Nếu không phải sợ ngày thứ hai sau khi kết hôn mà về bộ đội liền sẽ làm người trong thôn bàn tán người nhà, anh đã không đợi được hết ngày nghỉ phép.
Nguyên chủ cũng không để bụng Lâm Quốc Đống lạnh nhạt với cô ta, cô ta chỉ vì muốn bản thân được sống tốt.
Nhưng cô ta cũng biết, kết hôn không hề đảm bảo hay an toàn, cho nên dù cô ta ngang ngược ở nhà mẹ đẻ, lại cúi đầu khom lưng ở nhà họ Lâm.
Vì thế, sắc mặt của người nhà họ Lâm đối với cô cũng trở nên tốt hơn.
Nhưng rốt cuộc không chịu nổi số nguyên chủ tốt, bởi vì chỉ có một lần trước khi kết hôn kia, vậy mà cô ta mang thai.
Sau khi mang thai, nguyên chủ thay đổi thái độ lấy lòng người nhà họ Lâm trước kia, cô ta trực tiếp gây chuyện.
Cô ta nhân cơ hội lợi dụng đứa bé trong bụng ép buộc nhà họ Lâm chia nhà, sau khi chia nhà, cô ta muốn nhà họ Lâm cho cô ta căn nhà mái ngói ba gian, còn có tiền lương của Lâm Quốc Đống cũng phải giao cho cô ta.
Nếu không chia nhà, cô ta sẽ mang theo đứa bé trong bụng rồi tự sát.
Cha Lâm mẹ Lâm bởi vì hành động của con gái mà hổ thẹn với con trai, cho nên giấu Lâm Quốc Đống đồng ý với nguyên chủ.
Vì thế, nguyên chủ mang theo cái thai hai tháng thành công chia nhà, sau khi mang thai bốn tháng, chuyển vào căn nhà mái ngói gạch đỏ ba gian khang trang mà nhà họ Lâm xây cho cô ta.
Ở thời này nhà nào cũng là gạch mộc, nhà mái ngói gạch đỏ khang trang của nguyên chủ quả thật rất bắt mắt có thể diện.
Tới tháng 3 năm 1966, nguyên chủ sinh hai đứa con trai sinh đôi.
Cuối năm này, Lâm Quốc Đống về nhà thăm người thân, cũng là lúc này, anh mới biết trong nhà đã chia nhà, mà số tiền anh gửi về trong khoảng thời gian này, cha Lâm mẹ Lâm đều đưa hết cho nguyên chủ.
Lâm Quốc Đống mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần, nhưng nhà đã chia, đứa nhỏ cũng đã sinh, còn có thể làm gì chứ?
Khi hai đứa nhỏ 4 tuổi, cũng chính là đầu năm 1969, Lâm Quốc Đống về nhà thăm người thân lần thứ hai.
Ngày đó, nguyên chủ về nhà cũ cùng ăn cơm với mọi người, người một nhà hiếm khi đoàn tụ khiến các nam đồng chí uống hơi nhiều rượu.
Sau khi về đến nhà, nguyên chủ đi rót trà tỉnh rượu cho Lâm Quốc Đống, trong trà còn bỏ thêm thuốc vẫn chưa dùng hết lúc trước.
Nguyên chủ nghĩ, dù sao Lâm Quốc Đống cũng uống khá say, cho dù làm chút chuyện gì kia với cô ta, cô ta cứ khăng khăng chắc chắn là Lâm Quốc Đống say rượu làm loạn là được.
Mà Lâm Quốc Đống quả thật không ngờ sau khi bọn họ kết hôn, cô ta còn bỏ thuốc, xong việc, anh chỉ coi như mình uống quá nhiều rượu.
Vì thế, năm trước sau khi Lâm Quốc Đống rời khỏi, nguyên chủ lại mang thai, cũng vào giữa tháng 10 năm 1969, nguyên chủ sinh cậu con trai thứ ba.
Mà hiện tại là tháng 9 năm 1970.
Muốn nói đến cuộc sống của nguyên chủ mấy năm nay sau khi kết hôn, cô ta thật sự sống cực kỳ thoải mái, từ sau khi chia nhà, mỗi tháng Lâm Quốc Đống cho cô ta 30 tệ, còn có ít phiếu do bộ đội phát, phiếu thịt, phiếu vải, phiếu công nghiệp linh tinh.
Nguyên chủ có tiền, lại không cần trông con, khiến các nữ đồng chí trong thôn hâm mộ không thôi.
Còn tại sao không cần trông con, bởi vì khi đứa bé còn nhỏ không biết đi, là mẹ Lâm qua chăm sóc.
Chờ đứa bé biết đi, trẻ con ở nông thôn đều là nuôi thả, cô ta càng không thèm quan tâm.
Có thể do nguyên chủ không có được sự yêu thương của cha mẹ, cho nên cô ta cũng không có tình thương của mẹ.
Những thứ tốt đều chỉ cho bản thân mình hưởng thụ.
Chẳng sợ trong thôn bàn tán nói xấu, cô ta đều không để bụng, con cái nhà ai mà không như vậy.
Đương nhiên, khi nấu cơm, cô ta cũng sẽ nấu nhiều hơn để cho bọn nhỏ chút cơm, dù sao cô ta cũng biết, nếu bọn nhỏ xảy ra chuyện gì, cuộc sống này của cô ta sẽ không dễ sống như bây giờ nữa.