Mẹ Nữ Phụ Là Ánh Trăng Sáng Của Ông Trùm Giới Thượng Lưu

Trong phòng riêng ở Thịnh Quan, Hà Thanh Nguyên bực bội kéo tóc.

Không biết có phải anh ta bị ảo giác hay không mà luôn cảm thấy khoảng thời gian này tóc tai mình rụng như mưa. Anh ta thật sự rầu thúi ruột thay bạn mình!

“Thật ra cũng đâu cần phải như vậy.” Hà Thanh Nguyên uống một ngụm nước, tiếp tục khuyên người đang ngồi ngay ngắn nhàn nhã xem camera: “Cậu toàn làm điều thừa thãi, tuy rằng tôi không hiểu rõ về Trịnh Vãn, nhưng cũng biết cô ấy sẽ không bao giờ đồng ý với người kia. Đến tôi là người ngoài còn hiểu rõ những chuyện này, chẳng lẽ cậu lại không rõ?”

Thứ uy hiếp được Trịnh Vãn chỉ có cha mẹ và con của cô. Ngoại trừ họ ra, dù tình cảm có sâu nặng mấy cũng chẳng quan trọng với cô. Hà Thanh Nguyên nghĩ, anh ta chỉ trò chuyện gặp mặt Trịnh Vãn vài lần cũng biết cô là người vô cùng lanh trí, sao Lão Nghiêm ngày đêm chung đụng với cô lại không nhìn thấu cơ chứ?

Nghiêm Quân Thành nhìn hình ảnh trong máy ảnh, trên mặt nhàn nhạt ý cười.

Trong ảnh, cô xem phim, đi ngủ, ôm gối nằm trên sô pha, ngủ rất ngon.

Anh nhìn đến thất thần, đến tận khi Hà Thanh Nguyên nói thêm lần nữa, anh mới ngẩng đầu lên, bỏ máy ảnh xuống.

Cái máy ảnh này là Trịnh Vãn tự chọn.

Thỉnh thoảng cô sẽ có vài trò trẻ con, ví dụ như cô khăng khăng chọn cái màu hồng nhạt.

Mỗi lần Trịnh Tư Vận nhìn anh cầm máy ảnh màu hồng nhạt, ánh mắt luôn ngẩn ra vài giây, sau khi hoàn hồn lại nhìn mau chóng đảo mắt đi.

“Tôi biết.” Anh lạnh nhạt nói: “Cô ấy là người thế nào đương nhiên tôi biết rõ.”

Mặc dù khi còn đi học, lúc trước cô có một người bạn cứ hai ngày ba lần vay tiền mình nhưng trong lòng cô có giới hạn số lượng và số lần.

Sau khi người này trả tiền xong, cô sẽ không hề do dự cắt đứt mối quan hệ gọi là hữu nghị này.

Nhưng mà anh không có kiên nhẫn chờ người tên Ân Khải này dùng hết giới hạn số lần của cô.

Mỗi khi Ân Khải xuất hiện, dù chỉ qua điện thoại, dù chỉ là một tin nhắn hỏi thăm cũng có thể làm cô nhớ đến người đã chết kia, hết lần này đến lần khác.

Hà Thanh Nguyên khẽ than thở một tiếng.

Anh ta và Nghiêm Quân Thành quen biết nhau nhiều năm như vậy, rất hiểu rõ tính cách nhau.

Thậm chí anh ta còn là ba người đứng đầu hiểu biết về Nghiêm Quân Thành nhất.

Nghiêm Quân Thành càng được nhiều sẽ càng muốn nhiều hơn. Trịnh Vãn dịu dàng với anh một phần, anh sẽ muốn hai phần. Trịnh Vãn nói thích anh, bước tiếp theo anh sẽ muốn cô yêu anh. Trịnh Vãn đồng ý kiếp này sẽ bạc đầu giai lão với anh, anh sẽ muốn cả kiếp sau của cô.

Đời này, anh quan tâm nhất chính là Trần Mục.

Trước kia ngầm chịu đựng là vì không còn cách nào khác. Kẻ mạnh sẽ luôn mạnh, không phải vì người mình yêu trở về mà thay đổi thành người khác.

Tình yêu sẽ không khiến người đó thay da đổi thịt.

“Lão Nghiêm à, cậu làm vậy là không được.” Hà Thanh Nguyên cho anh một lời khuyên cuối cùng: “Rốt cuộc là cô ấy không buông hay là cậu không buông bỏ được?”

Khuôn mặt Nghiêm Quân Thành lạnh lùng: “Cô ấy có thể quên tôi, thì cũng có thể đã quên anh ta.”

Hà Thanh Nguyên: “…”

Cho nên, vòng tới vòng lui, vẫn là vấn đề kia mà thôi

Điều mà anh chú ý bây giờ chính là Trịnh Vãn không yêu anh, và cả cô yêu ai hơn.

“Vậy cậu có thể nói thẳng với cô ấy, tôi tin với thủ đoạn cô ấy đối phó với cậu, cô ấy hoàn toàn có thể cho cậu một câu trả lời hài lòng.” Hà Thanh Nguyên nói: “Dù sao trên đời này chỉ có mỗi cô ấy biết đối phó với cậu như thế nào. Cậu làm nhiều chuyện như vậy chẳng bằng nói thẳng với cô ấy.”

Nghiêm Quân Thành chẳng buồn hé răng.

Hà Thanh Nguyên nghĩ thầm, cho dù anh có oai phong thế nào đi chăng nữa, anh chẳng có gan làm xằng làm bậy trước mặt cô.

“Thôi.” Hà Thanh Nguyên buông tay, tỏ vẻ chịu thua: “Mặc kệ cậu đó, dù sao bây giờ hai người đã đăng ký kết hôn rồi, cùng lắm chỉ là ly…”

Bị ánh mắt như dao của Nghiêm Quân Thành liếc qua.

Anh không phải là người thích nghe mấy lời đen đuổi kia.

Hà Thanh Nguyên quyết đoán nói: “Hừ, hai người bạc đầu giai lão.”

-

Ngày hôm qua Giãn Tĩnh Hoa ngủ không ngon.

Cô ấy luôn lo âu, đến tận khi tìm được con mèo về thì buổi tối mới ngủ ngon hơn một chút. Nhưng mà đêm qua Giãn Tĩnh Hoa lại gặp cơn ác mộng đã tra tấn cô ấy nhiều năm qua.

Trong mơ, Giãn Tĩnh Hoa vẫn còn nhỏ không hiểu chuyện, gọi điện nài nỉ chị gái đi tìm cho cô ấy một quyển sách bản gốc.

Rõ ràng chị gái ở nước ngoài rất bận rộn, vừa phải học vừa phải làm, nhưng vẫn dịu dàng đồng ý với cô ấy.

Trong lúc nằm mơ, Giãn Tĩnh Hoa bay lơ lửng trên không trung, nhìn mình mười chín tuổi làm nũng với chị gái qua điện thoại, cô ấy liều mạng gào to lên: “Đừng! Đừng đòi chị ấy đi mua sách!”

Nhưng tiếng gào thét của cô ấy, người khác vốn chẳng hề nghe thấy.

Giãn Tĩnh Hoa nôn nóng đến mức đầu đổ đầy mồ hôi, đến tận khi bật khóc thút thít tỉnh khỏi cơn ác mộng.

Trong căn phòng cho thuê, Giãn Tĩnh Hoa áp lực nặng nề, khóc thút thít. Đây là chuyện mà cô ấy chưa từng kể cho ai nghe, đây cũng là gút mắc tra tấn cô ấy nhiều năm qua, nếu không phải là vì mình không ngoan, cứ khăng khăng đòi chị phải đi mua quyển sách kia, chị sẽ không gặp mặt Quý Bách Hiên ở hiệu sách, vì cô ấy mà hai người họ mới gặp được nhau.

Khi đó cô ấy không hiểu, thỉnh thoảng nghe chị nhắc tới luôn là vẻ ngọt ngào hạnh phúc.

Chị nói rằng đã gặp một người Trung Quốc ở hiệu sách, người đó rất dịu dàng lễ phép, cũng là du học sinh, có điều người đó đã sang đây từ lâu.

Khi đó cô ấy còn vô cùng vui vẻ, còn đắc ý nói: “Cho nên nhờ em hai người mới quen nhau, đúng không nè?”

Chị gái mỉm cười gật đầu: “Đúng vậy.”

Những năm gần đây, Giãn Tĩnh Hoa vẫn luôn suy nghĩ, nếu không phải vì mình thì chị gái sẽ không đến hiệu sách kia. Có thể chị gái sẽ gặp được người tốt hơn, ít nhất thì chị sẽ không chết. Cô ấy hận Quý Bách Hiên, anh ta chính là ngọn nguồn của mọi bi kịch. Anh ta đa tình không chung thủy. Tại sao anh ta cứ muốn trêu chọc chị của cô ấy, tại sao anh ta không tìm những người ăn bánh trả tiền giống anh ta ấy?

Giãn Tĩnh Hoa hận Quý Bách Hiên, cũng hận Quý Phương Lễ, nhưng càng hận bản thân mình hơn.

Sau khi tỉnh giấc thì không ngủ được nữa, đến tận khi tờ mờ sáng, cô ấy mời ngủ thiếp đi một lúc, chờ đến lúc thức dậy thì đã sắp tới tám giờ. Cô ấy vội vàng ba chân bốn cẳng chạy, nhưng vẫn đến muộn vài phút.

Còn chưa kịp mở máy tính thì cô ấy đã bị giám đốc gọi vào văn phòng.

Giám đốc khách sáo nói: “Lúc trước đã nói với cô thời gian thử việc là ba tháng, nhưng công ty đã có thông báo rằng cảm thấy cô không phù hợp với vị trí này. Thế này đi, cô dọn dẹp đồ đạc, ngày mai không cần phải đi làm nữa. Cứ yên tâm, chúng tôi sẽ có tiền bồi thường cho cô, cũng chúc cô sớm tìm được công việc phù hợp khác.”

Giãn Tĩnh Hoa ngơ ngác nói: “Giám đốc, tại sao tôi lại không phù hợp với công việc hiện tại?”

Cô ấy hoàn thành công việc của mình rất tốt, không xảy ra sai sót gì.

Giám đốc cúi đầu, giấu đi khuôn mặt phức tạp, đến khi ngẩng đầu lên, vẻ mặt vẫn như bình thường, nói: “Đây là quy định của công ty, đã tuyển người phù hợp với vị trí này hơn cô.”

Giãn Tĩnh Hoa hồn bay phách lạc quay về bàn làm việc của mình.

Cô ấy nghĩ, có lẽ mình đã không hoàn thành tốt công việc. Công việc giống cô ấy bây giờ có quá nhiều khả năng thay đổi, sinh viên tốt nghiệp khóa này đều có thể đảm nhiệm. Người ta trẻ hơn cô ấy, đương nhiên công ty sẽ có khuynh hướng tuyển người trẻ tuổi hơn. Nhưng cô ấy mới quen tiết tấu sinh hoạt nơi này, cuộc sống mới ổn định một chút, chẳng lẽ lại phải bắt đầu tìm công việc mới sao?

Giãn Tĩnh Hoa hoang mang lo sợ không thôi, dứt khoát tan làm sớm. Vì không biết mình có chỗ nào để đi, cô ấy lấy điện thoại ra nhìn danh bạ, ngón tay lướt lướt, cuối cùng gọi vào số điện thoại của Trịnh Vãn.

“Tĩnh Hoa?” Ở đầu bên kia, giọng nói của Trịnh Vãn vẫn dịu dàng như trước.

Giãn Tĩnh Hoa vừa nghe thấy giọng nói của cô ấy, mũi chua xót: “Tiểu Vãn… Tôi bị công ty đuổi việc rồi, tôi không biết phải làm sao bây giờ!”

“Sa thải? Đã xảy ra chuyện gì sao?”

“Tôi cũng không biết nữa, sáng nay đi làm… Tôi chỉ đến muộn vài phút, tôi thật sự không cố ý!” Giản Tĩnh Hoa nói rồi, lại hỏi tiếp: “Tiểu Vãn, bà ở đâu vậy, tôi qua đó tìm bà được không?”

Trịnh Vãn dịu dàng trấn an cô ấy qua điện thoại: “Bây giờ tôi không rảnh, có hẹn ăn cơm với người khác rồi.”

Sau đó cô im lặng một lúc, nói tiếp: “Tĩnh Hoa, bà đừng đau khổ. Công việc không khó tìm vậy đâu, ở Đông Thành có nhu cầu tuyển dụng cao, thất nghiệp cũng không khủng khiếp như bà nghĩ đâu. Bà ngẫm lại xem, bây giờ bà cũng đâu có áp lực gì, nếu không thì thời tiết gần đây cũng khá tốt, bà nghỉ ngơi một thời gian, đi du lịch giải sầu?”

Cô luôn cảm thấy Giãn Tĩnh Hoa cũng rất lợi hại.

Nhiều năm qua, Giãn Tĩnh Hoa cũng rất giỏi giang, không những có chút tiền tiết kiệm, ở Nam Thành cũng có một căn nhà nhỏ cho riêng mình. Trước kia không có cách nào khác, phải nuôi Quý Phương Lễ, phải to toan cho tương lai của cậu ta, nếu bây giờ đã không còn áp lực thì không cần phải mệt nhọc như lúc trước, hoàn toàn có thể hưởng thụ cuộc sống.

“Tôi nhớ không phải trước kia bà rất muốn được đi du lịch à?” Trịnh Vãn cười: “Có thể đi ngắm núi tuyết, leo núi xem khỉ có hung dữ như thế thật không, đúng rồi, không phải cậu luôn muốn đi cung điện Potala sao? Tiếc là bây giờ tôi bận quá, phải chăm sóc Tư Vận, nếu không tôi cũng muốn ra ngoài đi du lịch với bà đó.”

Giãn Tĩnh Hoa nghe giọng nói dịu dàng của cô, tâm trạng dần ổn hơn nhiều, nghẹn ngào nói: “Được!”

“Bà gửi địa chỉ cho tôi đi.” Trịnh Vãn nói: “Nếu được tôi sẽ qua thăm bà.”

Sau khi cúp điện thoại, Giãn Tĩnh Hoa trở về nhà, nhìn thấy con mèo đang lười biếng nằm ườn ra, cô ấy mím môi mỉm cười.

Không biết qua bao lâu, chuông cửa vang lên, cô ấy thấy hơi buồn bực, đi ra mở cửa, không ngờ là người giao đồ. Cô ấy khó hiểu nhận lấy, bên trong là một ít đồ ngọt mình thích ăn, trên hộp còn có một tờ ghi chú.

[Ăn chút đồ ngọt, vui vẻ lên nhé, không có gì ghê gớm cả!]

Thì ra hỏi địa chỉ của cô ấy để làm vậy.

Tâm trạng u tối của Giãn Tĩnh Hoa hoàn toàn tan biến, cô ấy cảm động không thôi, gửi tin nhắn cho Trịnh Vãn: [Cám ơn bạn yêu Tiểu Vãn!]

Lúc này Trịnh Vãn đã ra khỏi nhà, ngồi trên xe nhìn tin nhắn Giản Tĩnh Hoa gửi đến, khóe môi cong lên.

Cô và Giản Tĩnh Hoa đã không thể nào trở lại thân thiết như trước đây nữa, nhưng cô vẫn mong Giản Tĩnh Hoa có thể sống tốt.

Đúng lúc này, điện thoại của cô vang lên, là Ân Khải gọi đến.

Cô thấy hơi nghi ngờ, bây giờ cách giờ hẹn còn một tiếng nữa, nhận cuộc gọi, Ân Khải ở đầu bên kia nói với cô bằng giọng đầy áy náy: “Tiểu Vãn à, xin lỗi cô. Tôi có việc đột xuất phải rời khỏi Đông Thành, hay là chúng ta hẹn lần sau, thật lòng xin lỗi!”

Trịnh Vãn hơi giật mình, cụp mắt, nhẹ nhàng đồng ý: “Được, không sao đâu.”

Ân Khải cúp điện thoại, phía đối diện anh ta, Hà Thanh Nguyên đang nhẹ nhàng cầm tách trà lên thưởng thức, rồi nhẹ nhàng nói: “Anh Ân à, sau này sẽ có người liên lạc hợp tác với dự án của các anh. Đây là danh thiếp, có vấn đề gì về tiến độ có thể hỏi anh ta.”

Ân Khải lo sợ bất an, tâm trạng thật sự phức tạp, vừa căng thẳng vừa mừng như điên.

“Nhưng chúng tôi có một điều kiện.”

Hà Thanh Nguyên mỉm cười: “Có lẽ anh Ân đã biết.”

Ân Khải sửng sốt, trong lòng vô cùng phức tạp, cuối cùng gật đầu. Anh ta không ngu ngốc, bắt đầu từ lúc bước lên chiếc xe đó anh ta đã đoán được chuyện gì xảy ra.

Nhưng anh ta vẫn đến.

Anh ta không còn cách nào khác, không muốn buông tha bất kỳ một cơ hội nhỏ nhoi nào.

Dù sao đây chính là kết quả mà anh ta tha thiết mơ ước.

Anh ta là người đơn giản, cáo già như Hà Thanh Nguyên vừa liếc mắt một cái đã nhìn thấu rồi.

Ân Khải cũng thấy hổ thẹn, nhưng không nhiều lắm, ít nhất không đủ để làm anh ta từ chối một lời mời quyến rũ như vậy.

-

Lúc Nghiêm Quân Thành trở về thì trời đã tối, Trịnh Vãn đang ngồi trên mép giường sấy tóc.

Tóc cô vừa dày vừa dài, mỗi lần sấy tóc đều tốn thời gian. Mùi hoa tường vi nhàn nhạt quanh quẩn chóp mũi anh không dứt. Thật ra mùi hương này không nồng, nhưng mỗi lần anh đến gần cô, luôn cảm thấy hương thơm đó len vào lòng mình.

Anh bước đến, thoải mái nhận lấy máy sấy trong tay cô. Anh đứng bên cạnh cô khom người xuống, ngón tay dài xuyên qua mái tóc đen của cô, kiên nhẫn sấy tóc cho cô.

Từ khi anh bước vào Trịnh Vãn đã nghe thấy tiếng.

Bây giờ đến cả Tư Vận cũng quen tiếng bước chân của anh.

Từ chút từng chút, rất có tiết tấu, mạnh mẽ.

Trịnh Vãn hơi ngẩng đầu lên, hôm nay anh mặc tây trang, bộ đồ này được nhà thiết kế cắt may riêng cho anh, nên mặc một ngày vẫn không hề xuất hiện nếp gấp.

Nghiêm Quân Thành yêu hết tất cả mọi thứ của cô không nỡ buông tay. Mái tóc đen dài mềm mại như tơ lụa trong tay khiến anh không nhịn được mà cúi xuống, hôn lên đỉnh đầu còn ẩm ướt.

Khoảnh khắc ấm áp này rất tuyệt vời, hai người đều không lên tiếng, im lặng hưởng thụ.

“Không phải ngày hôm qua gặp mặt Ân Khải sao? Em thấy bây giờ anh ta cũng có chuyện khó xử.” Qua một lúc, Trịnh Vãn lại khẽ nói tiếp: “Năm năm trước, hai vợ chồng họ rất tốt, lúc chia tiền chia cho em mười vạn. Bây giờ ngẫm lại em không nên nhận, nhưng khi đó em lo mình không đủ năng lực lo toan gia đình. Em chưa từng cố gắng làm việc, công việc của em cũng rất nhàn hạ, em không biết em nên làm gì cả, khi đó Tư Vận còn nhỏ, còn chưa tới mười tuổi nữa…”

Cô cúi mặt xuống, dùng giọng điệu trầm thấp để nói ra những gian khổ và mờ mịt những năm đó.

Anh trở nên căng thẳng, ngồi dậy, đưa tay nắm lấy cô. Mặc dù cô chưa từng nhắc đến sáu năm kia, mặc dù cô có thể lo toan cuộc sống ổn định, nhưng khi biết cô đã từng bất lực và bàng hoàng, anh đã hối hận… Tại sao không kiên trì thêm một chút nữa, nửa năm là được.

“Đã qua rồi.” Anh đặt máy sấy lên tủ đầu giường, ôm cô vào lòng.

Cằm anh đặt lên trán cô, bao phủ lấy hơi thở trên người của cô.

Đã qua rồi.

Không biết tại sao, nhưng nghe anh nói ba chữ này, Trịnh Vãn thấy hơi buồn cười.

Anh chẳng biết an ủi người khác chút nào. Năm đó cô xem phim buồn, mắt đỏ ửng, anh nhìn chằm chằm cô một lúc, sau đó khô khốc rặn ra hai chữ… Đừng khóc.

“Năng lực đến đâu thì làm đến đó, mấy chuyện khác em không giúp được.” Rồi cô rúc vào lòng anh: “Em chỉ có thể cho anh ta được đến đó, hay là, hai ngày nữa em mời anh ta ăn bữa cơm, trả lại số tiền đó cho anh ta.”

Nghiêm Quân Thành đưa tay vuốt ve tóc của cô.

Một lúc sau, anh trả lời: “Được.”

Trịnh Vãn cảm thấy nhẹ nhàng. Nhưng ngày hôm sau, khi cô gọi điện cho Ân Khải, anh ta không nghe máy cũng không gọi lại, cô lập tức đoán ngay được chuyện gì đã xảy ra.

Nếu nói ngày hôm qua cô chỉ nghi ngờ, vậy hôm nay đã chứng thực, xác định.

Không biết nên khóc hay cười đây nữa, nhưng cô không khỏi cảm thán, mặc dù những năm qua đã làm anh trở nên trầm tĩnh hơn, nhưng anh vẫn là anh của năm đó.

Xé bỏ vẻ ngoài “trưởng thành”, “nghiêm túc “, bên trong vẫn hung hãn và ngang ngược như vậy.

Nếu tình cảm giữa nam và nữ chỉ là một ván cờ, cô không cảm thấy phản cảm khi đánh ván cờ tiếp theo với anh. Cho dù là ai thua, ai thắng, tóm lại hai người họ sẽ không chia lìa.

Cô yên lặng chờ Ân Khải hồi âm.

Nhưng đến sáng ngày thứ ba, điện thoại vẫn chẳng có động tĩnh gì như trước.

Nghiêm Quân Thành vờ như không cảm nhận được gợn sóng giữa bọn họ, còn mặt dày mày dạn đưa cà vạt cho cô, cúi người, rướn khuôn mặt của anh lại gần, cất giọng trầm thấp nói: “Đeo cà vạt giúp anh đi.”

Trịnh Vãn cũng không giận, nhận lấy cái cà vạt. Anh càng dựa vào gần cô hơn, khom lưng, chăm chú nhìn cô.

“Cúi đầu.”

Anh rất nghe lời, cúi đầu xuống.

Cô đưa tay thắt cà vạt cho anh, tay nghề thuần thục, rất nhanh đã xong. Anh còn chưa kịp đứng thẳng cô bất ngờ ra sức siết chặt cái cà vạt của anh, làm anh phải cúi đầu xuống lần nữa. Hơi thở hai người hòa vào nhau, cô nhìn anh, anh cũng nhìn cô.

“Tối nay anh có một bữa tiệc đúng không?” Cô nhẹ nhàng hỏi.

Rõ ràng giọng điệu rất nhẹ nhàng như lực tay lại không nhẹ.

Anh cụp mắt xuống, không thèm để ý bản thân có khó thở hay không, chỉ lo cô bất cẩn làm trật tay của mình.

“Đúng vậy.”

Cô mỉm cười thả ra, sau đó đưa tay chỉnh sửa cổ áo lại giúp anh, rồi nói một câu đầy ẩn ý: “Vậy anh đừng uống quá nhiều rượu. Uống ít thì vui, uống nhiều hại thân, về nhà sẽ rất mệt mỏi, buồn nôn, đau đầu, người chịu khổ chính là anh.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui