Mẹ Nữ Phụ Là Ánh Trăng Sáng Của Ông Trùm Giới Thượng Lưu

Sau khi xem phim xong, Đặng Mạc Ninh và Lưu Đồng đều có tài xế tới đón về, bốn người tạm biệt nhau ở cửa ra vào. Nghiêm Dục không yên tâm để Trịnh Tư Vận về một mình, mà cậu ta cũng có việc muốn hỏi thím nên bảo tài xế dừng xe ở cách nhà cô bé khoảng một kilomet rồi để bọn họ xuống xe.

"Cậu định xử lý chuyện kia thế nào?" Nghiêm Dục không nhịn được nắm chặt lông tơ trên mũ áo lông vũ của cô bé, nhất định phải vặt trụi mới hài lòng. Cậu ta nắm mấy sợ lông trong lòng bàn tay rồi lại thổi bay đi, lông tơ màu hồng nhạt bay bồng bềnh giữa không trung, nhìn qua giống hoa tuyết.

Trịnh Tư Vận tránh né cậu ta, mắng: "Tay của cậu hèn hạ quá!"

Mặc dù thỉnh thoảng Nghiêm Dục cũng sẽ có một mặt chín chắn khiến người khác bất ngờ nhưng đại đa số, cậu ta vẫn giống như nam sinh mười lăm mười sáu cùng tuổi.

Trịnh Hoài Niệm ngửa mặt lên trời thở dài, ai có thể gọi tên trẻ trâu mới lớn này là anh trai chứ? Ai có thể chứ?

"Nói chuyện chính." Nghiêm Dục trực tiếp để cái tay làm loạn ra sau lưng, giống hệt như một cán bộ kỳ cựu.

Cậu ta thật sự khốn nạn, nhìn thấy lông tơ là lại kéo.

"Không có lý do để tôi không thể không làm chuyện này."

Trịnh Tư Vận cũng không đấu võ mồm với cậu ta: "Nhưng mà, cậu phải đồng ý với tôi một chuyện, đó là chuyện này chỉ trời biết..."

Nói tới đây, cô bé bỗng dừng lại, sụp đổ mà hô to: "Nghiêm Dục, sau này cậu đừng đọc tiểu thuyết võ hiệp nữa được không!"

Bây giờ đến cả cô bé cũng bị ảnh hưởng rồi, lại còn muốn nói “trời biết, tôi biết, cậu biết" chứ.

Nghiêm Dục cười đến không ngậm miệng lại được: "Tôi hiểu rồi, trời biết, tôi biết, cậu biết, tôi sẽ không nói cho người khác. Cho dù chú tự mình lấy đao kề lên cổ tôi, tôi cũng không nói, người con gái anh hùng của chúng ta nhất ngôn cửu đỉnh, tứ mã nan truy."

Trịnh Tư Vận cũng không biết nên cười hay nên giận.

Mặc dù sự thật là mới chỉ tiếp xúc với Nghiêm Dục một học kỳ nhưng cô bé biết cậu ta là người nói lời giữ lời.

Những chuyện mà cậu ta đã đồng ý thì nhất định sẽ làm được, cho dù bây giờ cậu ta vẫn chỉ là một thiếu niên mười lăm tuổi.

"Tôi đã nói với cậu rồi, cái nhà này dột từ nóc dột xuống." Nghiêm Dục tận dụng mọi thứ để lên lớp với cô: "Tôi không nói cái khác, chỉ riêng ân oán của cái nhà này thì tôi cũng biết một chút. Nếu như là lão già biến thái kia làm thì ông ta quá bất cẩn rồi, tôi chưa từng thấy ai làm việc không theo thói thường như vậy. Tôi không quen với hành vi này, ỷ vào bản thân mình có tiền mà bắt nạt người khác, cực kỳ buồn nôn. Nếu như là cái gì Lễ kia làm." Cậu dừng lại một chút, vẻ mặt phức tạp: "Cậu ta mới bao nhiêu tuổi chứ, cũng ngang chúng ta thôi mà, mà dì cậu ta ở đây thì cản trở gì cậu ta? Không phải tôi nói chứ, một nhân viên thì làm gì có thời gian cản trở chuyện lớn của cậu ta? Mà dù thế nào đi nữa, cứ coi như là e ngại đi, thì cậu ta không thể tự kiềm chế rồi nói rõ ràng với dì ấy à? Làm ra những thủ đoạn này sao, cậu cứ chờ xem, bây giờ cậu ta chứ như vậy thì sau này sẽ không ổn đâu!"

"Được rồi, được rồi..." Trịnh Tư Vận giơ tay lên ngăn cậu ta tiếp nói mãi không ngừng bài phát biểu của mình: "Bây giờ không phải là lúc thảo luận chuyện nhân tính, đến cuối cùng là ai làm thì thật ra trong lòng tôi cũng đã có dự đoán. Điều quan trọng nhất không phải cậu ta là loại người gì, mà là cần một cách nào đó không cứng ngắc, cũng không để cho bất kỳ ai nghi ngờ chúng ta đã tiết lộ cho dì Giản."

"Chúng ta?" Nghiêm Dục nhếch môi mỉm cười: "Vậy là coi như việc này cũng có phần của tôi à?"

Trịnh Tư Vận liếc mắt nhìn cậu ta một cái: "Tôi nói là không tính cậu thì cậu có thể không dính líu đến nữa sao?"

"Không thể, tôi biết rồi!"

"Vậy được rồi."

Nghiêm Dục: "Không vội, ba người ngu dốt cộng lại thành một thiên tài, huống hồ chúng ta lại không phải là người ngu dốt. Tôi hơi kích động, cảm giác mình đang làm một chuyện lớn!"

...

Sự thật chứng minh, lúc Nghiêm Quân Thành thật sự muốn làm tốt một chuyện gì đó thì anh thật sự có thể phát huy năng lực hết mức có thể.

Trịnh Vãn tỉ mỉ kiểm tra kính cường lực, nhìn kỹ ở góc không độ.

"Thế nào?" Nghiêm Quân Thành đắc ý hỏi: "Có phải mười phân vẹn mười không?"

Trịnh Vãn khen ngợi anh ở mức độ cao nhất: "... Anh lại có thêm một kỹ năng có thể kiếm tiền rồi."

Nghiêm Quân Thành không nhịn được cười. Mặc dù hai người không tính bàn sâu thêm... Đương nhiên cũng không có cách nào bàn sâu thêm. Tính cách của anh là như vậy, không thích hợp ngồi chia nhỏ mọi chuyện ra rồi bàn tán. Nhưng anh vẫn luôn rất thông minh, chỉ cần cô nhắc đến chuyện điền nguyện vọng năm đó là anh cũng ngầm hiểu.

Nếu như năm đó, anh có thể dò hỏi ý kiến cô, hai người cùng nhau bàn bạc thì cho dù có tranh cãi, cô cũng sẽ không nhất quyết đòi chia tay như vậy.

Đã cách nhiều năm, anh dường như không thay đổi nhưng nhìn ánh mắt của cô, đã có thêm sự thỏa hiệp so với năm đó.

Chỉ cần một chút thỏa hiệp này là đủ rồi.

Anh nói không sai, anh chính là mãnh thú bị giam trong lồng sắt. Chỉ tiếc năm đó người cầm chìa khóa là cô lại không có sự kiên nhẫn như bây giờ, mà anh cũng không trải qua nhiều năm lang thang. Hiện tại, cho dù cô không có chiếc chìa khóa đó, anh cũng bằng lòng thu lại tất cả dưới nụ cười của cô, ngoan ngoãn chui vào lồng sắt.

Trịnh Vãn nghĩ như vậy, lại nhìn mí mắt hơi rủ xuống của anh.

Cô không nên lấy anh ra làm ví dụ như vậy.

Cô cũng cảm thấy anh rất đáng thương. Tại sao lại như vậy? Rõ ràng người không phân biệt được tốt xấu mà đưa ra quyết định là anh, nhưng vậy mà bây giờ cô lại muốn ôm lấy anh, thật sự rất không có đạo lý.

Lúc Nghiêm Quân Thành chuẩn bị lại dương dương tự đắc thể hiện "cho dù hôm nay anh không phải là ông chủ của Thành Nguyên thì cũng sẽ có hàng trăm thủ đoạn kiếm sống để cô không phải lo cơm áo", cô đột ngột duỗi tay ra ôm lấy eo anh.

Nghiêm Quân Thành sửng sốt, cúi đầu nhìn cô, vậy mà lại không dám động đậy.

Anh nhẹ giọng hỏi: "Đây là khen thưởng sao?"

"Không phải." Cô nhắm mắt lại: "Là em thiên vị."

Tình cảm không có đúng sai, cũng không có đạo lý để nói.

Giống như đã từng, rõ ràng người đánh người là anh, nhưng lúc cô nhìn thấy trên mu bàn tay của anh có vết thương do đánh nhau thì trái tim của cô lại đau vô cùng.

Thiên vị.

Nghiêm Quân Thành tỉ mỉ nghiền ngẫm hai chữ này, ôm cô càng chặt hơn.

Thứ anh muốn chính là một phần thiên vị này, không cầu mong gì khác hơn.

Cái gọi là khi xa cách về sẽ có cảm xúc mạnh hơn, giống như Trịnh Vãn nói vậy, uống rượu nói chuyện tình cảm sẽ khiến sự khó chịu và sóng ngầm mấy ngày nay biến đi hết, Nghiêm Quân Thành cũng như say mê.

Người đầu tiên phát hiện bọn họ thật sự làm lành chính là Trịnh Tư Vận.

Buổi sáng, thấy đuôi lông mày của Nghiêm Quân Thành đều mang theo sự vui sướng, lúc anh đi qua, cô bé còn có thể ngửi thấy mùi nước hoa nhàn nhạt. Mùi hương có lớp đầu tươi mát và lớp sau trầm ổn mùi gỗ này thật sự vô cùng thích hợp với chú.

Nếu như cô bé nhớ không nhầm thì nước hoa này do mẹ chọn lúc hai mẹ con cùng đi dạo phố.

"Chào buổi sáng."

Nghiêm Quân Thành nhẹ nhàng nói.

Trịnh Tư Vận giơ tay lên, giống như mèo cầu tài giơ giơ móng vuốt: "Chú, chào buổi sáng."

Trịnh Vãn đi từ trong phòng ngủ ra, trên tay cầm áo khoác, nói với con gái: "Chuẩn bị đồ xong chưa? Lát nữa mẹ sẽ đưa con đến trường."

"Chuẩn bị kỹ rồi ạ!" Trịnh Tư Vận đi tới, dừng lại một chút, bởi vì cô bé cũng ngửi thấy mùi gỗ kia trên người mẹ.

Cô bé rất nhạy cảm với mùi trên người mẹ.

Vậy là, mẹ và chú cùng xịt một bình nước hoa? Mẹ vậy mà lại xịt nước hoa của đàn ông!

Chuyện này không có gì lạ, nước hoa của đàn ông rõ ràng nhạt mùi hơn một chút, kiếp trước cô bé cũng vô cùng yêu thích một lọ. Chỉ là chuyện này xảy ra ở trên người mẹ thì có hơi đặc biệt.

Hai người bọn họ ổn rồi!

"Khai giảng mà cũng vui vẻ như vậy sao?" Trịnh Vãn duỗi tay, nhéo nhéo gò má hồng hào của con gái, trêu chọc nói.

"Thời gian này con chơi chán rồi." Trịnh Tư Vận cọ cọ gò má lên tay cô: "Hơn nữa con muốn gặp các bạn, vẫn vui hơn."

Nghiêm Quân Thành đi tới.

Trên người anh và Trịnh Vãn có cùng một mùi hương: "Thật sự không muốn anh đưa đi sao?"

"Em nghe thấy trợ lý đặc biệt Vương nhắc nhở hôm nay có cuộc họp rất quan trọng." Trịnh Vãn còn nói: "Hôm nay Tư Vận cũng không có lớp tự học buổi tối, đợi con bé tan học, em sẽ dẫn con bé tới công ty chờ anh, được không?"

Trịnh Tư Vận cảm thấy mình bị mùi gỗ này bao quanh.

Làm sao bây giờ, cô bé giống như một bóng đèn nhỏ sáng trưng.

May mắn là hai người đều coi cô bé là đứa nhỏ không hiểu chuyện, bọn họ không xấu hổ thì cô bé cũng sẽ không xấu hổ.

"Đương nhiên được."

Anh hy vọng cô có thể đến phòng làm việc của anh nhiều hơn.

Chỉ là...

Anh nhìn thoáng qua Trịnh Tư Vận, trong lòng đã có chủ ý. Đứa nhỏ sẽ rất dễ cảm thấy chán, hay là chốc nữa bảo thư ký đi mua cho con bé vài món đồ giải trí?

Lúc anh lớn tầm này thích gì nhỉ?

Vì thế, vào lúc Trịnh Tư Vận chưa biết chuyện gì, thư ký tập đoàn Thành Nguyên nhận được nhiệm vụ mới nhất... Mua một vài món đồ giải trí thích hợp với học sinh mười lăm tuổi trở lên.

Nhóm thư ký đưa mắt nhìn nhau.

"Mười lăm tuổi trở lên? Lẽ nào là cháu trai của Tổng giám đốc Nghiêm sao?" Thư ký Giáp hỏi.

"Không giống lắm." Một thư ký lại cẩn thận nói: "Trước đó, cháu trai của Tổng giám đốc Nghiêm đã từng tới đây nhưng Tổng giám đốc Nghiêm không dặn chuẩn bị gì cả, tôi đoán chừng là..."

"Đã hiểu, là cô cả."

Nghe nói cái biệt danh "cô cả" này là do cháu trai của Tổng giám đốc Nghiêm gọi.

Vào ngày họp hằng năm của tập đoàn Thành Nguyên, những nhân viên văn phòng như bọn họ đều rất bận. Ngày ấy, có không ít nhân viên nghe được Nghiêm Dục gọi Trịnh Tư Vận "cô cả" ngắn, "cô cả" dài, có người vô thức ghi nhớ trong lòng, cuối cùng cái biệt danh này ra đời.

"Các cô bé tuổi này có thích búp bê không?" Thư ký Bính là một người đàn ông trẻ tuổi ngoài ba mươi, anh ta đưa ra kiến nghị.

Nhưng kiến nghị này bị hai thư ký khác phản đối: "Hiện tại nữ sinh mười lăm tuổi đều không chơi búp bê, cảm ơn."

"Vậy mua cái gì đây?"

"Lâu đài xếp gỗ."

Nói nói một lúc, có người sâu sắc cảm thán: "Hiện tại mười lăm tuổi mua lâu đài xếp gỗ, thì đến lúc hai mươi lăm tuổi, Tổng giám đốc Nghiêm sẽ không mua cho cả lâu đài đấy chứ?"

"Cũng không phải là không được."

"Thật sự không dám giấu giếm, tôi muốn làm con gái của Tổng giám đốc Nghiêm từ lâu rồi..."

...

Trịnh Tư Vận đang bị mấy thư ký nghiên cứu không biết thích cái gì đang ngồi ở ghế phó lái.

Trịnh Vãn vốn đã biết lái xe, chỉ là sau khi trở về Đông Thành, đường quá tắc nên cô đành từ bỏ ý định lái xe.

"Mẹ, hôm nay mẹ xịt nước hoa mùi khác."

"Sao mũi con thính như vậy chứ?"

Trịnh Tư Vận nhếch khóe miệng: "Bởi vì mùi trên người mẹ quá đặc biệt."

"Có thể là bị dính lên lúc xịt nước hoa cho chú con." Trịnh Vãn giải thích.

Trịnh Tư Vận cũng không vạch trần cô... Mùi nước hoa này cũng không phải loại quá nồng, trên cơ bản chỉ mấy giờ đồng hồ là nó đã rất nhạt rồi.

Nếu nhiều chuyện thì mẹ sẽ hơi thẹn thùng.

Ở trước mặt cô bé, mẹ sẽ không nắm tay chú, lần trước bị bắt gặp đang ôm nhau là lần duy nhất. Có đôi khi cô bé không nhịn được tự kiểm điểm bản thân, có phải trong đầu có quá nhiều rác rưởi không mà rõ ràng chú và mẹ đã chính thức ở trước mặt cô bé như vậy mà cô bé lại luôn có thể tìm thấy những "chứng cứ" khác nhau, những góc độ khác nhau để chứng kiến bọn họ thân mật hơn?

Cô bé cần sám hối.

Không có một học sinh lớp 9 nào như cô bé cả.

Ít nhất thì Nghiêm Dục sẽ không như vậy, Nghiêm Dục có thể nhạy bén giống như chó ở trong việc hóng hớt chuyện tình cảm, nhưng những chuyện tình cảm khác thì cậu ta lại là tên thần kinh thô.

Nếu như trên cổ người nào đó có dấu hôn, dưới tình huống Đặng Mạc Ninh không nhắc nhở, Nghiêm Dục có thể sẽ xem đấy là vết muỗi cắn.

Nhưng thật ra có đôi khi cô bé và Đăng Mạc Ninh thấy cái gì đó sẽ cười mờ ám.

Cô bé cũng ngầm hiểu được người này đang nghĩ gì.

Tránh được giờ cao điểm buổi sáng, nhưng vẫn bị tắc ở đoạn đường gần trường học. Hôm nay khai giảng, có rất nhiều phụ huynh đưa học sinh đến đăng ký. Trịnh Tư Vận nghiêng đầu nhìn về phía mẹ mình, không khỏi cảm thán: "Mẹ, tính tình mẹ thật sự quá tốt, kiên nhẫn vô cùng."

Ở điểm này, cô bé hoàn toàn khác mẹ.

Đời trước, sau khi cô bé biết lái xe thì đã bị tình hình giao thông tắc đường gay go cộng thêm không có tố chất tài xế ép cho tức giận.

"Tức giận thì cũng không có cách nào mà."

Trịnh Tư Vận lặng lẽ nghĩ, lại thêm một cái "chứng cứ".

Trước đây, khi nói chuyện mẹ rất ít khi dùng "mà".

Không chỉ có Trịnh Tư Vận nhận ra Trịnh Vãn thay đổi, ngay cả cô Triệu chủ nhiệm cũng nhìn Trịnh Vãn mà cảm thán không thôi.

Lần trước họp phụ huynh, Trịnh Vãn bận công việc nên không tới được, cho nên lần đầu tiên hai người gặp gỡ là bởi vì chuyện gian lận trong cuộc thi.

Thời gian đã qua đi hơn bốn tháng, lần này gặp lại Trịnh Vãn, cô Triệu cũng nghĩ ở trong lòng, quả nhiên là yêu đương.

Hơn bốn tháng trước, Trịnh Vãn vội vàng đi tới, trên người mang lại cảm giác mong manh yếu đuối, mà bây giờ cả người cô tản ra khí chất ôn hòa, ánh mắt dịu dàng, màu da hồng hào, đuôi lông mày đều là ý cười ngọt ngào.

Cô Triệu thật sự quá tò mò.

Tò mò đến mức không thể chờ được, vì thế giả vờ lơ đãng hỏi: "Lần trước người họp phụ huynh là anh Nghiêm, tôi vô cùng bất ngờ."

Trịnh Vãn cũng cảm thấy hơi ngại.

Vốn cô đã quên đi rồi, không ngờ cô Triệu lại nhắc lại như vậy, cũng khiến cô nhớ tới lần đầu tiên gặp lại Nghiêm Quân Thành.

Khi đó anh nhìn cô giống như nhìn người lạ.

Trịnh Vãn nhận lấy cốc giấy, nhấp miệng uống nước ấm: "Ngày đó tôi quá bận, thật sự không thể tới, mà vừa khéo anh ấy lại có thời gian."

Thấy cô Triệu tò mò nhìn mình.

Cô suy nghĩ một lúc rồi chủ động mở miệng giải thích: "Tôi và anh ấy là bạn học cũ, trước đây cùng học chung một lớp cấp ba. Tôi không ngờ anh ấy lại là chú của Nghiêm Dục."

Rốt cuộc lòng hiếu kỳ của cô Triệu cũng được thỏa mãn.

Hóa ra là bạn học cũ à?

Cô ấy tươi cười rạng rỡ: "Lúc trước tôi hiểu lầm Trịnh Tư Vận, mỗi lần nhớ lại chuyện này, trong lòng đều cảm thấy khó chịu. Bây giờ nghĩ lại, cuộc gọi đấy của tôi cũng không tính là chuyện xấu chứ?"

Nếu như không phải kiêng kỵ thân phận của mình, cô ấy hận không thể nắm lấy Trịnh Vãn để hỏi rõ...

Anh ấy theo đuổi chị hay là chị theo đuổi anh ấy?

Nếu hai người là bạn học cũ, tại sao lúc đó lại giả vờ làm người lạ?

Mặc dù miệng cô ấy không nói gì nhưng trên mặt và trong mắt cô ấy đều viết rõ câu hỏi. Da mặt Trịnh Vãn vốn đã mỏng, tay cầm cốc giấy hơi nắm chặt, nụ cười trên mặt sắp không trụ được nữa rồi.

Đợi đến lúc rời khỏi văn phòng, cô hít sâu một hơi, quyết định tìm đến kẻ cầm đầu.

Nghiêm Quân Thành vừa rời khỏi phòng họp, lấy điện thoại ra thì nhận được hai tin nhắn đến từ "Vợ".

[Anh còn có thêm một kỹ năng kiếm sống nữa.]

[Anh rất biết diễn kịch.]


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui