Mẹ Nữ Phụ Là Ánh Trăng Sáng Của Ông Trùm Giới Thượng Lưu

Dưới sự quảng bá không mệt mỏi của Nghiêm Dục, đừng nói đến toàn bộ trường Trung học số 3, ít nhất thì tất cả mọi người năm thứ ba đều biết rằng cậu ta và Trịnh Tư Vận là anh em.

Từ khi có kết quả thi cuối kì, Nghiêm Dục đi lại vô cùng hiên ngang, người không biết còn tưởng cậu ta đứng nhất lớp cơ. Giờ ra chơi còn mười phút, trong hành lang có mấy nam sinh đang tán gẫu, Nghiêm Dục đắc thắng lật tờ giấy mỏng: “Thật ra thì lần này em gái tôi vẫn chưa phát huy hết khả năng, hình như em ấy bị cảm, nếu em ấy giữ phong độ như bình thường thì vị trí số một...” Cậu ta liếc nhìn, nhớ ra cái tên: “Vị trí số một này không phải Mạnh Tĩnh Như đâu.”

Những nam sinh khác nhìn nhau, nhưng họ không nói bất cứ lời mỉa mai nào.

Em gái của cậu...

Chứ có phải cậu đâu.

Chỉ có Đặng Mạc Ninh là không kiêng nể Nghiêm Dục, tặc lưỡi một cái: “Này Nghiêm Dục, cậu có thể dán bảng điểm này lên ngực, sau đó viết sáu chữ lên mặt, Trịnh Tư Vận là em gái tôi, đảm bảo rằng vô cùng hiệu quả.”

Nghiêm Dục vốn muốn ra tay dạy cho cậu ta một trận, nhưng nghĩ gì đó rồi lại thở dài một hơi, giọng điệu có phần cảm khái: “Nói chuyện với người không có em gái như cậu đúng là vô nghĩa. Đặng Mặc Ninh, tôi cảnh cáo cậu, đừng có mà có ý đồ với em gái tôi. Nếu không phải là sinh viên hàng đầu ở Oxford và Cambridge thì không đáng để theo đuổi em gái tôi đâu, cậu có hiểu không?”

Đặng Mạc Ninh và hai nam sinh kia phá ra cười.

Họ đều biết rằng Nghiêm Dục thực sự yêu quý cô em gái này, trong nhà họ Nghiêm, ngoại trừ cậu ta ra thì không có con cháu nào khác, phía ông bà ngoại của cậu ta thì chỉ có hai người em họ đang tuổi nghịch ngợm, có thể tưởng tượng được rằng cô em gái Trịnh Tư Vận này rất thân với Nghiêm Dục, hai người cũng bằng tuổi nhau nên cũng có thể trò chuyện cùng nhau. Sau một thời gian dài, tất nhiên Nghiêm Dục sẽ chấp nhận coi cô ấy như em gái.

Trịnh Tư Vận cũng biết rằng Nghiêm Dục đang khoác lác ở ngoài kia.

Lúc đi qua hành lang, nhìn thấy vẻ mặt rạng rỡ của cậu ta, cô bé cố ý hù dọa, sau khi tan học, cô bé nói với cậu ta: “Tôi có chuyện muốn nói với cậu, cậu nên chuẩn bị tâm lý đi.”

Thấy vẻ mặt nghiêm túc của cô bé, Nghiêm Dục không khỏi hỏi: “Chuyện gì?”

“Ngày mai họp phụ huynh…” Trịnh Tư Vận hạ giọng: “Mẹ tôi không rảnh nên chú sẽ đến thay.”

Nghiêm Dục sững sờ, vội vàng lấy cuốn sổ học bạ từ dưới bàn ra, đôi mắt cậu ta đờ đẫn, khi nhìn thấy điểm tổng kết của mình thì rơi vào trạng thái chết lặng.

Trịnh Tư Vận cười khúc khích, đột nhiên nhớ lại vài ngày trước...

Lúc đó, cô bé còn tưởng chú sẽ không xem điểm của mình, dù sao thì trông chú cũng không phải là người quá quan tâm đến những chuyện như vậy. Theo cô bé thấy, chú thực sự không quá quan tâm đến những người và những thứ xung quanh mình, chú chỉ quan tâm đến mẹ cô bé mà thôi.

Nếu chú có thể nhìn thấy điểm của cô bé, chú cũng sẽ nhìn thấy điểm của Nghiêm Dục.

Cô bé thầm mặc niệm cho Nghiêm Dục.

Quả nhiên, khi Nghiêm Quân Thành nhìn thấy Trịnh Tư Vận đứng đầu lớp, trên mặt anh lộ ra vẻ hơi hài lòng, và theo bản năng dời tầm mắt xuống dưới, tìm kiếm thứ hạng của cháu trai Nghiêm Dục.

Lớp chỉ có bốn mươi hai học sinh, Nghiêm Dục được xếp thứ ba mươi lăm.

Trên thực tế, Nghiêm Dục không hề ngốc nghếch, Trịnh Tư Vận vẫn nhớ rằng kiếp trước Nghiêm Dục được chú đưa ra nước ngoài, điều này đã phát triển năng lực của cậu ta. Sau khi trở về nước, từng bước phấn đấu ở tập đoàn Thành Nguyên, các dự án của cậu ta đều rất thành công.

Đương nhiên, mẹ cũng thuận tiện quan tâm đến điểm kiểm tra của Nghiêm Dục.

Cô an ủi Nghiêm Quân Thành: “Anh xem, trong đợt thi giữa kỳ, thứ hạng của Nghiêm Dục là ba mươi tám, lần này cũng coi như có tiến bộ.”

Nghiêm Quân Thành giơ tay day day trán: “Nó đúng là không biết xấu hổ.”

“Đừng nói như vậy trước mặt con chứ.” Trịnh Vãn nhấn mạnh: “Thằng bé đã cố gắng rồi, nghe anh nói như vậy sẽ bị tổn thương đấy.”

“Chẳng thấy nó cố gắng ở điểm nào.” Anh nói: “Ít nhất thì anh không thấy vậy.”

Trịnh Tư Vận đã cố gắng hết sức để kìm chế, nhưng trong mắt vẫn hiện lên ý cười.

Cô bé phát hiện ra miệng lưỡi của chú khá độc địa, chẳng trách Nghiêm Dục hễ nhìn thấy anh là sợ hãi. Nếu chú dùng khuôn mặt này để nói với cô bé những lời như thế, nói không chừng cũng sẽ để lại một bóng đen tâm lý trong lòng cô bé.

Trịnh Vãn bất lực: “Người thông minh như hai người chắc chắn không thể hiểu nổi bọn em đâu.”

Trịnh Tư Vận: “?”

Cô bị mẹ ép vào cùng một đội với chú?

Thế là, Nghiêm Quân Thành không đề cập đến điểm số của Nghiêm Dục nữa, Nghiêm Dục cứ thể thoát khỏi một thảm họa mà không hề hay biết.

Trịnh Tư Vận nhìn khuôn mặt tái nhợt của Nghiêm Dục, thầm nghĩ: “Cái đồ mồm mép tép nhảy! Mấy lời khen lên tận trời xanh của cậu cho mẹ tôi cuối cùng cũng phát huy tác dụng rồi đấy.”

*

Ngày hôm sau.

Nghiêm Quân Thành gặp anh trai Nghiêm Minh Thành ở tầng một của tòa dạy học.

Nghiêm Minh Thành hơn Nghiêm Quân Thành năm tuổi, năm nay 44 tuổi, thân hình đã phát tướng, đứng cùng Nghiêm Quân Thành, người không biết sẽ không bao giờ nghĩ rằng hai người này lại là hai anh em.

Nghiêm Minh Thành cũng hơi sợ người em trai nghiêm nghị này. Không giống như em trai của mình, từ nhỏ anh ta đã chẳng bao giờ quan tâm đến việc học hành. Ban đầu, cha mẹ bắt anh ta phải học, khi em trai anh thể hiện tài năng phi thường ở trường, cha mẹ đã dồn hết sự chú ý vào em trai, nên cũng thoải mái với anh ta hơn.

Khi còn trẻ, ngoại hình đẹp trai vẫn là một lợi thế, sau khi kết hôn sinh con, anh ta cũng bằng lòng với việc hưởng thụ, khi phát hiện mình có cái bụng bia thì đã quá muộn.

“Quân Thành.” Nghiêm Minh Thành đi sau em trai leo lên cầu thang, thở hổn hển: “Mẹ bảo anh hỏi em, Tết năm nay em có đưa Tiểu Vãn về nhà ăn Tết không?”

“Anh bảo mẹ đừng sốt ruột.”

Nghiêm Quân Thành thấy anh ta mới leo đến tầng ba đã thở dốc, bèn dừng lại vài giây, bình tĩnh nói: “Anh có muốn tìm một huấn luyện viên cá nhân không?”

Nghiêm Minh Thành tái nhợt, vội vàng xua tay: “Không cần, anh đang giảm cân rồi, thật mà.”

Đối với anh trai, Nghiêm Quân Thành không tiện nói ra nhưng lời làm tổn thương lòng tự trọng của anh ta.

Vậy nên chủ đề này cứ vậy kết thúc.

“À đúng rồi, có phải con gái của Tiểu Vãn đứng đầu lớp không?” Sau khi đến được lớp học, lấy lại hơi thở, Nghiêm Minh Thành mới đến hỏi.

Nghiêm Quân Thành gật đầu.

Nghiêm Minh Thành lại nhìn học bạ trong tay, đã không thể tức giận được nữa rồi, chỉ bất lực nói: “Kiếp trước chắc anh mắc nợ tên nhóc này quá!”

Một lúc sau, giáo viên chủ nhiệm Triệu mang một đống tài liệu đến, phụ huynh ngồi xuống, vì Tết Nguyên Đán đang đến gần, mọi người đều bận rộn nên chỉ có khoảng hai phần ba phụ huynh đến.

Quy trình họp phụ huynh cũng vậy.

Nhìn lại học kỳ trước và hướng tới học kỳ tiếp theo, sau khi dặn dò phụ huynh giám sát học sinh không ra vào quán cà phê Internet và không tham gia các hoạt động nguy hiểm trong kỳ nghỉ đông, cô Triệu nói: “Trịnh Tư Vận và Củng Nhị là hai học sinh có tiến bộ lớn nhất trong học kỳ này. Đợt thi giữa kỳ, em Trịnh Tư Vận đứng thứ tư trong lớp và xếp thứ hai mươi toàn khối, lần này, em đã vươn lên đứng thứ nhất lớp và thứ ba khối, đây là một tiến bộ vượt bậc...”

Các phụ huynh khác nhìn Nghiêm Quân Thành đang ngồi ở bàn của Trịnh Tư Vận.

Nghiêm Minh Thành cúi đầu gửi tin nhắn cho vợ: [Đúng là nhục nhã mà, thời còn đi học, em trai anh luôn đứng thứ nhất, và bây giờ con gái của nó cũng đứng thứ nhất...]

Người vợ bên kia vội vàng trả lời: [Em đang suy nghĩ một chuyện, thực ra Quân Thành bận rộn như vậy, với tư cách là bác của Tư Vận, chắc em có thể đi họp phụ huynh cho con bé, đúng không? Chồng ơi, em rất muốn trải nghiệm cảm giác được thầy cô khen ngợi và bị phụ huynh khác ghen tị.]

Cô Triệu nhìn Nghiêm Quân Thành với vẻ mặt phức tạp… Tại sao anh lại đột nhiên trở thành phụ huynh của Trịnh Tư Vận chứ?

Cho dù có vận dụng hết trí tưởng tượng của mình, cô ấy cũng sẽ không bao giờ đoán được rằng Trịnh Vãn sẽ đến với Nghiêm Quân Thành, thậm chí còn lên kế hoạch kết hôn.

Chẳng lẽ đã trúng tiếng sét ái tình khi gặp nhau trong văn phòng của cô ấy lần đó?

Nhưng tốc độ này thì nhanh quá, tính hết cỡ thì cũng mới chưa đầy bốn tháng, sao lại...

Cô ấy rất tò mò, nhưng vì thân phận là giáo viên chủ nhiệm nên không tiện hỏi, đợi sau sau kì thi vào cấp ba, liệu cô ấy có thể tìm cơ hội hỏi Trịnh Vãn không nhỉ?

Trong khoảng thời gian nghỉ ngơi hiếm hoi trong ngày, Quý Phương Lễ vẫn nhớ về Giản Tĩnh Hoa, cậu ta không gọi tài xế mà bắt taxi đến khu phố cổ.

Giá nhà ở Đông Thành rất cao, kinh phí thuê nhà của Giản Tĩnh Hoa có hạn, cô chỉ có thể thuê một phòng đơn. Quý Phương Lễ không hợp với môi trường lộn xộn như vậy. Cậu ta năm nay mười sáu tuổi, nhưng trông cao và gầy như Bái Dương vậy, sau những ngày tháng học tập và rèn luyện, cậu ta trông cao quý hơn nhiều so với lúc ở Nam Thành.

Cậu ta trông giống mẹ ruột của mình hơn, sạch sẽ và nho nhã.

Gặp được cậu ta, Giản Tĩnh Hoa rất vui vẻ, mẹ con mà, đâu thể giận nhau lâu, tuy bây giờ cậu ta gọi cô ấy là dì, nhưng trong lòng cô ấy, cậu ta không khác gì con ruột cả. Cô ấy kéo cậu ta vào nhà, ước gì có thể bê hết đồ ăn thức uống ngon lành ra ngoài.

“Món sữa chua này là do một đồng nghiệp tặng, nghe nói rất ngon, con ăn thử đi, vị dưa gang đấy.”

Căn phòng nhỏ đến mức chỉ đủ chỗ cho một chiếc giường đơn và một chiếc bàn làm việc.

Tâm trạng vui vẻ lúc đầu của Quý Phương Lễ dần biến mất theo những viên gạch xỉn màu trên nền nhà, những vết nứt nông sâu không đều nhau trên gạch cũng giống như trái tim của cậu ta lúc này vậy.

Giản Tĩnh Hoa đang rửa táo, không chú ý đến biểu cảm trên mặt cậu ta.

Vừa rửa, cô ấy vừa nói: “Con đến đúng lúc lắm, dì nhờ đồng nghiệp mua cho một cái khung leo trèo cho mèo, lát nữa con giúp dì lắp vào nhé, hai ngày nữa dì sẽ mang mèo về. Dì Vãn nói dì sống một mình ở đây sẽ cô đơn, bảo dì nuôi một con thú cưng. Dì cứ nghĩ mãi, nuôi chó thì không thích hợp lắm, dì không có thời gian để dắt nó đi dạo mỗi ngày, tốt hơn là nuôi một con mèo.”

Cô ấy tìm được một công việc ở gần đây, so với chuyện vất vả làm hai công việc ở Nam Thành, bây giờ cô ấy cũng đã nhàn hạ hơn nhiều rồi.

Nghĩ đến việc hai ngày sau sẽ mang con mèo về, trên môi cô ấy nở một nụ cười.

Cầm hộp sữa chua, Quý Phương Lễ cảm thấy bất lực vô cùng.

Tại sao ai cũng đang nhìn về phía trước, chỉ mình cô ấy là ở lại quá khứ.

“Con đã đi xem ngôi nhà kia rồi.” Cậu ta cúi đầu chậm rãi nói: “Nó khá lớn, có bốn gian phòng và một ban công lớn, so với nhà chúng ta ở Nam Thành lớn gấp ba bốn lần, ánh sáng cũng rất tốt, nếu không muốn ở đó, dì có thể bán nó để lấy một căn nhà nhỏ hơn, và số tiền còn lại sẽ đủ cho dì sống tiếp phần đời còn lại.”

Giản Tĩnh Hoa sững người, nước lạnh từ vòi xả xuống tay cô ấy.

Cô ấy tắt vòi nước, quay đầu lại: “Con nói cái gì?”

“Đừng ở chỗ này nữa, chẳng phải cha con muốn cho dì tiền sao? Dì cứ cầm đi, những năm qua, dì đã vất vả quá rồi, không cần… Kiên trì như vậy.” Càng nói, cậu ta càng buồn bã: “Chuyện đã qua thì cứ để nó qua, dì có thể làm bất cứ điều gì dì muốn với số tiền đó, con không muốn dì sống ở đây nữa.”

Giản Tĩnh Hoa muốn bản thân bình tĩnh lại, cậu ta là đứa nhóc mà cô ấy một tay nuôi lớn, cậu ta là đứa con mà chị cô ấy đã sinh ra bằng cả tính mạng, vậy mà bây giờ, cậu ta lại bảo cô ấy buông tay?

“Quý Phương Lễ, đó là chị gái ruột của dì và mẹ ruột của con. Nếu ngay cả dì cũng quên đi những khó khăn mà chị ấy đã phải chịu đựng thì sẽ không ai nhớ đến cả! Không phải ai cũng quan tâm đến những đồng tiền bẩn thỉu đó! Bây giờ dì lấy số tiền đó, vậy ai sẽ nhớ đến chị ấy đây? Con sao?” Giản Tĩnh Hoa không thể chịu đựng được nữa: “Người mang thai mười tháng không phải là tên súc vật đó, và người chết trên bàn mổ cũng không phải là anh ta. Anh ta kết hôn sau khi chị ấy chết không đầy hai năm. Anh ta là cầm thú, nhưng dì thì không, dì sẽ không dẫm lên máu của chị ấy để lấy những đồng tiền bẩn thỉu này!”

“Cho dù dì không lấy tiền thì ông ta cũng sẽ không nhớ đâu!” Kỷ Phương Lễ lớn tiếng quát: “Nếu đã vậy thì sao dì không lấy một ít tiền để có thể sống tốt hơn một chút chứ?”

Giản Tĩnh Hoa thở dốc, suýt chút nữa ngất đi, sự uất nghẹn trong lòng khiến cô ấy giơ tay lên, không chút nghĩ ngợi mà giáng cho cậu ta một cái tát, giọng nói run run không khống chế được: “Cút ngay, cút ngay cho dì!”

Ngay sau khi đánh cậu ta, cô ấy lập tức hối hận.

Cô ấy mím môi, muốn nói với cậu ta rằng mình không cố ý, nhưng cô ấy không thể nói nên lời, chỉ có thể để nước mắt rơi xuống.

Cô ấy muốn khóc lên nỗi đau khổ và mười sáu năm bị tra tấn của chị gái ra ngoài, cô ấy muốn dùng nước mắt nói với cậu ta rằng, trên đời này ai cũng có thể quên mẹ ruột của cậu ta, chỉ có cô ấy và cậu ta là không thể.

Quý Phương Lễ lao ra ngoài.

Cậu ta bước đi càng lúc càng nhanh, khắp người đau đớn, cậu ta cảm cảm thấy vô cùng buồn bã, cậu ta mới mười sáu tuổi, vốn không thể giải quyết được chuyện phức tạp như vậy, chỉ có thể ngồi xổm xuống, bất lực nghẹn ngào.

...

Sau cuộc họp phụ huynh, Nghiêm Quân Thành lái xe đến đón Trịnh Tư Vận đang ở nhà, sau đó cả hai đến thẩm mỹ viện đón Trịnh Vãn tan sở.

Bây giờ, Trịnh Tư Vận hoàn toàn coi Nghiêm Quân Thành như một người thầy. Hai người ngồi trong xe, Trịnh Tư Vận hỏi anh đủ loại câu hỏi, tất nhiên là không liên quan gì đến việc học.

Khi Trịnh Vãn ra ngoài, Trịnh Tư Vận vẫn chưa hài lòng.

Nghiêm Quân Thành đưa họ đến Thịnh Quan ăn tối, anh nổi hứng, bảo người quản lý mở một chai sâm panh Piper-Heidsieck mà anh trân quý.

Trịnh Tư Vận nhìn rượu trong ly, ánh mắt tràn đầy khao khát, loại rượu sâm panh Piper-Heidsieck này rất có giá trị, hương trái cây tỏa ra nồng nàn.

Rồi cô bé nhìn mẹ cụng ly với chú, còn tất cả những gì cô bé có là một cốc nước cam thảm hại.

Tâm trạng của Trịnh Vãn cũng rất tốt, bởi vì ông chủ đã phát tiền thưởng cuối năm trước, cho dù số tiền này đối với Nghiêm Quân Thành không đáng nhắc đến, nó có thể không đáng giá bằng ly rượu của cô, nhưng cô vẫn rất vui.

Hai người biết lái xe đều đã uống rượu nên chỉ có thể gọi tài xế đến.

Người quản lý Thịnh Quan hôm nay kiêm luôn tài xế, thuần thục đưa cả gia đình ba người đến lối vào khu dân cư.

Bị gió lạnh thổi qua, vết ửng hồng trên má Trịnh Vãn có hơi phai đi.

Nghiêm Quân Thành đi sau một bước, cầm túi xách của cô trong tay.

Trịnh Tư Vận nắm tay Trịnh Vãn đi phía trước, hai mẹ con trò chuyện thân mật: “Mẹ, mẹ đặt vé cho con đi, mấy ngày nữa con muốn về Nam Thành.”

Cô bé đã sớm lên kế hoạch rồi.

Còn gần một tháng nữa mới đến kỳ nghỉ đông, cái bóng đèn nhỏ là cô bé cũng nên được nghỉ ngơi thôi.

Cô bé muốn mẹ tận hưởng tình yêu. Nếu cô bé ở nhà, mẹ sẽ luôn phải quan tâm đến cô bé, và sẽ phải về sớm khi hẹn hò với chú.

Trịnh Vãn vô thức phản đối: “Sao mà vậy được?”

“Con thấy quá được ấy chứ.” Trịnh Tư Vận quay lại liếc nhìn Nghiêm Quân Thành, và tiếp tục thì thầm với mẹ: “Hãy để bóng đèn nhỏ này đến chỗ ông bà ngoại sửa chữa đi ạ, còn mẹ và chú có thể sống thế giới hai người.”

“Ba hoa.”

Trịnh Vãn mỉm cười và đưa tay ra véo mũi cô bé.

Là một người trưởng thành thực sự, Trịnh Tư Vận cũng cảm thấy rất khổ não. Nếu cô bé thực sự là một học sinh trung học mười lăm tuổi không hiểu gì thì tốt thôi. Nhưng trên thực tế, cô bé hiểu tất cả... cô bé hiểu tại sao có đôi khi ở nhà mà mẹ còn đeo khăn, và cũng hiểu khuôn mặt hồng hào và làn không khí của tình yêu tỏa ra từ người của mẹ cô bé đến từ đâu.

Ahhhhhh!

Cô bé không muốn hiểu chút nào!

Nhưng đôi khi đầu óc lại nảy số vô cùng nhanh!

Cô bé chỉ trách bản thân mình quá nhạy cảm, tại sao không thể làm một kẻ mù lòa như Nghiêm Dục cơ chứ.

“Tóm lại là con muốn trở về Nam Thành!” Tâm tư phản nghịch dâng lên, Trịnh Tư Vận nói với giọng quả quyết.

Ánh trăng kéo dài bóng lưng ba người bọn họ, ai nhìn vào thì cũng thấy là một gia đình hạnh phúc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui