Mẹ Nữ Phụ Là Ánh Trăng Sáng Của Ông Trùm Giới Thượng Lưu

Trịnh Vãn và Nghiêm Quân Thành cũng không tiếp tục tranh chấp vì chuyện này nữa.

Trên thực tế, bọn họ cũng không tranh chấp gay gắt, mỗi người đều bình tĩnh kiềm chế việc bày tỏ cảm xúc trong lòng. Bọn họ đều quý trọng tình cảm không dễ có được của hiện tại, thế nên, anh đang nhịn, mà cô cũng chỉ có thể im lặng.

Trong tay bọn họ đều nắm một sợi dây vừa mảnh lại vừa sắc bén, quấn từng vòng ở lòng bàn tay.

Trò chơi giữa nam và nữ làm sao có thể thật sự thoải mái nhẹ nhõm. Chẳng qua khi anh nắm chặt một phần, cô chỉ cảm nhận được một chút đau đớn.

Mà cô nắm chặt một phần, anh lại đau đến co rút.

Giữa bọn họ, ai là người yêu sâu đậm hơn, từ rất nhiều năm trước đã có đáp án.

Lúc Trịnh Vãn đánh răng, đầu óc cô trống rỗng.

Mùi hương quả vải thơm ngát ngày thường cảm thấy ngọt ngào, thế mà cũng trở nên gay mũi, khiến cô hít thở khó khăn.

Ở độ tuổi này của bọn họ rất khó mà liều lĩnh cãi vã quyết liệt giống như lúc còn trẻ, sẽ không vạ miệng đến mức khiến cho đối phương đau lòng, nhưng thường thường im lặng như vậy mới là sự giày vò nặng nề nhất. Anh làm được những gì mà lúc trước anh đã hứa, anh sẽ mãi mãi không đi, cho dù là những lúc như vậy, anh vẫn đi theo đằng sau cô.

Trịnh Tư Vận về nhà đã lập tức nhạy bén phát hiện sự bất thường.

Mọi hôm khi trở về vào buổi tối, chú và mẹ hoặc là ngồi trong phòng khách xem tivi, hoặc là cùng nhau vào bếp làm đồ ăn khuya cho cô bé.

Cô bé ăn phần hoa quả dầm sữa chua kia, ánh mắt xoay chuyển lúc thì nhìn mẹ đang đánh răng rửa mặt ở trong phòng vệ sinh, lúc thì liếc trộm chú đang trải giường ở bên trong phòng ngủ chính.

Mười phút trôi qua.

Hai người kia vẫn không nói câu nào.

Trịnh Tư Vận nhíu mũi, lại xảy ra chuyện gì rồi sao?

Hình như gần đây tần suất mâu thuẫn của hai người bọn họ có hơi cao. Tiếc là mẹ sẽ không tìm cô bé thổ lộ, nếu không ít nhiều cô bé cũng có thể cho chút ý kiến, tiếc là chú sẽ càng không tìm Nghiêm Dục thổ lộ, nếu không cái đầu nhanh trí kia của Nghiêm Dục cũng có thể đề xuất cho chú rất nhiều ý kiến để dỗ mẹ chứ nhỉ?

...

Học sinh lớp chín thường luôn bị phụ huynh che chở ở trong một cái lồng chống bụi, tựa như ngăn cách với tất cả mọi hỗn loạn trừ học tập ra.

Trịnh Vãn đang ở trung tâm hỗn loạn đã mệt mỏi cả thể xác và tinh thần, có thể cho con gái một cốc sữa bò nóng giống như thường ngày, ấm giọng căn dặn cô bé đi nghỉ ngơi sớm một chút, đó đã là cực hạn mà cô có thể làm được. Sau khi trở về phòng ngủ, cô nằm nghiêng, không lâu sau, Nghiêm Quân Thành cũng đi vào.

Sau khi tắt đèn, tất cả mọi thứ xung quanh đều yên tĩnh như vậy.

Rõ ràng đã mệt mỏi đến thế nhưng Trịnh Vãn lại không buồn ngủ chút nào, cả người giống như ngâm ở trong nước chanh chua chát, chìm chìm nổi nổi.

Nếu như khi đó cô còn có thể lấy thân phận người ngoài cuộc để bình tĩnh chọn quả chanh, vậy thì bây giờ cô đã đặt mình vào trong nước, cô cũng nếm được sự đắng chát.

Cuối cùng giữa cô và anh cũng có sự đồng cảm ngắn ngủi rồi.

Không biết bao lâu sau, lâu đến mức mí mắt của cô ngày càng nặng, cô cảm nhận được anh đang dùng tay sờ mặt cô với cường độ rất nhẹ.

Trân trọng mà yêu thương. Cuối cùng, môi của anh chạm đến đỉnh đầu của cô, hôn cô một cái.

Vành mắt Trịnh Vãn hơi nóng, vươn tay ôm lấy eo của anh. Anh cũng không chịu đựng nữa, thể hiện ra hết mọi yêu thương vô vọng của anh trong những năm quá khứ kia, và cả sự ghen tị dữ tợn đến mức anh không thể tự kiềm chế được.

Anh hơi thở gấp, như có thể ngàn vạn lời muốn hỏi.

Mà trước khi anh hỏi nên lời, cô đã nhấc tay vuốt ve vết sẹo anh giấu ở trong tóc kia, bị đâm đến nỗi thốt ra tiếng rên khẽ.

"Em đang nghĩ đến ai?" Sau khi tất cả kết thúc, anh nói bằng giọng khàn khàn.

Em đang nghĩ đến ai? Bây giờ em đang ở trong lòng ai?

Em đang nghĩ đến hàng xóm ở tầng dưới." Trịnh Vãn nhấc tay xoa mặt anh, khẽ than một tiếng: "Em còn đang nghĩ, sau này khi em và Nghiêm Quân Thành của năm bảy mươi tuổi nhớ lại chuyện này, anh ấy sẽ có biểu cảm như thế nào, anh ấy sẽ nói lời như thế nào."

Nghiêm Quân Thành sững sờ.

Sáng hôm sau khi thức dậy, Nghiêm Quân Thành đã đi làm, trên mặt bàn còn có bữa sáng do anh mua về.

Trịnh Tư Vận đang ngồi ở bên cạnh bàn ăn bắp ngô, có mấy hạt ngô còn dính ở trên má cô bé: "Con vừa dậy thì chú đã mua bữa sáng trở về, sau đó đi rồi."

"Công việc của chú ấy khá bận rộn." Trịnh Vãn cúi đầu buộc tóc đuôi ngựa, che giấu biểu cảm trên mặt: "Sắp đến kỳ nghỉ lễ rồi, có lẽ là công việc khá nhiều."

Giọng điệu của cô vẫn ung dung như mọi khi.

Nếu như hôm qua Trịnh Tư Vận không kịp thời cảm nhận được bầu không khí vi diệu kia, cô bé cũng sẽ không nghi ngờ giữa mẹ và chú có mâu thuẫn.

"Ờm..."

Trịnh Tư Vận vẫn còn đang ấp ủ, đang chuẩn bị sẵn trong đầu, phải làm thế nào mới có thể dụ mẹ có ý muốn thổ lộ một cách tự nhiên...

Bình thường sau khi cãi nhau với bạn đời đều sẽ muốn tìm người để phàn nàn đúng không?

"Đúng rồi, Tư Vận." Trịnh Vãn khoác thêm chiếc áo khoác len: "Bà nội con đã đến Đông Thành, bây giờ đang nằm viện, hai ngày nữa đến thứ sáu sau khi con tan học mẹ sẽ dẫn con đi thăm bà một lát, bà rất nhớ con."

"Hả?" Trịnh Tư Vận ngạc nhiên, vội vàng truy hỏi: "Sao vậy ạ, tại sao bà nội lại nằm viện?"

Trước Tết lúc cô bé đi Đồng Thành thăm bà nội, sức khỏe của bà nội còn tốt hơn cô bé mà, hơn nữa kiếp trước lúc này bà nội cũng không đến Đông Thành mà!

"Nói là bệnh cũ." Trịnh Vãn thở dài: "Cụ thể phải sau khi khám xong mới biết được. Sau khi tan làm mẹ sẽ đến đó, con đừng quá lo lắng, nếu không phải hôm qua lúc mẹ gọi điện thoại cho bà nội con nghe thấy tiếng y tá nói chuyện, bà còn muốn giấu diếm chuyện này. Bà và ông Vương của con đến Đông Thành đã hơn nửa tháng rồi, thật là biết giấu."

Lúc này Trịnh Tư Vận mới nghĩ thông suốt.

Kiếp trước bà nội cũng tới Đông Thành, chỉ có điều là bà không nói với mẹ con cô bé mà thôi.

Chuyện này cũng rất phù hợp với tính cách và tác phong làm việc của bà nội. Mẹ cô bé và bà nội đều rất khách khí, không ai muốn làm phiền đến ai, có lẽ trong mắt bà nội, mẹ vừa phải làm việc lại vừa phải chăm sóc cô bé, thế nên mới không gọi điện thoại cho mẹ?

Cô bé lại chậm rãi ngồi xuống, hỏi thêm mấy vấn đề, trong lòng vẫn thở dài một hơi. Bà nội cũng tính là trường thọ rồi, sống đến tám mươi tuổi mới qua đời, nếu như nói kiếp trước có chuyện nào đáng để ăn mừng, thì đó chính là lúc cô bé gặp phải đủ loại trắc trở vì mối tình kia, người quan tâm cô bé trên thế giới này đều đã không còn, bọn họ không nhìn thấy sự đau khổ của cô bé, không nhìn thấy cảnh tượng cô bé một thân một mình, nếu không chắc hẳn sẽ rất đau lòng.

"Được ạ." Trịnh Tư Vận đồng ý: "Chắc chắn bà nội không sao, giữa trưa con sẽ gọi điện thoại cho bà."

Trịnh Vãn mỉm cười, đáy mắt cũng có sự yên tâm nhàn nhạt: "Được."

Trịnh Tư Vận vội vàng ăn sáng xong rồi xuống nhà, chuẩn bị xuất phát đến trường học, trong lúc đang đi, cô bé đã lập tức xâu chuỗi tất cả mọi chuyện lại với nhau - Khoan đã, chẳng lẽ chú và mẹ cũng là bởi vì chuyện của bà nội mới xảy ra mâu thuẫn ư?

-

Thỉnh thoảng những lúc không quá bận rộn, Quý Bách Hiên cũng sẽ tiện thể quan tâm con trai một chút.

Sáng hôm nay, anh ta đã tự mình đưa con trai đi học. Tuy rằng không mong có thể cha con tình thâm như nhà người ta, nhưng anh ta vẫn hy vọng con trai có thể hiểu được tấm lòng của anh ta, đồng thời có đáp lại. Sự đáp lại này rất đơn giản, chỉ cần cậu ta đặt lợi ích của nhà họ Quý ở vị trí hàng đầu là được.

Sự giày vò của Quý Phương Lễ dạo trước đương nhiên cũng không lừa được Quý Bách Hiên, tài xế biết ai mới là ông chủ thật sự, cho dù chỉ là việc nhỏ như lông gà vỏ tỏi cũng sẽ báo cáo lại cho anh ta đúng sự thật.

Quý Bách Hiên hiểu được, nhưng cũng khó hiểu.

Cần gì phải đặt tâm trí ở một người điên điên khùng khùng không biết gì cả? Giản Tĩnh Hoa có thể làm được gì, cô ta có bản lĩnh làm được gì?

Có điều nếu là ý muốn của con trai, anh ta không ngăn cản là được, dù sao cũng không có ảnh hưởng gì đến anh ta.

"Gần đây dì út của con sao rồi?" Quý Bách Hiên nhắc đến như đang nói chuyện phiếm bình thường.

Quý Phương Lễ sửng sốt: "Vẫn như cũ."

Quả thật dì út lại tìm một công việc mới, điều này khiến cậu ta thất vọng.

Tình cảm của con người không chịu nổi việc hao mòn hết lần này tới lần khác như vậy. Dì ấy không muốn đi, vậy thì không đi thôi, tóm lại, cậu ta cũng bề bộn nhiều việc, trong tương lai không lâu còn phải ra nước ngoài học, chi bằng cứ càng đi càng xa như vậy. Dì ấy không đi, vậy cậu ta đi.

Quý Bách Hiên vỗ bả vai con trai, thản nhiên nói: "Phương Lễ, con đường sau này con đi là con đường không tầm thường, đừng để những người kia ảnh hưởng đến con. Ngoài việc khiến con ngột ngạt ra, bọn họ chẳng có bản lĩnh gì, nếu như con để bụng đến những chuyện... không quan trọng, dở khóc dở cười này, còn không thoải mái vì những chuyện này, đó mới là ngáng đường bọn họ."

"Tuy rằng con và Nhã Ninh đều là con của cha, nhưng con không giống con bé. Con bé có mẹ con bé che chở, đương nhiên cha sẽ đặt nhiều tâm trí lên người con hơn."

Quý Phương Lễ yên lặng lắng nghe, tâm trạng cũng dần dần sáng sủa hơn.

Dì út không hiểu con đường mà cậu ta đi, cậu ta cần gì phải cố ép dì ấy hiểu. Nhưng dù sao cũng từng làm mẹ con nhiều năm như vậy, cậu ta cũng không hiểu, tại sao dì út có thể vừa luôn miệng nói tất cả là vì cậu ta, lại vừa làm những chuyện không có lợi gì cho cậu ta?

Cậu ta không hiểu, thật sự không hiểu. Nếu thật sự muốn tốt cho con thì phải nên giống như dì Vãn, dì Vãn để Tư Vận vui vẻ không lo, vì tiền đồ của Tư Vận mà một mình dẫn cô ấy trở về Đông Thành.

Còn cậu ta thì sao, tham gia một cuộc thi Vật lý mà còn phải giấu diếm dì út, sau khi dì út biết còn nổi điên với cậu ta.

Cho dù cậu ta không trở về nhà họ Quý, e rằng đến cuối cùng giữa cậu ta và dì út cũng sẽ ngăn cách sâu đến mức nhìn nhau là ghét.

Quý Bách Hiên cũng nhìn ra được mâu thuẫn giữa Quý Phương Lễ và Giản Tĩnh Hoa không phải một sớm một chiều, chính vì vậy anh ta mười lười quan tâm. Cho dù anh ta không ra tay, cho dù anh ta không mang con trai về, một ngày nào đó "Hai mẹ con" này trở mặt thành thù cũng không kỳ lạ.

"Con trở về lâu như vậy rồi, chắc hẳn cũng biết giai cấp rõ ràng, học sinh trường quốc tế không tiếp xúc với người của xóm nghèo, sau này con kết bạn cũng đều là người trong giới này." Quý Bách Hiên kiên nhẫn dạy bảo cậu ta: "Đương nhiên nếu thỉnh thoảng con muốn tìm chút kích thích, muốn nhìn xem những người bên kia sông ra sao, trải qua cuộc sống như thế nào, cũng không phải không được, nhưng con phải luôn nhớ rằng, con và bọn họ không chung đường, chơi một trận là đủ rồi."

"Con còn nhỏ, đừng nghĩ đến những chuyện đó." Anh ta còn nói: "Học hành cho giỏi, sau này cha sẽ sắp xếp cho con ra nước ngoài học, con chỉ cần làm tốt một chuyện, đó là trở thành..." Anh ta dừng lại mấy giây, trái tim Quý Phương Lễ nảy lên một cái, giờ phút này hai cha con đã ngầm hiểu ý nhau.

Quý Bách Hiên lại dịu giọng: "Là chuẩn bị đầy đủ để trở thành người tốt hơn."

Ánh mắt của Quý Phương Lễ trở nên trầm lắng, gật đầu: "Con biết."

-

Căn phòng mà hiện giờ Giản Tĩnh Hoa đang thuê có hoàn cảnh tốt hơn trước đây, ít nhất còn có ban công để phơi nắng mặt trời.

Tiết thanh minh cũng ngày càng gần, dạo trước Giản Tĩnh Hoa đã liên hệ được với người nhận nuôi mèo, là một cô gái nhân viên văn phòng hơn hai mươi tuổi, khuôn mặt tròn trịa, trông rất đáng yêu.

Giản Tĩnh Hoa nhìn thấy cô gái còn trẻ như vậy, trong lòng buồn vô cớ nhưng cũng thích, vội vàng lấy sữa chua và bánh ngọt ra chiêu đãi.

Cô gái trẻ rất xấu hổ ngượng ngùng: "Chị, không cần đâu ạ, gần đây em đang giảm béo, không dám ăn những thứ này."

Nhắc tới cũng khéo, hai người ở chung một tòa nhà văn phòng.

Cô ấy hỏi đồng nghiệp có ai muốn nuôi mèo hay không, đồng nghiệp đi hỏi giúp cô ấy, thế là liên hệ đến cô gái trẻ này.

Cô gái trẻ vẫn luôn muốn nuôi một con mèo của riêng mình.

Sau khi thấy ảnh chụp do Giản Tĩnh Hoa gửi thì càng yêu thích hơn, còn mua đồ chơi cho Miêu Miêu và cả thức ăn sấy khô mà Miêu Miêu thích ăn, rất có cảm giác nghi thức.

Giản Tĩnh Hoa bật cười: "Em không béo chút nào."

Nghe vậy cô gái trẻ mới nhận lấy sữa chua, sau khi uống mấy ngụm, thấy Giản Tĩnh Hoa đang ôm mèo, vẻ mặt nặng nề không nỡ, cô ấy nhỏ giọng hỏi: "Chị, sao chị... Không nuôi nó nữa?"

Giản Tĩnh Hoa ngước mắt, cười lắc đầu: "Hình như chị không biết nuôi thú cưng cho lắm, không chỉ là thú cưng, nuôi cái gì cũng không tốt, hỏng bét."

"Sao lại thế chứ!" Cô gái trẻ trợn tròn mắt: "Chị nuôi nó tốt lắm mà, em thấy nó cũng rất thích chị."

Giản Tĩnh Hoa không nói tiếp nữa, cuối cùng sau khi hôn lên đầu của con mèo một cái bèn đặt nó vào trong lồng vận chuyển hàng không, nhỏ giọng nói: "Nhóc con, cảm ơn em đã ở cùng chị lâu như vậy, tạm biệt."

...

Đông Thành đã tiếp nhận những người trôi dạt từ mọi miền đất nước.

Tập tục của các nơi cũng không giống nhau, gần tới tiết thanh minh, ở những nơi vắng vẻ đã có thể nhìn thấy có người hóa vàng mã cho người thân ở trên thiên đường. Giản Tĩnh Hoa cũng bưng cái chậu tìm một nơi hẻo lánh, mở bật lửa nhưng lại không phải là đốt tiền giấy.

Có ảnh chụp, các loại tài liệu.

Nhân vật chính ở trên đó đều là Quý Bách Hiên.

Anh ta mới là khởi nguồn của mọi bi kịch, cô ấy sẽ không quên.

Nói cô ấy mềm lòng cũng được, nói cô ấy nhu nhược cũng được. Quả thật cô ấy thất vọng và cũng tuyệt vọng, nhưng cô ấy không quên người mà cô ấy căm hận nhất là ai.

Giản Tĩnh Hoa lẳng lặng đốt, thỉnh thoảng bị bỏng tới ngón tay, mặt cô ấy vẫn không đổi sắc.

Cô ấy cảm thấy vui vẻ, bởi vì cô ấy sắp được tự do rồi, giống như trở về đêm trước khi thi đại học, cô ấy sắp nộp một bài thi hài lòng nhất cho bản thân.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui