(2)
Tôi ngây người hồi lâu, mãi đến khi Bạch Diên gõ cửa: "Chị? Chị không sao chứ?"
Tôi phục hồi tinh thần, mới phát hiện tay mình ngâm nước đến nhíu hết lại, lắc đầu cười khổ, ngủ với nam thứ mà thôi, cũng có phải nam chính đâu, hoảng hốt như vậy làm gì?
"Không có gì." Tôi không thèm lau người mà mặc luôn áo choàng tắm vào, kéo cửa bước ra ngoài.
Bạch Diên nhìn tôi, nháy mắt mặt đỏ bừng.
Tôi nhìn xuống, vì lúc nãy lười lau người, nước còn bám lại làm áo choàng tắm dán lên thân thể, nhìn qua càng thêm mông lung uyển chuyển.
Tôi mỉm cười trêu chọc, lấy tay câu cằm cậu ấy: "Mấy chuyện kích thích nhất đều làm hết rồi, sao nhìn tôi lúc mặc đồ còn thẹn thùng hơn là sao?"
Mặt Bạch Diên đỏ hơn, giống như đến tay cũng không biết nên đặt chỗ nào cho phải.
Vẫn là không trêu chọc mấy cậu trai trẻ ngây thơ.
Tôi ngồi lười biếng trên ghế salon ở ban công, nhìn dòng xe cộ ùn ùn tấp nập, ma xui quỷ khiến thế nào tôi lại hỏi: "Cậu biết Chúc Tích không?"
Bạch Diên đi tới trước mặt tôi, lắc đầu nói: "Người đó là ai?"
Nếu còn chưa quen biết, vậy để cho nữ phụ độc ác như tôi làm chút chuyện ác đi.
Tôi híp mắt, châm một điếu thuốc: "Sau này có nghe thấy cái tên này, nhớ tránh xa một chút."
Bạch Diên có chút nghi hoặc: "Tại sao? Người đó nguy hiểm lắm hả?"
"Ừm, rất nguy hiểm, hai chúng ta đều phải tránh xa một chút."
Bạch Diên cười như mấy động vật nhỏ vô hại, ngồi xổm xuống kéo tay tôi: "Đúng! Là chúng ta, chúng ta đều phải tránh xa."
Nhìn giống như một người chẳng có chút tâm cơ nào.
Tôi nhịn không được sờ sờ mái tóc có chút xoăn của cậu ấy, người kia híp mắt, rất hưởng thụ.
Cậu ấy lúc này như một chú chó Samoyed, khiến người ta yêu thích vô điều kiện.
Có lẽ là mùi vị trên người cậu ấy quá dễ ngửi, nơi đáy lòng mềm mại nhất của tôi giống như bị lông vũ nhẹ nhàng phất qua, mềm nhũn đến rối tinh rối mù.
Sắc trời càng lúc càng muộn, tôi phải về nhà, nếu không lão hói kia lại có cớ cằn nhằn.
Tôi mặc quần áo, lấy từ trong túi xách ra một cái thẻ, nếu Bạch Diên đã xuất hiện ở đây, rất có thể là vì cần tiền.
Làm việc ở đây mức lương tương đối cao.
Cha mẹ cậu ấy đột ngột qua đời, mặc dù có để lại một số tiền tiết kiệm, nhưng Bạch Diên đã lên đại học, cần chi trả nhiều chi phí hơn.
Nhìn vào khuôn mặt ấm áp của cậu ấy dưới ánh đèn, tôi bỗng có một ý nghĩ táo bạo, tôi muốn giúp Bạch Diên.
Mới vừa đưa thẻ ra, ai biết mặt cậu nhóc này nháy mắt trắng bệch, hoảng hốt từ chối tôi: "Chị, tôi thật sự không phải loại người này mà.
Thật đó, chị không cần làm vậy..."
Tôi lấy thẻ đặt vào trong tay cậu ấy: "Tôi biết, tôi biết cậu không phải mấy loại người như vậy, không phải cậu nói muốn chịu trách nhiệm với tôi sao?"
Bạch Diên ngẩn người, "Đúng vậy...".
Tôi nhíu mày nói: "Vậy tôi đưa tiền cho bạn trai tôi tiêu thì có gì sai?"
Cẩn thận suốt ba tháng, nhưng lúc này tôi muốn tùy hứng một lần, muốn thử một lần bảo vệ thứ mình yêu thích.
Lỗi tai Bạch Diên nháy mắt đỏ lên, giọng nói khẩn trương đến lắp bắp: "Đúng vậy, tôi là bạn trai của chị, phải chịu trách nhiệm....phải có trách nhiệm với bạn gái mình...!Nhưng mà...!Nhưng tôi cũng không thể lấy tiền của chị."
"Được rồi, bạn trai của tôi cũng không thể sống quá khổ sở, mấy chỗ thế này sau này không cần đến làm thêm nữa."
"Sao chị biết tôi làm thêm chỗ này?"
Ây dà, đúng là bị trai đẹp làm choáng đầu, tôi biết chuyện Bạch Diên làm thêm, mà là biết từ trong sách, cái này có hơi khó giải thích.
Tôi duy trì bình tĩnh: "Cậu xem cách ăn mặc của cậu như học sinh, còn ngây thơ đến vậy, vừa nhìn đã biết đến đây siêng năng làm thêm tích cóp."
Bạch Diên mím môi: "Tôi đã 20 tuổi rồi, đã là một người đàn ông trưởng thành.
Còn nữa, tôi sẽ cố gắng không để chị chịu khổ." Cậu ấy nắm lấy tay tôi: "Tôi biết hiện tại trong tay tôi chẳng có gì để chị dựa vào, nhưng mà tôi sẽ cho chị tất cả những gì tôi có, sẽ cố gắng hết sức bảo vệ chị.
Hãy tin tôi!"
Ánh mắt thâm tình ấy làm tôi cảm thấy mình rất tốt đẹp, rất đáng giá.
Tình yêu của thiếu niên luôn thuần khiết đến vậy, tốt đẹp đến thế, còn tràn đầy ánh lửa nhiệt tình.
Tôi thừa nhận, tôi có chút động lòng.
Cho dù đã nhiều lần tự cảnh cáo bản thân tránh xa mấy người liên quan đến nhân vật chính, nhưng cậu ấy quá sạch sẽ, sạch sẽ như một dòng suối, trong suốt đến mức người ta có thể nhìn thấy tận đáy.
Khiến tôi không muốn bất cứ ai phát hiện, không muốn bất luận kẻ nào vấy bẩn nó.
Tôi muốn coi cậu ấy như đứa trẻ mà bảo vệ, để cậu ấy mãi đơn thuần, để cậu ấy có thể tránh được kết cục thiết lập trong sách, để cậu ấy có được cuộc sống vô tư.
Có quá nhiều ý nghĩ vô lý, nhưng chỉ cần chịu đấu tranh, không gì là không thể.
Tôi muốn thử xem, nếu bảo vệ một người gần như là người qua đường A, quy tắc trong cuốn sách này sẽ giải quyết tôi thế nào.
Nếu các quy tắc cho phép, có lẽ, tôi thực sự có thể thay đổi kết cục của nữ phụ, thậm chí tôi còn có khả năng tìm được cách quay về thế giới thực.
Thân phận con gái tập đoàn Vương thị dù có tốt đến đâu, cũng không phải thứ chân chính thuộc về tôi, tôi không biết Vương Thiện chính chủ đã đi đâu, nhưng tôi cũng không muốn chiếm hang ổ của người khác.
……
Đối diện với ánh mắt nhìn thấu hồng trần của đám bạn, tôi lấy quần áo cho Bạch Diên, sau đó tạm biệt cậu ấy lái xe về nhà.
Cửa vừa mở, liền thấy một người đàn ông mặc âu phục giày da, không giận nhưng cũng vô cùng uy nghiêm, ngồi uống trà với lão đầu hói.
Hắn thấy tôi về, chỉ gật đầu ra hiệu, không thêm nói gì.
Lão hói đối diện khẩn trương đến mức mồ hôi đều chảy ra, vừa lau vừa cười.
Tôi vốn định cứ như vậy lặng lẽ lẻn về phòng, không muốn có tiếp xúc gì với nam chính, lại bị lão hói tinh mắt phát hiện bắt lại.
"Ây da, Thiện Thiện về rồi à, lại đây, Trần Vị, Trần tổng tới chơi, mấy đứa đều là người trẻ tuổi, cùng nói chuyện đi."
"Vâng, ba!"
Tự mình không hầu hạ được liền kéo con gái ruột mình lên thay, ôi thật là!
Đúng vậy, vị đại thần này chính là nam chính được tác giả nâng niu yêu thương, Trần Vị.
Mọi miêu tả tốt đẹp như kiểu không cần tiền cũng đập hết vào người hắn, bộ không sợ đè chết hắn luôn hay sao.
Có nhiều như vậy sao không chia một cái cho Bạch Diên đi, nếu thế người ta cũng không đến mức phải thảm như vậy..