Ai cũng sẽ có bí mật.
Trịnh Tư Vận hiểu sâu sắc điều này.
Lẽ ra những việc như là trùng sinh không bao giờ nên xảy ra.
Trên đời này, vạn vật đều phải tuân theo quy luật tuần hoàn đã định, số trời đã định cho cô trải qua chuyện này thì ắt là có cái lý của nó, nhưng dù có thế nào thì cô cũng không thể để cho người thứ hai biết đến sự việc này, đặc biệt là người mẹ mà cô yêu nhất trên đời.
Cô sống lại một lần nữa chỉ vì một điều duy nhất.
Mong mẹ có thể thoát khỏi tai nạn, sống lâu thật lâu, không lo cơm ăn áo mặc.
Cô không muốn mẹ mình rơi vào tình thế nguy hiểm – không muốn dù chỉ là một chút, trong mắt người đời, loại chuyện này lạ kỳ vô cùng, vậy thì sao cô có thể nói cho mẹ nghe được đây?
Cô có bí mật của riêng mình, vậy thì mẹ cũng sẽ có bí mật của riêng mẹ.
Trịnh Tư Vận không còn quấy rầy mẹ để hỏi cặn kẽ về bí mật mà mẹ không muốn nói cho người thứ hai biết đến.
Sau một đêm không ngủ yên giấc không mơ gì, hôm sau Trịnh Tư Vận dậy sớm để đến trường.
Như thường lệ, lúc cô chuẩn bị xuống lầu thì tài xế đã đợi sẵn ở lối vào khách sạn.
Cô ra khỏi thang máy.
Ngay khi cô chuẩn bị đi qua sảnh để đến cổng, thì bỗng có một giọng nam vừa quen thuộc mà cũng vừa xa lạ vang lên từ phía sau…
“Tư Vận?”
Trịnh Tư Vận hơi giật mình.
Tất nhiên là cô sẽ không bao giờ quên được giọng nói này.
Nhưng chỉ khựng lại vài giây rồi thôi, cô không hề quay đầu lại, chân thì cứ bước nhanh ra cổng, bỏ giọng nói ấy lại phía sau.
Quý Phương Lễ sững người ra ngay tại chỗ.
Cậu ta dám khẳng định là mình không nhận nhầm người, đúng là Tư Vận rồi mà, gần như là hai người họ đã cùng lớn lên bên nhau, có thể là cậu ta không nhớ được bóng lưng của người khác, nhưng nào có khả năng nhận nhậm bóng lưng của Tư Vận?
Cậu ta nghĩ, chắc là cô không nghe thấy.
Nhưng tại sao cô lại ở đây?
Lúc cậu ta sắp đuổi theo, vệ sĩ mặc âu phục đi giày da bên cạnh nhắc nhở: “Huấn luyện viên cưỡi ngựa đã đợi sẵn rồi, nếu chậm thêm nữa thì sẽ trễ mất.”
Quý Phương Lễ chỉ có thể bỏ ngỏ chuyện này bb
Người vệ sĩ quay trở lại và báo cáo lại việc này với Quý Bách Hiên.
Quý Bách Hiên mỉm cười: “Được lắm.”
Mặc dù Nghiêm Quân Thành không hề dẫn theo Trịnh Vãn đến bất kỳ một bữa tiệc nào hết, nhưng tin đồn về anh đã lan rộng ra khắp mọi nơi rồi.
Dù sao thì anh cũng không hề có ý định che giấu việc đó, từ việc cử trợ lý đặc biệt đi đến các cuộc đấu giá khác nhau để mua đồ trang sức và kim cương vô giá, đến việc yêu cầu nhiều kiến trúc sư bắt đầu khởi công xây dựng Lan Đình, tất cả những điều này cho thấy rằng, trong tương lai gần, Nghiêm Quân Thành sẽ kết hôn.
Tuy nhiên, Nghiêm Quân Thành đã bảo vệ người vợ tương lai của mình rất kỹ càng, bây giờ, trong ngành chỉ có tin đồn là anh đã có vợ chưa cưới.
Về phần đối phương là ai, làm nghề gì, bao nhiêu tuổi, gần như là không có tin tức gì cả.
Những năm gần đây, có ai trong ngành hiểu rõ tính tình của anh đâu, dù có hứng thú thì cũng chẳng dám đi hỏi thăm.
Nếu chuyện này không xảy ra ở Nam Thành, thì bản thân Quý Bách Hiên cũng không thể biết được bà Nghiêm tương lai là ai.
Bây giờ thì biết rồi, không nhịn được mà thấy thật thú vị.
“Người ta nói rằng, chủ tịch Nghiêm của Thành Nguyên không có điểm yếu.
Tôi lại không nghĩ như vậy.” Lời Quý Bách Hiên nói ẩn giấu hàm ý sâu xa: “Ai rồi cũng phải có điểm yếu.
Loại người này ấy à, lúc điên lên thì mới không có giới hạn gì.”
Thú vị thay, anh ta biết bà Nghiêm là ai.
Càng tuyệt vời hơn nữa, vì con trai của anh ta – Phương Lễ và con gái của bà Nghiêm là “thanh mai trúc mã”.
Sau khi học cưỡi ngựa, Quý Bách Hiên cố ý đến đón Quý Phương Lễ.
Hai ba con mới gặp nhau không lâu, tính tình Quý Phương Lễ còn hướng nội, nên từ khi đến Đông Thành, cậu ta càng trầm mặc hơn, cũng không thân thiết với Quý Bách Hiên.
“Phương Lễ, con có bạn bè thân quen gì ở Đông Thành à?” Quý Bách Hiên nhẹ nhàng hỏi.
Thỉnh thoảng Quý Phương Lễ cũng sẽ cảm thấy nghi ngờ, bởi vì mẹ cậu ta… không, trong mắt dì của cậu ta, cậu ta đã biết hết mọi chuyện của năm đó, dì nói rằng ba cậu ta không phải là con người, mà là một gã súc vật, không chung thủy với hôn nhân, đạo đức giả và vô cùng đáng căm hận.
Nhưng trong khoảng thời gian chung đụng này, dường như Quý Bách Hiên rất khác những gì mà gì cậu ta đã nói.
Quý Phương Lễ cũng bối rối lắm, dù gì thì cậu ta cũng chỉ mới có mười sáu tuổi mà thôi, cậu ta không phải là đối thủ của Quý Bách Hiên quỷ quyệt đầy toan tính, cậu ta không suy nghĩ gì nhiều, chỉ biết nói thật ra thôi: “Có, dì Vãn và Tư Vận đang ở Đông Thành.”
“Dì Vãn?” Quý Bách Hiên hơi khó hiểu.
“Là… bạn của dì tôi, dì ấy đối xử với tôi rất tốt, dì ấy là người Đông Thành nên dì đã dẫn theo Tư Vận về.”
Quý Bách Hiên gật đầu: “Thì ra là vậy, họ đều ở Đông Thành à, nếu con muốn thì con cũng có thể đi thăm họ.
Phương Lễ, ba biết con chưa quen với cuộc sống ở Đông Thành, có một vài chuyện con không thể nói cho ba biết, nhưng con vẫn có thể nói với bạn bè của mình.
Con sẽ thấy vui hơn khi có bạn bè đó.”
Quý Phương Lễ cũng có ý này.
Nhưng mà, cậu ta vừa trải qua một sự thay đổi vô cùng đột ngột, cậu ta không thể quen với điều đó, cậu ta không biết mình nên đi tìm dì Vãn và Tư Vận với tâm trạng như thế nào nữa.
Cậu ta cũng lo lắng lắm, lo rằng dì Vãn sẽ không thích cậu ta.
Lo dì ấy sẽ thất vọng về cậu ta giống như dì nhỏ của cậu ta vậy.
Hình như dì nhỏ rất hy vọng cậu ta hận ba, cũng hy vọng cậu ta đừng tới Đông Thành, nhưng cậu ta lại đang ở nơi này.
.
.
Quý Phương Lễ của năm mười sáu tuổi cũng đang phải đấu tranh với vô vàn những suy nghĩ khác nhau, một mặt, cậu ta thấy mình vẫn còn một người ba trên cõi đời này nên cậu ta rất rất muốn đến gần ba mình, nhưng mặt khác, vì là con của mẹ, có phải là cậu ta không nên làm ngơ và quên rằng mẹ ruột của mình đã phải chịu rất nhiều khổ cực, và, người đã khiến cho mẹ phải lãnh nhận kết cục thê thảm ấy lại chính là ba của cậu ta.
Cậu ta không biết mình phải làm gì.
Trong mắt Quý Bách Hiên, con trai anh ta chẳng khác một tờ giấy trắng là bao, cậu ta đang nghĩ suy những gì, đang đấu tranh tâm lý ra sao, anh ta chỉ nhìn ngó những điều ấy với thái độ dửng dưng mà thôi.
“Phương Lễ, tuy rằng ba đã dẫn theo con về Đông Thành, nhưng chắc chắn là ba sẽ tôn trọng mọi quyết định của con, về sau ba sẽ không bao giờ xen vào ý kiến của con, nhưng mà, từ trước đến giờ con vẫn luôn ở Nam Thành, con không biết thế giới bên ngoài trông như thế nào, cho nên ba mới dẫn con về Đông Thành, để cho con có cơ hội trải nghiệm thử hai cách sống, rồi sau đó con quyết định trở thành Quý Phương Lễ của trước kia hay là Quý Phương Lễ – người thừa kế nhà họ Quý, dẫu con có quyết định như thế nào thì ba cũng sẽ không phản đối.”
Lòng Quý Phương Lễ rối như tơ vò: Cậu ta nên làm gì, nên chọn lựa như thế nào đây?
Quý Bách Hiên cười chứ chẳng nói gì.
Không một ai trên thế gian này không yêu quyền lực.
Khi còn nhỏ, câu nói buồn cười nhất mà anh ta từng nghe thấy là “thà theo mẹ ăn mày còn hơn theo cha làm quan”, đây đúng là một trò khôi hài lớn.
Vì là hạt giống của anh ta, nên nó sẽ đưa ra được quyết định đúng đắn nhất.
Cũng nên làm người cho đúng đắn vào.
…
Tháng nào thẩm mỹ viện mà Trịnh Vãn đang làm việc cũng sẽ nhập hàng.
Là nhân viên nên họ có thể mua với giá nội bộ.
Trịnh Vãn vô cùng để ý đến một loại gel trị sẹo y tế và cô đã nhờ Tôn Vy ở quầy lễ tân đặt mua giúp, Tôn Vy vội quan tâm hỏi han: “Gel trị sẹo gì vậy chị Trịnh, chị bị bỏng ở đâu ạ?”
“Không phải chị bị.”
Trịnh Vãn ngẩng đầu lên rồi cười nói: “Người trong nhà chị có một vết sẹo cũ trên người ấy mà, chị muốn thử xem nó mờ đi được hay không.”
Bấy giờ Tôn Vy mới thở phào nhẹ nhõm, nói: “Nếu như đã nhiều năm rồi thì chắc là khó mờ đi lắm chị ạ.”
Sao Trịnh Vãn lại không hiểu cơ chứ?
Mọi vết sẹo đều cần phải được điều trị càng sớm càng tốt.
Để càng lâu thì lại càng khó.
Cái gọi là công dụng của gel trị sẹo cũng rất hạn chế.
Sau khi tan làm, cô đi thẳng về khách sạn luôn.
Gần đây thời tiết không tốt nên cô cũng không muốn ra ngoài ăn cơm, Nghiêm Quân Thành sẽ về sớm, anh chỉ để đầu bếp của khách sạn hoặc Lan Đình mang đồ ăn đến phòng.
“Lát nữa anh đi tắm trước đi.”
Sau bữa ăn, Trịnh Vãn đẩy anh rồi giục anh đi tắm.
Không biết Nghiêm Quân Thành đang nghĩ gì nữa mà tự dưng có một nụ cười nhàn nhạt hiện lên trên khuôn mặt anh ta.
Trịnh Vãn không hiểu sao tự dưng mình lại bị anh hiểu lầm.
Đang định giải thích thì anh đã nắm lấy tay cô, cô trở tay không kịp nên đến lúc hoàn hồn lại thì đã bị anh dẫn vào phòng tắm.
“… Ôi!”
Trịnh Vãn cố gắng giữ bình tĩnh: “Ý em không phải là vậy mà.”
“Là ý của anh.”
Anh bế cô lên cho thật là nhanh rồi đặt cô lên bồn rửa tay.
“Đừng mà anh.”
Cô thật lòng không thích ở trong phòng tắm, vì trong này không có điểm tựa, anh giống như là một khúc gỗ trôi dạt duy nhất, còn cô chỉ có thể bám vào anh mà thôi.
“Anh biết rồi.”
Anh chỉ cúi đầu xuống rồi cầm chiếc lược đang được để ở một bên lên, và chải từng sợi tóc cho cô.
“Anh làm gì vậy?”
“Anh rất thích mái tóc của em.”
Cô đặt tay lên vai anh, trong ánh mắt chan chứa ý cười: “Vậy anh có muốn em để dài không?”
Anh không nói gì, chỉ lặng lẽ di chuyển lòng bàn tay thô ráp của mình xuống dưới má cô.
Có thể đây là sở thích của anh.
Trịnh Vãn mơ màng nghĩ, đúng là lạ thật đấy, dường như là anh đã dành ra một sự yêu thích rất đặc biệt cho việc này.
Anh sẽ im lặng mà ngắm nhìn cô thật chăm chú, giúp cô cởi từng chiếc nút áo ra cho đến khi cô chẳng còn mảnh vải nào để che thân nữa, cũng như thế, anh sẽ giúp cô mặc quần áo lại cho thật ngay ngắn.
Tuy không đúng lúc cho lắm, nhưng tự dưng cô lại nhớ đến cái cách mà người Thượng Hải ăn cua.
Phòng tắm ngày càng nhiều hơi nước.
Trịnh Vãn cũng chẳng ngờ là tấm gương cũng sẽ bị mờ ảo theo làn hơi nước ấy.
…
Mặc dù kế hoạch đã bị phá vỡ, nhưng những việc nên làm thì vẫn cần phải làm.
Nghiêm Quân Thành nằm trên giường, một tay anh gối sau đầu, tay kia đỡ eo cô.
Cô hất tay anh ra, nhìn anh với ánh mắt nghiêm túc để cảnh cáo anh.
Cô ngồi xổm bên cạnh chỗ anh nằm rồi lấy lọ gel trị sẹo mang về từ thẩm mỹ viện ra, thoa một ít lên đầu ngón tay mình.
Sau đó, cô mới đến gần anh, nhẹ nhàng bôi nó lên vết sẹo của anh.
Nghiêm Quân Thành chăm chú nhìn cô, nhìn đến nỗi không thèm chớp mắt lấy một cái.
Trong tiềm thức, cơ thể chợt thấy căng thẳng, đến cả lòng bàn tay cũng vô thức siết chặt lại.
Trịnh Vãn ngước mắt nhìn anh, an ủi anh rằng: “Đừng lo, đây là gel trị sẹo y tế, đã qua kiểm định về chất lượng, đáng tiếc quá, nếu anh xử lý sớm hơn thì chắc là nó có thể làm mờ vết sẹo của anh đi, nhìn nó giống một vết sẹo đã có từ lâu vậy.
Em chỉ đang thử thôi.”
“Ừm…”
Anh vẫn đang nhìn cô.
Trái tim Trịnh Vãn chùng xuống.
Đây là lần thứ hai cô hỏi về vết sẹo.
Tuy anh ít nói, nhưng, chỉ cần cô hỏi thì anh sẽ trả lời.
Mà bây giờ anh lại giữ kín như bưng thế này, thì e là chỉ có một nguyên nhân duy nhất, đó chính là, vết sẹo này có liên quan đến cô và anh không muốn nhắc tới chuyện ấy.
Cô đã biết điều này từ rất lâu rồi.
Chuyện của anh thì cô chỉ nên hỏi anh mà thôi.
Anh không muốn thấy cô hỏi hay dò xét chuyện về anh từ người khác.
Bôi gel lên vết sẹo xong thì cô lại nằm xuống bên cạnh anh, ngay một giây sau khoảnh khắc ấy, cô lại bị anh ôm vào trong lòng.
Im lặng được một lúc thì cô khẽ hỏi anh rằng: “Lúc đó anh có đau không?”
“Anh thấy bình thường thôi.”
Anh nhắm mắt lại và dùng giọng nói khàn khàn ấy để đáp lời cô.
Có một sự im lặng bao trùm lấy họ.
Nghe thấy cô thở dài, anh chầm chậm hỏi cô rằng: “Em muốn biết à?”
“Nếu anh nói thì em sẽ nghe.”
Trịnh Vãn biết là Nghiêm Quân Thành sẽ nói.
Cô đã hỏi một lần, anh có thể không nói gì.
Nhưng đây đã là lần thứ hai rồi.
Thỉnh thoảng cô cũng thấy mình chẳng khác gì đang ỷ vào sự quan tâm của anh, cô biết hết tất cả mọi nhược điểm của anh, biết mình phải làm gì để người đàn ông này phải đầu hàng.
Cô từng cho rằng mình có thể nhắm mắt làm ngơ mọi thứ mà sống.
Nếu anh không đề cập đến chuyện quá khứ thì cô cũng sẽ cho nó trôi qua thật nhẹ nhàng.
Nhưng cô nào có thể thật lòng bỏ qua chuyện liên quan đến vết sẹo này?
Cô không thể làm được.
“Gặp tai nạn xe.” Giọng điệu của anh bình thản, như thể là anh chỉ đang nói về thời tiết ngày mai, từ thái độ cho đến giọng điệu đều nhẹ nhàng khi nhắc về chuyện cũ: “Tai nạn xe không nghiêm trọng gì, lúc đó anh cũng không chú ý đến nó, trên chân anh có một vết rạch dài, còn nữa…” Anh nắm lấy tay cô, cúi đầu để cô chạm vào vết sẹo nông “ẩn mình” dưới mái tóc anh: “Còn nữa, anh không lừa em đâu, thật đó, anh không bị gì nghiêm trọng đâu, chỉ cần phải khâu mấy mũi thôi.”
Trịnh Vãn nghĩ là mình không nên hỏi gì nữa.
Có hỏi thêm nữa thì cũng có nghĩa lý gì đâu? Cô không thể quay trở lại thời điểm đó, mà dù cô có thể quay về khi đó, thì cô vẫn sẽ đưa ra quyết định như thế mà thôi.
Chỉ nên để lại hết thảy mọi chuyện ở đây thôi.
Cô không hỏi anh nữa.
“Chuyện đã xảy ra khi nào?” Nhưng rồi, cô vẫn hỏi.
Anh im lặng một hồi lâu, lúc cô ngỡ rằng anh sẽ không trả lời cô, thì giọng nói trầm trầm của anh lại vang lên: “Một tuần trước khi tân sinh viên nhập học.”
Năm nhất.
Như đã trôi qua rất nhiều năm.
Thật ra Trịnh Vãn cũng không thể nhớ chính xác được ngày nào mình đã rời khỏi Đông Thành, ngày nào mình đã bước lên chuyển tàu đi đến Nam Thành.
Cô chỉ nhớ rằng, ngày hôm đó, thời tiết tươi đẹp vô cùng.
Mọi thứ tuyệt đẹp biết bao, bầu trời trong xanh, làn gió hiu hiu, không khí trong lành và tự do biết chừng.
Cô sẽ rời khỏi thành phố – nơi mà cô đã sống mười tám năm trời, rời khỏi nơi đây để đến một thành phố hoàn toàn xa lạ và bắt đầu trải nghiệm một cuộc sống mà cô chưa từng biết đến.
——————
Tác giả có điều muốn nói:
Để ngăn chặn việc bạn tự mở mang đầu óc, hãy để cho mình giải thích với nhé.
[Tai nạn xe cộ không nghiêm trọng cho lắm, không bị mất trí nhớ, không nằm tận mấy tháng hay gì đâu, chỉ phải nằm viện có mấy ngày để khâu vết thương lại thôi]
[Chương này thả một trăm bao lì xì!].