Ánh mắt anh sâu thẳm giống như sông sâu không thấy đáy.
Tay Trịnh Vãn gần như vô lực. Cô tưởng rằng sẽ xảy ra một trận tranh cãi, cô cũng biết cuối cùng điều anh để ý không phải là chuyện cô tới bệnh viện thăm bệnh, cô đã chuẩn bị tâm lý nhưng vẫn hơi... Khó chịu.
Điều anh để ý không phải là bức ảnh treo trên tường, mà là người trong ảnh từng ở trong tim cô.
Cô không phủ nhận tình cảm mà Nghiêm Quân Thành dành cho cô, cũng như những gì anh đã trả giá vì cô, nhưng cô cũng có giới hạn của bản thân.
Cô sợ mình làm đau anh, muốn thu tay lại nhưng anh không cho phép.
Tay dán vào mặt anh, lại bị anh nhìn chăm chú như vậy, cô cảm nhận được yêu thương mãnh liệt của anh.
Trong nháy mắt, cô nghĩ, hình như anh không biết những lời anh nói cũng có lực sát thương đối với cô, cũng khiến cô đau lòng.
"Em còn với đối xử với anh như thế nào thì mới được xem là công bằng chứ?" Cô hít thở cũng thấy khó chịu: "Biết rõ anh và anh ấy đã từng gặp nhau, có lẽ còn không chỉ một lần, nhưng em cũng giả vờ không biết cái gì. Anh muốn có khăn quàng cổ, em đan cho anh, anh muốn cái gì mà em không cho anh chứ?"
Anh muốn cô như nhiều năm trước đây, liều mạng động tâm với anh, ai nói cô cũng không nghe.
Cô làm được.
Anh muốn cô lại chịu đau lòng để yêu anh lần nữa, cô cũng mở cửa trái tim để anh đi vào.
Hiện tại anh muốn ép cô lùi từng bước về sau, tận đến lúc không thể lùi được nữa.
"Anh ấy là ai, anh ấy từng là chồng của em, là cha của Tư Vận. Em biết rõ anh để ý em nhiều năm như thế, biết rõ anh và anh ấy từng ngầm tranh đấu với nhau trong bóng tối." Cổ họng cô hơi nghẹn, nhưng vẫn hít sâu một hơi, để cho tốc độ nói và hơi thở của mình vững vàng lại: "Em có nói gì không? Thậm chí em còn nghĩ, nếu như em phát hiện ra sớm hơn, sớm hơn là tốt rồi, thì anh ấy có còn sống không?"
Nghiêm Quân Thành không nghe được xưng hô "chồng của em" để gọi người kia.
Giọng điệu của anh càng ngày càng nặng nề, giống như sắp xảy ra bão táp, nhưng anh vẫn nắm lấy tay của cô không buông: "Bây giờ chồng của em, là anh."
Vì sao còn muốn dùng xưng hô "chồng của em" để gọi Trần Mục.
Bây giờ ở trên pháp luật, hay trên thực tế thì chồng của cô chỉ có một mình anh thôi, chỉ có một mình Nghiêm Quân Thành anh.
"Đúng, là anh."
Cô nói: "Anh hy vọng em làm như không thấy tất cả những gì liên quan đến anh ấy sao? Nhưng em với anh ấy không phải kẻ thù, anh ấy đã đi rồi, một năm bốn mùa, ba trăm sáu mươi lăm ngày, chỉ có một cái tiết thanh minh và ngày giỗ của anh ấy thì em mới đi nhìn anh ấy một chút, chỉ có hai ngày này mà anh cũng không vui sao? Bạn của anh ấy đều ở Nam Thành, sau khi anh ấy đi, những người kia cũng rất ít liên lạc với em, cũng chỉ đến ngày lễ ngày Tết mới gửi tin nhắn tới hỏi thăm một chút, không được sao? Anh ấy chỉ có một người mẹ, hiện tại bà ấy bị bệnh phải nằm viện, đã tới Đông Thành rồi, em đi chăm sóc bà ấy mấy ngày cũng không được sao?"
"Vì sao không được?"
Nghiêm Quân Thành nói, giọng khàn khàn: "Sau khi chúng ta chia tay, em đổi số điện thoại, anh gọi cho số trước bao nhiêu lần cũng không được, lúc đầu là không gọi được, sau đó là báo số này không tồn tại. Tài khoản nào em cũng thay đổi, khi đó không phải em muốn hoàn toàn đá anh ra khỏi cuộc sống sao? Vì sao trước đây có thể làm được mà bây giờ không làm được."
Trịnh Vãn cảm thấy không biết nên khóc hay nên cười.
Vào tình huống này, cô không nên cười, nhưng cô vẫn diễn tròn vai mà cong môi.
"Anh nhất định bắt em phải nói thật đúng không?" Cô nhẹ nhàng hỏi: "Tình huống trước đây thế nào, bây giờ như thế nào? Anh cũng muốn so sánh như vậy sao?"
Nghiêm Quân Thành đột ngột duỗi tay, dùng lực ôm cô vào trong ngực, ngửi mùi hương của cô, dường như làm vậy anh mới có thể bình tĩnh lại được.
Anh đang nhẫn nhịn, dùng hết khả năng để nhẫn nhịn.
Cô không biết, vào năm nhất đại học, năm đó không có cô ở bên cạnh, anh khổ sở thế nào đâu.
Rõ ràng anh không buông xuống được, nhưng vẫn như bị điên mà lao đầu vào công việc, chỉ có thể dùng cách này để lừa gạt, để tê liệt bản thân. Nhưng sâu trong nội tâm anh, sao anh lại không biết là mình muốn tiết kiệm nhiều tiền, rất nhiều tiền để mua vé máy bay.
Tàu hỏa không được, quá xa, quá tốn thời gian.
Đi máy bay vừa có thể rút ngắn thời gian chuyến đi, vừa có thể kéo dài thời gian mỗi lần bọn họ ở bên nhau.
Một tấm, hai tấm, có rất nhiều tấm vé.
Khi đó anh nghĩ gì nhỉ, anh nghĩ, được rồi, tình yêu ở đất khách quê người cũng là tình yêu, nhưng chỉ bốn năm thôi, anh không sợ mình không đi tới đi lui được, không sợ vất vả, trong tay lại có tiền, anh muốn nhìn thấy cô mỗi cuối tuần. Đam Mỹ Sắc
Lúc này, cả hai đều im lặng, Trịnh Vãn cùng nhớ lại năm nhất đại học ấy.
Tim của cô cũng từ thịt mà thành, không phải là cô không từng nhớ nhung anh. Có một lần trong lúc đi dạo phố cùng bạn cùng phòng, nhìn thấy một bóng lưng giống như anh, cô cũng mất hồn đờ ra.
Nghiêm Quân Thành là người đầu tiên mà cô thật sự có ý nghĩ cắt đứt trong đời.
Từ sau khi có anh, cô sống tốt hơn trước, mặc kệ là tình cảm gì khiến cho người ta cảm thấy là gánh nặng thì hoặc là chịu trách nhiệm, hoặc là không do dự mà tránh thoát. Cô học được cách tránh thoát, cho dù là ở trong mối quan hệ với loại người gì, cô đều chú trọng đến việc mình cảm thấy thoải mái nhất. Tất cả thế giới này đều là một vòng tròn, khi gặp lại lần nữa, cô đã học được cách chịu trách nhiệm từ anh.
"Anh muốn em hoàn toàn đá anh ấy ra khỏi cuộc đời." Cô thấp giọng tỉnh táo hỏi: "Hiện tại là thăm bệnh, sau này, anh có biết điều gì thật sự nhắc nhở em nhớ đến anh ấy sau mười năm, hai mươi năm không?"
Là Tư Vận.
Là con gái của cô và Trần Mục.
Nếu như có một ngày, anh nhìn quanh một vòng, lúc anh hài lòng với kiệt tác của mình, cuối cùng ánh mắt rơi trên người Tư Vận thì cô nên làm gì?
Trách anh mưu mô sao, nhưng là ai mặc kệ để chuyện này xảy ra?
Cô không muốn cuối cùng phải đối mặt với câu hỏi "Tư Vận hay anh", mà vấn đề này, vào lúc nó còn chưa xuất hiện, cô vẫn có cơ hội để giải quyết nó. Cô không cần phải chọn một trong hai, cô muốn con gái mình, mà cũng muốn người cô yêu.
Nghiêm Quân Thành hơi nhắm mắt.
Anh vẫn ôm cô như cũ, cô cũng thuận theo mà tựa sát vào trong lồng ngực anh, nhìn qua tư thế của bọn họ rất ngọt ngào gần gũi... Nhìn xem, cho dù đến lúc như vậy, anh vẫn muốn ôm cô, cô cũng vẫn muốn dựa vào anh, cô lại hoàn toàn bảo vệ anh lần nữa.
Anh đã bị bóp cổ chết từ lâu.
"Anh biết, con bé là người em để ý nhất."
"Ở trước mặt em, anh là tên ngốc, nhưng anh không thật sự ngốc."
Từ lúc gặp lại tới giờ, cô không có chút lưu luyến hay yêu thương gì với anh. Cô không biết được, ngày đó sau khi cô mạnh mẽ rời đi, anh đã xem video bao nhiêu lần, nhìn sắc mặt hoảng hốt của cô khi chạy ra ngoài, cô rõ ràng đã nhớ lại phòng ăn được trang trí theo kiểu Tây khi anh và cô hẹn hò.
Cô không hề cảm động, cô sợ hãi, cô muốn chạy trốn, cũng không muốn ở lại đây một giây phút nào.
Vậy vì cái gì mà khiến cô thay đổi ý định chỉ trong một đêm, để cho anh nắm tay cô trở về bệnh viện, để cho anh khoác âu phục lên trên người cô?
Vấn đề này rất khó nói sao? Không phải. Chỉ là anh muốn né tránh vết sẹo này theo bản năng thôi.
Cô để ý đến tiền tài địa vị của anh sao? Nếu như cô để ý thì anh cần gì phải chờ một cuộc điện thoại vô vọng. Lúc anh đưa chi phiếu, trong mắt cô không thể che giấu được sự chán ghét.
Cô để ý tình nghĩa đã qua của bọn họ sao? Phần tình cảm này đã bị cô xem như rác rưởi mà ném đi từ lâu rồi.
Anh không thể nào đoán ra được, cô sẽ chỉ vì con gái mà ở bên anh, cho nên, anh cũng đã nghĩ kỹ từ lâu, cô muốn cái gì, anh cũng sẽ cho cô.
Anh coi Tư Vận như viên ngọc quý trên tay, để cho tất cả mọi người đều biết rõ, anh yêu thương cưng chiều con gái riêng này như thế nào, chỉ cần Tư Vận bằng lòng, cả đời này anh cũng sẽ cố gắng bảo vệ, cho dù làm một cái ô, làm một chiếc thuyền, anh cũng cam tâm tình nguyện.
Cô còn muốn cái gì?
Tất cả những gì cô muốn, chỉ cần anh có... Không, anh không có nhưng nếu như cô muốn, anh sẽ liều mạng, dùng tất cả mọi cách để mang tới cho cô.
Trải qua thời gian dài, Trịnh Vãn nghĩ, tại sao lúc trước mình vụng về như vậy? Đến cả một chút kỹ thuật diễn dư thừa mà anh cũng không muốn cho cô, giống như đoán chắc mình nhất định sẽ tự nguyện. Cô thật sự được như ước nguyện, thú vị đến mức nào chứ, rõ ràng trong lòng hai người bọn họ đều biết rõ, nhưng vẫn cố gắng diễn cảnh cuối cùng của bộ phim thanh xuân để có một cái kết hề hước...
Người yêu thuở niên thiếu, sau nhiều năm gặp lại, lại ôm nhau lần nữa.
Thế nhưng ai nói không được nhập tâm quá sâu vào bộ phim, ai nói không thể đùa thành thật?
Cô chỉ muốn cẩn thận vượt qua quãng đời còn lại với anh thôi.
"Anh cho rằng em rất muốn cãi nhau với anh sao? Anh cho rằng nhìn thấy anh như vậy, trong lòng em không khó chịu sao?" Cô trầm thấp nói.
"Chuyện ảnh chụp em sẽ cẩn thận suy nghĩ, hiện tại ở trong nhà này, ngoại trừ em và anh thì còn có Tư Vận. Trước kia em đã nói, gặp chuyện gì thì chúng ta có thể cùng nhau bàn bạc. Có thể tránh được thì em sẽ cố gắng hết sức để tránh, nhưng không thể tránh được thì anh muốn em phải làm thế nào?
"Như thế nào là không thể tránh được?" Anh hỏi.
Giống như hỏi cô, mà cũng giống như hỏi chính mình. Sao cô lại không thể tránh được? Lại anh lại không thể tránh được?
Chỉ cần cô muốn, cô cũng có thể tránh được.
Tương tự, chỉ cần anh muốn, anh cũng có thể hoàn toàn tránh được ảnh hưởng của người chết kia để lại.
Cô cảm thấy những việc anh làm bây giờ giống như rất vô lý, nhưng Trần Mục chưa từng làm sao?
Năm ấy, ở trước cái ngõ tối kia, có Trần Mục và anh, giống như hai con thú bị nhốt đang đấu đá nhau. Anh lau vết máu ở khóe miệng, ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía người đang dựa lưng vào tường kia, Trần Mục cũng hờ hững nhìn anh.
Ở nơi cô không nhìn thấy, Trần Mục từng cố gắng xóa đi hết tất cả dấu vết của mối tình đầu là anh để lại đi.
Anh cũng rất muốn hỏi Trần Mục rằng sao anh ta lại làm được?
"Đến cả anh cũng không biết là sao?" Trịnh Vãn nhẹ giọng hỏi anh: "Chúng ta muốn ở cùng với nhau nhiều năm, hiện tại anh thấy đấy là vấn đề lớn nhất, là bởi vì chúng ta có quá ít kinh nghiệm. Em biết anh là chồng em, cũng nghĩ tới..." Cô dừng lại vài giây: "Cũng nghĩ tới lúc anh bảy mươi tuổi, còn có thể nhìn thấy anh cõng em trên lưng được không? Nghiêm Quân Thành, cho dù lúc đầu em nghĩ thế nào thì bây giờ em cũng muốn quyết tâm ở bên cạnh anh, còn kiên định hơn so với năm mười sáu tuổi đó."
Trong nháy mắt, Nghiêm Quân Thành siết chặt lấy bờ vai gầy của cô.
Cô lại không hề cảm thấy một chút đau đớn nào.
Anh buông lỏng tay ra, ngón tay di chuyển trên đó, lòng bàn tay dừng lại ở một bên khóe môi cô, chậm rãi vuốt ve. Gần đây anh đang cố gắng cai thuốc, hiệu quả rõ rệt, hai ngày nay hoàn toàn không hút thuốc, trên ngón tay ngoài trừ mùi gỗ rất nhạt thì không còn mùi gì khác.
Trịnh Vãn lại cảm thấy hơi ngứa ngáy.
Cô hơi nhíu mày, muốn nghiêng đầu theo bản năng.
Ánh mắt Nghiêm Quân Thành nặng nề: "Hôm nay hai người nói chuyện gì?"
Anh đột nhiên hỏi khiến cho Trịnh Vãn ngạc nhiên một giây, cô cũng không nghĩ tới anh sẽ hỏi cái này... Ở dưới tình huống tranh cãi này không quá quan trọng những vấn đề không liên quan.
Rất nhanh, cô đã hiểu dụng ý của anh, anh vẫn như bức tượng đá ở trước mặt cô, nhưng lại di chuyển dần dần, khiến cô lùi về sau.
"Anh đoán hai người nói chuyện về Tư Vận." Nghiêm Quân Thành tỉnh táo lại nói: "Em sẽ cho bà ấy xem ảnh của Tư Vận, nói cho bà ấy biết thành tích cuối kỳ của Tư Vận, mà bà ấy nhất định sẽ nhắc đến con trai bà ấy ở thời học sinh thông minh cỡ nào với em."
"Hai người có thể sẽ cùng ngồi nhớ lại, anh ta đã từng xuất sắc thế nào, hai người tiếc nuối thế nào."
Nghiêm Quân Thành kiềm chế nói: "Mà bắt đầu từ lúc này, tận đến lúc bà ấy rời khỏi Đông Thành, anh đều phải thừa nhận thứ mà loại suy đoán này mang đến..."
Lòng đố kỵ đốt cháy.
Mà anh đã ở bên trong loại lửa này hơn hai mươi năm.