Mẹ Nữ Phụ Là Ánh Trăng Sáng Của Ông Trùm Giới Thượng Lưu

Lạc Hằng cũng không phải là nhất kiến chung tình đối với Trịnh Vãn, dù sao thì lúc lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, cô vẫn là bạn gái của Trần Mục.

Trần Mục che chở cho cô vô cùng kín kẽ, ăn một bữa cơm, bản thân Trần Mục không ăn được bao nhiêu, chỉ tập trung lấy xương cá ra cho cô, lấy hành mà cô không thích ăn ra. Rất kỳ lạ, rõ ràng cũng chỉ là gặp nhau có một lần, vậy mà anh ta lại nhớ kỹ sở thích của cô.

Cô không thích ăn rau cần, không thích ăn gừng hành tỏi, không thích uống nước đào.

Cô rất thích ăn cá, món cá hấp thì ăn hoài không chán, cũng thích uống canh.

Lạc Hằng biết Trần Mục là dạng người gì, cho dù có che dấu tốt hơn nữa, cho dù có nho nhã lịch sự hơn nữa thì anh ta vẫn luôn nhớ rõ vẻ mặt hờ hững lẫn lạnh lùng của Trần Mục khi đánh người.

Chỉ là gặp mặt vài lần mà thôi, Lạc Hằng cũng không có nói với cô được mấy câu.

Lần thứ hai gặp lại là tại tang lễ của Trần Mục. Sắc mặt của cô trắng bệch, lung lay sắp đổ, nhưng hàng lông mày lại có thêm một chút cứng cỏi, cô lễ phép cảm ơn từng người đến phúng viếng. Chỉ có vào ngày hỏa táng, anh ta mới nhìn thấy cô có biểu hiện khác lạ, cô đứng ở nơi đó ngây ngốc, như là bị người khác rút đi hồn phách. Con gái còn chưa tới tuổi hiểu chuyện còn đang gào khóc, cô ngồi xổm xuống, ôm đứa nhỏ vào trong lòng, mắt rưng rưng nhẹ giọng vỗ về.

Anh ta bắt đầu vô tình hay cố ý quan tâm đến cuộc sống của cô, nhìn cô từ chức công việc thanh nhàn ổn định, nhìn cô xin việc khắp nơi mà vấp phải trắc trở, nhìn cô bận rộn vì công việc mới.

Cô chăm sóc bản thân và đứa bé rất tốt. Tốt đến mức bất ngờ.

Nhưng anh ta luôn nghĩ đến năm đó, lần đầu gặp mặt, khi cô cúi người nhìn những con cá vàng nhỏ bơi tới bơi lui trong bể cá trong tiệm, ánh mắt vui vẻ khi nhìn về phía người bên cạnh.

Vì thế, anh ta chủ động xin công ty điều đến Nam Thành, ở bên cạnh cô.

Anh ta cảm thấy, một ngày nào đó anh ta sẽ khiến cho cô phải động lòng. Ở Nam Thành ngẩn ngơ một hơi bốn, năm năm, anh ta đã hứa hẹn rất nhiều, hứa với cô sẽ coi Tư Vận như con đẻ, anh ta sẽ dốc hết sức lực để sắp xếp tương lai sau này của Tư Vận cho thật tốt, cô vẫn bình tĩnh nhìn anh ta rồi lắc đầu.

Tất cả mọi người đều biết, cô sẽ không ở bên anh ta.

Không phải bởi vì anh ta là bạn học hay là bạn bè của Trần Mục, mà là vì những gì mà anh ta cho rằng đã phải trả giá trong suốt bốn, năm năm này chưa bao giờ có một giây nào khiến cho cô phải động lòng.

Anh ta cũng sẽ mệt mỏi.

Bốn năm năm dài như vậy, đủ để buông xuống tất cả chấp niệm.

Lúc đó cảm thấy mình thâm tình, hiện tại nhìn người đàn ông toàn thân lạnh lùng ở phía đối diện kia, Lạc Hằng cũng cảm thấy mình quả thật đúng như lời cô nói, tự cho là đúng. Bốn năm năm so với hai mươi năm, thật sự không đáng để nhắc tới.

“Anh Nghiêm, xin chào." Lạc Hằng chủ động chào hỏi.

Nghiêm Quân Thành vẫn chỉ thản nhiên gật đầu.

Bây giờ anh cũng có thể được coi là tu thân dưỡng tính, nếu là vào năm mười chín tuổi, Lạc Hằng còn chưa kịp đi tới trước mặt anh thì anh cũng đã ra tay rồi.

Lần này Lạc Hằng tới đây không phải muốn đi khiêu khích bất kỳ ai. Anh ta chỉ vẫn cảm thấy có chút không yên tâm, hoặc là nói, anh ta cũng muốn khiến cho bản thân hết hy vọng triệt để: "Chuyện lần này tôi xin lỗi, nếu như anh Nghiêm muốn đi theo trình tự pháp luật để kiện tôi thì tôi cũng chấp nhận."

Vẻ mặt Nghiêm Quân Thành vô cùng nhạt nhẽo, giống như cũng không có hứng thú đối với đề tài này.

“Nhưng mà tôi cũng không hối hận.” Lạc Hằng cũng ung dung nhìn anh: "Tôi vẫn cảm thấy anh Nghiêm anh rất nguy hiểm, tình cảm của hai người, tôi không có tư cách cũng không có lập trường để đánh giá điều gì. Nhưng anh Nghiêm à, tôi muốn hỏi anh một vấn đề, nếu như anh là bạn trai cũ của Tiểu Vãn, vậy thì anh cũng đã tận mắt thấy cô ấy và Trần Mục trong quá khứ hạnh phúc thế nào đúng không? Anh thật sự không ngại sao? Nếu có một ngày anh không thể khống chế được lòng ghen tị của chính mình, tổn thương đến Tiểu Vãn thì làm sao bây giờ?"

Vẻ mặt của Nghiêm Quân Thành lạnh lùng nhìn anh ta, trong mắt tràn đầy sự lạnh lẽo.

Lạc Hằng cũng không lui về phía sau, hùng hổ dọa người: "Tư Vận là con của Trần Mục, đây là sự thật mà anh không thể thay đổi được. Hơn nữa hôn nhân của Trần Mục và cô ấy không có vấn đề, bọn họ ở bên nhau suốt mười hai năm, anh không có khả năng xóa đi dấu vết của Trần Mục. Tôi tin rằng chắc chắn anh đã gặp mặt Trần Mục, Trần Mục cũng không có khả năng không biết đến sự tồn tại của anh."

“Anh là cái thá gì?”

Ánh mắt Nghiêm Quân Thành lạnh như băng, lạnh nhạt nói: "Nếu biết mình không có tư cách cũng không có lập trường, vậy thì còn ở đây lảm nhảm cái gì?"

“Anh Nghiêm, anh không thể khống chế được lòng ghen tị của mình." Lạc Hằng nói: "Anh thậm chí còn không muốn bước vào tiểu khu này.”

Anh ta lui về phía sau một bước: "Hôm nay tôi đang đánh cược với chính mình, nếu như anh bước vào cái tiểu khu này, vậy thì đó là do tôi lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử. Tôi tự biết năng lực bản thân mình không đủ, không có cách nào đấu lại anh, nhưng nếu có một ngày anh thương tổn đến cô ấy, vậy thì tôi cũng nhất định sẽ…"

Anh ta còn chưa kịp nói xong.

Nghiêm Quân Thành đã bình tĩnh hoạt động cổ tay, cảm giác như vậy thật sự đã lâu rồi không thấy. Anh thật sự cũng muốn làm một người tốt, nhưng người tốt trước mắt này thật sự quá ồn ào.

Lạc Hằng rên rỉ một tiếng, vẻ mặt đau đớn cúi người xuống.

Anh ta cũng không phải là người hoàn toàn không biết phản kháng, đương nhiên cũng sẽ đánh trả.

Hết sức căng thẳng.

Đêm khuya có hai người đàn ông ở bên đường vung quyền hướng về phía nhau.

Nghiêm Quân Thành cảm thấy anh ta thật sự vô cùng giả dối. Nói nhiều lời đường hoàng như vậy, không phải là do ghen tị sao? Ghen tị cô bị anh làm cho động lòng, ghen tị cô lựa chọn anh.

Tràn ngập ghen tị hóa thành những lời chó má thúi quắc này để cố gắng chọc giận anh, còn tưởng rằng mình nhân nghĩa, cao thượng cỡ nào.

“Em ấy nói anh là một người tốt." Nghiêm Quân Thành lạnh lùng nhìn chằm chằm Lạc Hằng: "Đây chắc có lẽ là lần duy nhất mà em ấy nhìn lầm. Nhưng mà chỉ là người qua đường mà thôi, có nhìn lầm thì cũng không sao.”

Cuộc đọ sức giữa đàn ông và đàn ông đích thực là vì phụ nữ, nhưng dù thế nào đi nữa thì cũng không nên nhắc đến cô vào lúc này.

Trước khi Nghiêm Quân Thành rời đi, dùng ngón tay tùy ý lau máu bên miệng, trở lại trên xe, lại cẩn thận kiểm tra nhẫn, thật sự là sơ ý, lần sau phải nhớ cho thật kỹ, trước khi đánh nhau thì phải tháo nó ra.

Anh đúng thật là rất để ý.

Nhưng vậy thì sao, cho dù là trước kia, lúc anh đố kỵ đến mức nào cũng không dám để cho cô phải chịu tổn thương một chút nào, chớ nói gì đến là cô của bây giờ còn tặng cho anh lời hứa hẹn này.

Cùng lắm cũng chỉ là mười hai năm mà thôi.

Anh và cô sẽ có mười hai năm, hai mươi bốn năm, ba mươi sáu năm, rất nhiều thời gian, một ngày nào đó, anh sẽ xóa sạch toàn bộ dấu vết mà người khác để lại, giống như giữa bọn họ chưa từng có một người nào khác tồn tại.

-

Nhiệt độ ở Nam Thành trong khoảng thời gian này đạt tới hơn hai mươi độ, lúc Trịnh Vãn từ phòng tắm đi ra mới cảm giác được thoải mái hơn rất nhiều.

Tóc cô lại dài ra nhiều, sau khi sấy khô một nửa thì tắt máy sấy, ngồi ở trên ban công, gió ban đêm đều rất ấm áp, vừa rồi lúc tắm, vết thương trên ngón tay cũng bị ướt, cô cẩn thận xé đi, cảm thấy không khỏi buồn cười, thật ra thì vết thương này thật sự rất nông, vậy mà anh cũng rất để ý.

Mẹ Trịnh nghe thấy tiếng động rời giường, khoác áo choàng đi về phía con gái.

Con người sau một độ tuổi nhất định sẽ ngủ ít đi rất nhiều.

“Là tại con đánh thức mẹ à?" Trịnh Vãn ngửa đầu, hạ giọng hỏi.

Mẹ Trịnh lắc đầu, đưa tay sờ tóc cô, thấp giọng: "Tóc còn chưa sấy khô, coi chừng về già đau nửa đầu.”

Nói xong, bà ấy lại đi vào toilet, cầm khăn lông khô tới. Trong lòng Trịnh Vãn cũng rất thương yêu mẹ, giống như khi còn bé, ngồi vào băng ghế nhỏ, tùy ý để cho mẹ lau khô tóc giúp cô.

“Phim hay không?" Mẹ Trịnh thương yêu hỏi.

Trịnh Vãn khép hờ mắt, cười trả lời: "Rất nhiều bộ phim đều phải chờ đến mùng một tết mới chiếu. Bộ phim này đã được công chiếu rất lâu rồi, không thể nói là hay, nhưng cũng không quá dở, nhân vật chính rất xinh đẹp, rất có kỹ xảo. Nhưng mà anh ấy không thích xem phim tình cảm, suýt chút nữa thì đã ngủ thiếp đi rồi.”

Anh chính là một người như vậy, trước kia lúc học trung học, bọn họ đi xem phim. Cô bị nội dung vở kịch bên trong làm cho hốc mắt rưng rưng, mặt anh lại không có chút thay đổi.

Rõ ràng anh không thích xem phim tình cảm, không, chính xác mà nói, anh không thích xem bất cứ bộ phim nào. Nhưng mỗi lần có phim mới, anh đều tích cực mua vé hơn bất cứ ai.

Hốc mắt bà Trịnh có hơi chua xót, trong lòng lại cảm thấy vô cùng an ủi.

Con gái luôn nói những câu trưởng thành, là một người mẹ, bà ấy luôn thấy con gái của mình hành xử như một đứa con trai.

“Lúc trước mẹ có hỏi con, có phải còn thích cậu ấy không?" Mẹ Trịnh cười: "Con nói còn thích, mẹ luôn cảm thấy con có chút miễn cưỡng. Bây giờ nhìn con ở bên cậu ấy rất vui vẻ, lúc này mẹ mới yên tâm.”

Làm con gái, dù cho có che dấu tốt đến đâu, dù cho có diễn xuất đỉnh đến đâu thì cũng không lừa được đôi mắt của người mẹ.

Trong lòng đứa nhỏ cất giấu vài chuyện, còn giấu rất kỹ. Giống như lúc đứa nhỏ mười mấy tuổi, có một ngày cô đột nhiên nói chia tay với Nghiêm Quân Thành, bà ấy hỏi đã xảy ra chuyện gì, đứa nhỏ cũng chỉ lắc đầu, cái gì cũng không chịu nói.

Vì thế bà ấy lo lắng rất lâu, hiện giờ mới hoàn toàn có thể thở phào nhẹ nhõm.

Trịnh Vãn quay đầu, trong mắt có nụ cười nhợt nhạt nhưng cũng sáng ngời: "Khi đó mới ở bên anh ấy, rất nhiều chuyện còn không chắc chắn, trong lòng con cũng không chắc chắn. Nếu không thì mẹ hỏi lại con thêm một lần nữa đi?”

“Con gái à." Mẹ Trịnh sờ mái tóc mềm mại của cô, mỉm cười hỏi: "Con còn thích cậu ấy không?”

Trịnh Vãn nhẹ nhàng gật đầu: "Thích.”

Hai mẹ con nhìn nhau cười.



Ngày giao thừa.

Nghiêm Quân Thành ăn cơm mừng năm mới ở nhà cũ, sau đó thì lái xe đến sân bay. Người của nhà họ Nghiêm cũng không quá bất ngờ, cha Nghiêm cũng chỉ có hai ngày này mới có thể về nhà. Ông Hai đã sớm nghĩ thông, không hề quản việc riêng của con trai nữa. Trên thực tế, bọn họ vốn cũng không quản được, năm đó nếu như có thể quản được con trai thì bọn họ cần gì phải tìm tới Trịnh Vãn nữa đây?

Mười mấy tuổi thì đã không còn ai có thể quản được Nghiêm Quân Thành, năm nay anh cũng sắp bốn mươi, đương nhiên là có thể muốn gì làm nấy.

Bởi vậy vào buổi chiều, Trịnh Vãn nhận được tin nhắn của anh thì nói với cha mẹ một tiếng, dẫn theo con gái được ăn mặc thành bao tiền lì xì đi xuống lầu.

Học kỳ này Trịnh Tư Vận rất ngoan. Dưới sự chăm sóc tỉ mỉ của Trịnh Vãn, khuôn mặt cô bé bầu bĩnh hơn, càng lộ ra làn da trắng nõn. Cô bé mặc áo len trùm đầu màu đỏ trong bầu không khí vui mừng ấm áp.

Thấy Nghiêm Quân Thành, cô bé vội vàng nói dí dỏm chúc tết: "Chú, năm mới vui vẻ, chúc chú thân thể khỏe mạnh, vạn sự như ý, mong ước thành hiện thực, sống lâu trăm tuổi, làm bạn đến già với mẹ cháu!"

Đây là chuyện mà cô bé và Nghiêm Dục đã bàn bạc với nhau xong, hai người bọn họ hiểu rõ chú muốn nghe lời chúc phúc gì nhất.

Quả nhiên, Nghiêm Quân Thành nở nụ cười vui vẻ, xoay người, lấy bao lì xì đưa cho cô bé: "Tiền mừng tuổi của cháu đây.”

Anh không quen dùng tiền mặt, một bao lì xì lớn như vậy có thể bỏ bao nhiêu tiền đây?

Trong phong bì màu đỏ này có một tấm séc.

“Năm đầu tiên." Nghiêm Quân Thành lại cố ý nói với Trịnh Vãn: "Đừng tịch thu tiền mừng tuổi của con bé.”

Trịnh Vãn bất lực đáp: "Sớm muộn gì anh cũng chiều hư con bé.”

Trịnh Tư Vận vui mừng rạo rực nhận lấy, tiền lì xì rất nhẹ rất mỏng.

Nghiêm Dục đã nói trước với cô bé, nhất định là chi phiếu.

Cô bé còn chưa từng nhận được bao lì xì có chi phiếu đâu!

"Chú, mẹ, con lên trước đây." Trịnh Tư Vận rất có mắt, biết mình không nên làm bóng đèn ở đây nên chạy như chớp.

Chờ cô bé đi rồi, Nghiêm Quân Thành tiếp tục đề tài vừa rồi, vừa mở cửa để cô lên xe vừa nói: "Con bé sắp mười sáu rồi, phải để con bé học cách tiêu tiền, quản lý tiền bạc chứ không phải là bị tiền bạc khống chế. Tiền có thể mang đến sức mạnh nhất định, nếu em cho con bé đủ sự quan tâm, anh cho con bé đủ tiền, tương lai dù cho con bé có gặp phải chuyện gì thì cũng có thể không sợ hãi."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui