em." Hạo Hiên ưỡn hông, cự vật dưới thân đâm vào lỗ huyệt nhỏ nhắn, hung hăng xông phá một đường đi vào trong, hắn nghe tiếng Chu Cẩm nức nở hét lên, hài lòng thở ra một hơi thật dài.
Chu Cẩm khóc, lâu rồi chưa làm tình khiến cậu không thể thích ứng, cậu hướng hắn cầu xin, làn da vốn trắng nay càng tái nhợt, Hạo Hiên trở nên mê loạn, hắn mê mẩn xoa cái bụng to to rồi đến hai bầu vú mềm mại, Hạo Hiên luôn thích chỗ này nhất, theo thói quen thuần thục đem hai cục thịt nhào nặn thành đủ hình dạng trong tay, mặc dù ngực Chu Cẩm không lớn như phụ nữ nhưng cũng không phẳng lì như nam nhân bình thường, kích thước cùng màu sắc nó đem lại đủ để hắn điên cuồng.
Nhịp độ bên dưới càng nhanh cũng càng trở nên mạnh mẽ, đem Chu Cẩm chơi đến hồn bay phách lạc, cậu khổ sở hét lên, ôm lấy bụng cầu xin hắn, nhưng không hiểu sao Hạo Hiên không nghe thấy, hắm cảm thấy lo sợ quá, vội vã cầm lấy cổ tay gầy gò của cậu rồi hôn lên chiếc nhẫn trên ngón áp út.
"Chu Cẩm, em thấy không? Hôm nay có biết bao nhiêu ánh mắt dơ bẩn dán vào em, bọn họ đều muốn nhúng chàm em, muốn đem em quăng lên giường rồi ăn sạch sẽ, bọn họ chỉ muốn hại em, trước giờ anh nhốt em ở nhà cũng chỉ muốn bảo vệ em thôi." Giọng hắn khàn đi, một phần là do tâm tình bất ổn, một phần đến từ khoái cảm đang xâm chiếm cơ thể hắn, hắn tìm ra một lí do thích hợp, vội vàng giải thích cho Chu Cẩm nghe, muốn cậu hiểu cho sự lo lắng bất an này.
"Là do đám người đó có ý đồ không tốt, anh không trách em, anh không trách em đâu."
Dương vật mỗi lúc một phình to, sống chết muốn nhét vào càng sâu càng tốt, hung hăng không chút kiêng dè đụng đến tử cung yếu ớt, Chu Cẩm bắt đầu không ổn, cậu ú ớ ra hiệu cho Hạo Hiên, nhưng hắn ta dường như mất trí, sự phản kháng yếu ớt của Chu Cẩm không đủ để khiến hắn tỉnh táo. Trước tấn công dồn dập mang đầy dục vọng ấy, cậu chỉ có thể bất lực gục sang một bên.
Bỗng dưng Hạo Hiên ngừng lại, khuôn mặt tuấn tú căng cứng không cách nào thả lỏng, từng giọt mồ hôi chảy dọc theo từng khối cơ săn chắc, hắn thờ hồng hộc như một con thú, dưới ánh đèn mờ ảo chăm chăm nhìn Chu Cẩm.
"Em tưởng tên Trương Tử Văn đó yêu em sao?" Một câu hỏi bất chợt đủ để khiến Chu Cẩm từ cơn mê tỉnh táo, cậu giương đôi mắt ngấn lệ, hoang mang nhìn hắn.
"Hắn không còn yêu em nữa, không, phải chưa từng yêu, em còn định tơ tưởng tên đó đến bao giờ? Em không thấy à, hôm nay hắn ta còn không thèm để em vào mắt" Hạo Hiên gần như hét lên, thân dưới lại thúc mạnh mấy cái. Chu Cẩm vã mồ hôi, bình tĩnh nhìn hắn nói.
"Anh ghen à? Không phải chính anh dẫn tôi đi gặp anh Tử Văn sao? Anh phát điên cái gì chứ? Thậm chí còn nói ra những lời hoang đường, anh biết anh đang nói gì không?"
Hạo Hiên trợn mắt kinh ngạc, không ngờ Chu Cẩm có gan cãi lại hắn, gân xanh trên trán như muốn nổ tung, bỗng dưng hắn hỏi cậu một câu không liên quan.
"Em có nhớ lễ cưới con trai nhà họ Quang không? Là Quang Viễn, em biết hắn mà."
Quang Viễn sao? Chu Cẩm lẩm bẩm cái tên đó, cậu biết hắn, hắn chính là một trong hai người bạn của Tử Văn, năm đó còn giúp cậu chạy trốn, nhưng Quang Viễn thì liên quan gì ở đây.
Như nhìn thấu được suy nghĩ của Chu Cẩm, Hạo Hiên tiếp lời, vòng eo vẫn đều đặn chuyển động.
"Bạn của hắn không thích em, năm đó hắn sống dở chết dở cũng vì em mà ra, bọn họ vốn khinh thường xuất thân của em nay lại càng căm ghét, cũng giận chính bản thân đã tiếp tay cho Trương Tử Văn chạy trốn cùng một kẻ như em."
"Có gì anh cứ nói thẳng ra đi." Chu Cẩm thều thào nói, rốt cuộc vẫn là không nhịn được mà trừng mắt nhìn hắn, đôi đồng tử đen láy loé lên hận thù không thèm che giấu.
"Dẫu sao cũng là lễ cưới bạn thân, tất nhiên là Trương Tử Văn không thể vắng mặt, đó là thời điểm hắn mới về nước, anh gặp hắn ở lễ cưới, cũng vì thế mà vô tình nghe được những lời thật lòng của hắn, em biết hắn nói gì trước những kẻ luôn khinh thường và chê bôi em không?"
"Anh lại định giở trò gì? Có phải anh lại muốn xỉ nhục tôi nữa đúng không? Vậy thì cứ nhục mạ tôi như những gì anh từng làm, đừng lôi những người không liên quan vào, đồ cầm thú!" Một dự cảm không tốt dấy lên trong lòng cậu, Chu Cẩm khó chịu quát tháo, vươn tay cấu xéo da thịt hắn ta.
Hạo Hiên không để tâm đến cơn đau trên da thịt, dẫu sao cũng chỉ như mèo cào, hắn bấm lên đầu vú cậu mấy cái, sau đó bật cười một cách mỉa mai, hướng Chu Cẩm thong thả nói từng chữ.
"Hắn nói tất cả mọi chuyện năm xưa đều là sai lầm tuổi trẻ, từ việc đâm đầu yêu một kẻ không có gì là em, đến việc cùng em bỏ trốn, gieo rắc cho em sự thương hại không nên có, em biết không, thậm chí hắn còn nói tình yêu mà hắn dành cho em chỉ là ngộ nhận, hắn thật sự hối hận về chuyện đó." Hạo Hiên sảng khoái cười to, vẻ mặt tràn đầy sự đắc thắng.
"Em thật sự ngây thơ vậy sao? Đến bây giờ em vẫn ảo tưởng hắn yêu em bất chấp gia đình và bạn bè ngăn cấm? Hắn có thể sao, ha ha, ngoài anh ra, còn ai đủ điên để yêu em bất chấp mọi thứ như vậy?"
Chu Cẩm đờ đẫn nhìn hắn, tai không nghe lọt một chữ, chỉ cảm thấy gã đàn ông trước mắt bị tẩu hoả nhập ma, những lời lẽ khó tin như vậy mà hắn cũng dám nói ra, rõ ràng Tử Văn yêu cậu, hoặc chí ít anh ấy đã từng yêu cậu thật lòng, ánh mắt dịu dàng đó, cử chỉ quan tâm, đến bây giờ cậu vẫn không thể quên, hắn không nên nói vậy, rõ ràng Hạo Hiên là một tên điên, hắn phá nát cuộc đời cậu chưa đủ, hắn còn muốn lấy đi tốt đẹp duy nhất của cậu. Chu Cẩm oà khóc nức nở, vung nắm đấm vào người hắn, cậu tức giận vô cùng, cũng phẫn uốt vô cùng, thậm chí không chút kiêng dè đánh vào người gã đàn ông kinh tởm này.
1
Hạo Hiên nhìn cậu la hét mà giận đến đỏ mặt tía tai nhưng hắn vẫn cố rặn cười, không chịu buông tha mà tiếp tục nói.
"Em nghĩ bản thân mình là ai, tỉnh táo lại đi Chu Cẩm. Trong lúc em nhớ nhung, vương vấn tơ lòng với hắn thì Trương Tử Văn đang làm gì? Nhớ em, muốn gặp em? Không, không có cái nào cả, những gì hắn làm là tiếp tục sống một cuộc sống xa hoa sung sướng mà hắn vốn có được, học tập, vui chơi, sau đó về nước và trở thành một người đàn ông thành đạt, Chu Cẩm, những lúc hắn đang sống tiếp một cuộc đời huy hoàng thì em chỉ nằm đây, hàng ngày dạng chân như một con điếm cho anh chịch mà thôi. Hắn không yêu em, nếu như hắn thật sự yêu em đã không nói những lời như thế, nếu hắn yêu em thì đã phải cố gắng hơn, nhưng tất cả những gì hắn làm là buông tay một cách dễ dàng, em có muốn biết nữa không, anh sẽ cho em biết tất cả, Trương Tử Văn, kẻ mà em nhìn một cách đắm đuối đã đính hôn từ năm năm trước và người đó sẽ không bao giờ là em."
3
Chu Cẩm chết lặng tại chỗ, đôi mắt dại đi, năm năm trước? Làm sao cậu có thể tin vào lời hắn đây nhưng trông Hạo Hiên nghiêm túc như vậy, chẳng lẽ là thật sao? Thần trí cậu hoàn toàn tan vỡ, những cố gắng, phòng thủ cuối cùng trong lòng cậu hoàn toàn sụp đổ, ảo tưởng duy nhất, sự tươi đẹp duy nhất của cậu cuối cùng cũng bị Hạo Hiên dẫm đạp không thương tiếc.
Hắn nói không sai, là cậu không xứng, cậu thật dơ bẩn, không được người khác yêu thương.
"Vậy nên người yêu em thật lòng chì có mình anh thôi, anh yêu em, anh rõ ràng yêu em trước, nhưng em dám phản bội anh, Chu Cẩm, em không được bỏ anh." Gã đàn ông đó là ác ma, hắn không buông tha cho cậu, tại sao lại không buông tha cho cậu?
Giữa hai chân như có một dòng suối ấm tuôn ra, thấm ướt cả khăn trải giường dưới mông, Chu Cẩm vô thức xoa bụng mấy cái, tự nhiên cậu đau quá, là đau ở đâu? Dưới sức ép như vũ bão của Hạo Hiên liền tự hỏi, cậu nghe hắn ta đang hét lớn, từng tiếng như búa bổ vào đầu, có phải lần này Hạo Hiên lại phát điên rồi không, có phải hắn muốn đánh cậu không? Nhưng sao giọng điệu hắn lại hoảng sợ như vậy? Tai cậu ù đi, vào giờ khắc này không thể nghe rõ được gì nữa, cơn đau từ bụng truyền đi khắp người, dưới sự tra tấn dày vò, Chu Cẩm lập tức ngất xỉu.
5
Đêm qua đã có nhiều chuyện xảy ra, chủ tịch Hạo vừa tổ chức tiệc mừng kế nhiệm thì công ty xảy ra chuyện lớn, một lượng lớn tài liệu không biết sao lại bị tuồn ra ngoài, kế hoạch bản thảo tất cả đều tan tành mây khói, thậm chí việc Hạo Thị xưa nay ngấm ngầm qua lại với đám quan chức cấp cao cũng bị lộ tẩy, điện thoại gọi đến không ngừng, tin tức cũng đã nhanh chóng xuất hiện trên mọi phương tiện tuyền thông theo hướng tiêu cực.
4
Quan trọng hơn là Chu Cẩm đã sảy thai.
Bác sĩ từ phòng phẫu thuật bước ra ngoài, đi đến chỗ người đàn ông đang thất thần ngồi trên ghế, bộ dáng hắn nhếch nhác, toàn thân nhuốm máu tươi, đôi mắt giăng đầy tơ máu của hắn trũng sâu, chỉ mới mấy tiếng trôi qua, trông hắn đã tiều tuỵ đi thấy rõ, hoàn toàn không giống như ông chủ Hạo cao cao tại thượng mọi ngày.
"Chủ tịch Hạo..."
Hạo Hiên bật dậy, nhưng khi bắt gặp được biểu cảm khó xử cùng lo lắng của vị bác sĩ, một cỗ đau đớn cùng thất vọng nhanh chóng xâm chiếm cơ thể hắn, chân hắn dường như nhũn ra, run rẩy bước đến gần. Hạo Hiên bây giờ như đi lạc trong bóng tối.
"Tiểu Cẩm em ấy sao rồi?"
"Ngài yên tâm, phu nhân tuy mất máu nhưng đã qua cơn nguy kịch, còn về đứa bé thì..."
"Nói."
"... Tiếc rằng đứa bé không thể giữ lại được, cái thai đã lớn như vậy, chúng tôi chỉ có thể đem nó ra ngoài càng nhanh càng tốt, mong ngài đừng quá thương tâm." Bác sĩ lo lắng đưa mắt nhìn Hạo Hiên nhưng đối phương cúi đầu không rõ biểu cảm, hắn bất động một lúc rồi phẩy tay cho vị bác sĩ rời đi.
"Mong ông hãy chăm sóc tốt cho em ấy." Hạo Hiên ngồi gục xuống, bần thần nhìn cánh cửa phẫu thuật, hắn lại nhìn xuống hai bàn tay nhuốm máu đỏ của mình, là máu của Chu Cẩm và con hắn, máu dây ra khắp người, ám theo một mùi tanh tưởi chết chóc, đôi mắt hắn dần nhoà đi, lần đầu tiên Hạo Hiên lại sợ máu tới vậy, gã đàn ông chùi hai tay vào quần, xoa tới xoa lui nhưng vẫn không thể lau đi hết, cuối cùng hắn ôm mặt rồi khóc như một đứa trẻ.
Thư kí Hà đứng bên cạnh nãy giờ không dám lên tiếng, anh ta hết xem đồng hồ lại khó xử nhìn ông chủ của mình dằn vặt trong đau đớn, điện thoại réo liên hồi, anh xử lí khủng hoảng ở công ty muốn điên rồi.
"Chủ tịch Hạo, tôi biết ngài đang đau buồn nhưng công ty có việc gấp cần ngài xử lí..."
"Im ngay, chẳng lẽ những việc đơn giản như vậy mấy người còn không giải quyết được."
Thư kí Hà hết cách, đành ghé vào tai Hạo Hiên thì thầm mấy câu, gã đàn ông bất động một hồi rồi mới chịu đứng lên, hắn vẫn nhìn phòng phẫu thuật, hướng thư kí Hà sắp xếp.
"Anh ở lại đây, có chuyện gì phải báo cho tôi biết, có rõ không?"
"Đã rõ."
Hạo Hiên mang theo khuôn mặt lạnh lùng rời đi, ánh sáng bình minh chiếu rọi vẫn không thể xua tan tâm tình nặng nề của hắn lúc này, hắn không biết rằng một ngày nào đó bản thân hắn sẽ phải trả giá cho những tội lỗi mình gây ra, những việc hôm nay, dù là bí mật bị lộ tẩy không rõ nguyên do, hay đặc biệt là đứa con xấu số không kịp chào đời của hắn, tất cả rồi sẽ từ từ cắn nuốt hắn từng chút một.
Khi Hạo Hiên vẫn còn loay hoay trong mớ hỗn độn thì một tin tức chấn động ập đến, Chu Cẩm không hiểu vì sao đã biến mất không một dấu vết.
26