" Thật tiếc là ở đây không có, tôi còn gió lúc nhỏ tôi cũng thường hay đi đến bắt đom đóm.
Bây giờ đô thị phát triển một mảnh vườn nhỏ này không thể nào thu hút được tụi nó".
Đào Khương thở dài.
Nói chuyện với Đào khương cô cảm thấy rất thoải mái cũng có cảm giác rất hợp ý với anh ta.
Cô càng nói càng nhiều, cũng cởi mở hơn, cuối cùng hai người quyết định trao đổi số điện thoại.
Cũng xem nhau như là bạn tốt.
Ở nơi như thế này tìm được một người hợp ý nói chuyện với mình rất khó, cô cũng rất vui vẻ.
Bởi vì Đào Khương còn có việc.
Cho nên rời đi trước.
Trước khi đi còn căn dặn cô đừng ở đây quá lâu vì sẽ dễ bị cảm lạnh, Cô vẫy tay nói cảm ơn rồi ngồi một mình.
" Ở đây làm gì ?".
Chủ nhân của giọng nói này chính là Diêu Trì.
Khi nãy cô nói chuyện với Đào Khương, hắn đều nhìn thấy hết.
Hắn thấy cô ở với Đào thương thì bộc phát tức giận.
Hắn nhanh chóng đi đến kéo tay cô không một chút thương tiếc:"Hóa ra cô ở đây".
Cô bị nắm đau liền vùng vẫy:"đau, anh tìm tôi có chuyện gì...!đau quá, anh thả tay tôi ra...".
" hừ...cô ở đây nói chuyện với đàn ông, tôi nắm tay một chút mà cô lại khó chịu?".
Gì chứ, cách nói này y hệt như chuẩn bị đè ép cô xuống vũng bùn bẩn thủi vậy, cô trong sạch, không có ý định xấu xa như hắn nghĩ.
" tôi nói chuyện với ai thì liên quan gì đến anh?".
Lời nói này chọc giận Diêu Trì.
Khuôn mặt hắn đen lại, sau đó ép cô đẩy vào tường, dồn cô ở thế hạ phong.
Hắn nắm cằm cô, làm cho cô phải ngẩng cao đầu:" cô lên nhớ bây giờ cô là vợ tôi, không được phép cô quyến rũ người đàn ông khác, không cho cô nói chuyện với đàn ông".
Cô bị nói đến phát cáu, trong lòng hắn cô là loại người như vậy à, đi đâu cũng có thể quyến rũ người khác?.
Tần Tâm Ly hất tay hắn ra:" vì sao không thể?".
Cô cũng không làm chuyện gì mờ ám, Vì sao lại không thể nói chuyện với người khác.
" Cô muốn quyến rũ người khác muốn rủ người đàn ông đó?".
" tôi không có".
Mặt hắn hiện lên khinh bỉ:" cô nói không có nhưng trên mặt đã biểu hiện như thế.
Nói xem....!cô thiếu thốn đàn ông đến vậy à ? Hay là để tôi thỏa mãn cho cô nhé".
" Anh quá đáng lắm rồi đấy".
" Quá đáng ? tôi làm cái gì mà cô nói là quá đáng, tôi quá đáng cái gì?.
" anh buông tôi ra, nếu anh nghĩ như thế thì tôi không còn gì để nói".
Hắn càng tức giận hơn:" nếu cô không chịu được vậy thì tôi sẽ thõa mãn cho cô, tôi chịu thỏa mãn cô là đã tốt hơn tên đàn ông đó gấp 10 lần".
Diêu Trì nói xong liền cúi đầu gặm cắn cần cổ cô, hành động này làm cô rất phản cảm, cô đẩy mạnh trắng ra, cũng mất đi tâm tình ở lại, cô quay người nhanh chóng bước đi, cô chỉ mong mau chóng đi khỏi nơi này.
" Cô đi đâu?".
Hắn túm lấy tay cô kéo lại.
Tần Tâm Ly giãy giụa:" Tôi muốn về nhà".
" ha~ cô đừng tùy hứng như vậy, đêm nay cô phải đi chung với tôi, Cô nên nhớ cô là vợ tôi".
Một câu này làm cho cô tỉnh táo lại, cô cắn môi suýt kìm nén chịu đựng suýt nữa đã bật máu.
Cô hít sâu, sau đó nhìn hắn:"...!được rồi...anh muốn làm gì thì làm đi".
Xích mích kết thúc, cô là người yếu thế, hai người trở lại đại sảnh, vừa vào đến hắn liền trở lại vẻ mặc âu yếm, kéo cô lại bên người, nhanh chóng đi đến trước mặt của một người quen thuộc, chính là Mộc Tiểu.
Trong lòng cô lại hiện lên vẻ mỉa mai, hóa ra có Mộc Tiểu xuất hiện, hắn mới đi tìm cô.
Mỉa mai, thật sự rất mỉa mai mà, bởi vì thân phận của mình không khác gì một đồ vật thế thân của những người Hào Môn, nếu không phải vì tiền, cô cũng không cần hạ thấp mình như vậy.
Mộc Tiểu vừa thấy cô thì cười rất vui vẻ, đi đến nắm lấy tay cô.
" Tâm Ly, lại gặp cô rồi".
" chào cô".
Cô không biết Mộc Tiểu hôm nay đến đây là vì nguyên nhân gì, hay là....!cô sực nhớ lại lời của Đào Khương đã nói, hay là một tiểu cũng là một trong những cổ đông của công ty, mà cũng rất có thể là được Diêu Trì mời đến.
Hôm nay cô ấy đi chung với một người đàn ông có nước da hơi ngăm, nhưng rất soái khí, cô thấy được ánh mắt của người đàn ông này nhìn Mộc Tiểu rất trìu mến, mà Mộc Tiểu cũng rất vui vẻ mà hưởng thụ ánh mắt này.
Tần Tâm Ly nghĩ chắc đây chính là tình địch của Diêu Trì.
" Tâm Ly, hôm nay cô rất đẹp".
"Cảm ơn cô, cô cũng không kém gì tôi, rất đẹp".
Người nhìn hữu ý, người bị nhìn thì vô tình, Dưới cái nhìn của Diêu Trì, Mộc Tiểu không có ngó ngàng đến hắn mà kéo cô ra một góc.
Duy Trì nhìn hai người thân thiết thì vô cùng thắc mắc, sau đó cũng không còn thời gian suy nghĩ đến chuyện này, hắn phải lấy lại tinh thần, vì ở trước mặt của hắn, tình địch đang giương cung bạt kiếm.
" Xin chào, cậu khỏe chứ?".
Người đàn ông da ngăm đi chung với Mộc Tiểu mở lời trước, Diêu Trì cười khinh:" Cảm ơn, nhờ phúc của anh, tôi rất tốt, không cần anh phải quan tâm".