Gia đình họ Tạ mấy hôm nay xảy ra một chuyện lớn.
Ông chủ đưa một người phụ nữ về nhà, để cô ta ở phòng ngủ chính.
Mười mấy năm nay, ông chủ vẫn độc thân, một lòng lo cho sự nghiệp, đừng nói là đưa phụ nữ về nhà, ngay cả bóng dáng phụ nữ bên cạnh ông chủ cũng không có, lần này hành động như vậy thật là lạ.
Những người giúp việc khác trong nhà cũng tò mò, nhưng ngay cả quản gia cũng chỉ biết, hôm đó Tạ Dĩ Triều đi dự một đám cưới trên du thuyền, kết quả là chưa bao lâu đã vội vã trở về, trong lòng ôm một người phụ nữ, bác sĩ gia đình cũng nhanh chóng đến nhà họ Tạ, tiến hành kiểm tra sức khỏe cho người phụ nữ đó.
Cô ta ngủ suốt một ngày.
Ngoài việc cô ta họ Lục, quản gia không biết gì khác, sáng nay ông chủ đã đi công tác, phải mấy ngày mới về, trước khi đi, ông chủ đặc biệt dặn dò quản gia phải chăm sóc cô ta thật tốt.
Quản gia lập tức nhận ra, cô Lục này có thể sẽ ở đây lâu dài, cô ta nhất định là bạn gái của ông chủ, sau này còn có thể là nữ chủ nhân ở đây.
Nhưng chuyện này không liên quan đến ông, ông chỉ cần làm tròn bổn phận của một quản gia, chăm sóc tốt cho cô Lục là được.
Chín giờ sáng, nhà bếp đã chuẩn bị xong bữa sáng.
Ông gọi một người giúp việc: "Lên tầng gọi cô Lục xuống ăn sáng.
"
Cả ngày hôm qua không ăn gì, không đói mới lạ.
Quản gia hơi lo lắng, không biết lát nữa Tạ Hành có đột nhiên trở về không, nếu nhìn thấy thì không khéo lại cãi nhau với ông chủ mất, ôi, thật đau đầu!
Nhưng không ngờ, so với rắc rối chưa biết này thì rất nhanh trong nhà đã xảy ra một rắc rối lớn khác.
Có người giúp việc vội vã chạy đến báo với ông, Uông Linh đến rồi.
Quản gia nhíu mày.
Không lâu sau, Uông Linh ung dung bước vào phòng khách, ngồi phịch xuống ghế sô pha, trên mặt đủ kiểu xét nét, lúc thì chê người giúp việc quá lười biếng, lúc thì chê bình hoa đặt không hợp phong thủy, giọng nói chua ngoa làm mấy người giúp việc không nhịn được mà lén lườm bà ta.
Uông Linh gần sáu mươi tuổi, mắt tam bạch nhãn, mũi hếch môi mỏng, trời sinh tướng khắc nghiệt, rõ ràng bà ta cũng chỉ là người giúp việc, chẳng qua là từng chăm sóc lão phu nhân, dựa vào thâm niên mà thường xuyên đến chỉ trỏ sai bảo bọn họ.
Người giúp việc ở nhà bếp bưng bữa sáng đi qua, Uông Linh nhìn thấy, gọi người đó lại: "Ông chủ và cậu chủ đều không có nhà, các người bưng cho ai ăn?"
Quản gia nói: "Cô Lục.
"
Uông Linh lập tức phản ứng lại, không vui nhíu mày: "Người phụ nữ mà ông chủ đưa về?"
Hôm qua bà ta nghe nói Tạ Dĩ Triều đi dự đám cưới trên du thuyền, giữa chừng có người phát hiện có một cô gái trôi nổi trên mặt nước, đợi cứu lên, Tạ Dĩ Triều lập tức chạy đến đưa người về khoang của mình.
Cụ thể đã xảy ra chuyện gì, không ai nói rõ được, nhân chứng chỉ có vài người, Tạ Dĩ Triều đã dặn dò không cho nhân viên lan truyền lung tung.
Bà ta ở nhà cũ của nhà họ Tạ cũng là vô tình nghe người trong khu biệt thự nhắc đến, lúc đầu bà ta căn bản không tin, cảm thấy chuyện này quá hoang đường, Tạ Dĩ Triều sao có thể tùy tiện đưa một người phụ nữ vớt được dưới nước về nhà?
Nhưng đây lại là sự thật.
Mắt tam giác của Uông Linh đảo một vòng, không hài lòng hỏi: "Cô ta ở đâu, sao giờ này còn chưa dậy?"
Vừa dứt lời, một giọng nói lạnh lùng kiêu ngạo từ trên lầu truyền đến: "Nói nhỏ chút đi, bà ồn quá.
"
Uông Linh kinh ngạc quay đầu lại, nhìn thấy cô gái trẻ đang đứng ở lầu hai, cô vịn vào lan can kính, khuôn mặt xinh đẹp động lòng người nhưng biểu cảm lại rất cao ngạo.