20 năm trước.
Một nhà máy bỏ hoang ẩn mình trong bụi cỏ dại. Từ xa vọng lại tiếng còi xe cảnh sát và xe thủ tục đặc biệt. Đội thủ tục đặc biệt tiến dần về phía nhà máy, đội trưởng ra hiệu, mở cửa nhà máy.
Các cửa sổ bên trong được dán đầy vải đen tối om không nhìn thấy năm ngón tay. Đội thủ tục đặc biệt chiếu đèn vào bên trong. Khi tất cả ánh sáng tập trung về một chỗ, hiện ra cảnh tượng kinh hoàng.
Trong vũng máu, một cô bé ngồi yên, mí mắt nhấp nháy nhìn họ. Quần áo dính đầy vết máu. Vẻ mặt mơ hồ.
Đội trưởng vội vàng ôm cô bé rời đi.
——
Bệnh viện An Bình.
Cha mẹ cô bé đã chờ sẵn. Bác sĩ và y tá đẩy giường cấp cứu vội vã vào phòng mổ. Đèn phẫu thuật sáng rồi lại tắt. Bác sĩ bước ra nói với cha mẹ cô bé rằng con họ không sao, bây giờ nằm ở phòng bệnh thường.
Trong phòng bệnh thường. Cô bé tỉnh lại.
Sau khi nhận được tin, Sở Công an vội vã chạy tới.
Lộ Quốc Khánh đến tầng 4 phòng 412. Gõ cửa rồi ấn tay nắm mở cửa.
Người bên trong nghe thấy động tĩnh, nhìn về phía cửa. Cha cô bé chào Lộ Quốc Khánh. Tiếp tục gọt táo.
Lộ Quốc Khánh kéo ghế ngồi bên phải. Lý Soái cầm sổ ghi chép.
"Con gái, con có nhớ người nhốt con trông thế nào không? Là nam hay nữ?"
"......"
"Con có từng gặp các chị này không?" Lộ Quốc Khánh đặt mấy tấm ảnh nạn nhân lên giường.
Cô bé vẫn nhìn chằm chằm lên trần nhà, không cử động.
Lý Soái nghi ngờ liếc nhìn. Cúi xuống nói vài câu bên tai đội trưởng.
Lộ Quốc Khánh gật đầu.
Họ trò chuyện thêm vài câu gia đình. Lý Soái dẫn hai người khác vào.
Người phụ nữ lớn tuổi hơn gọi tất cả mọi người ra ngoài trừ cô bé. Bắt đầu kiểm tra.
Sau hơn một tiếng, người phụ nữ vẻ mặt không tốt nói với Lộ Quốc Khánh rằng cô bé bị mất trí nhớ chọn lọc. Điều này tốt cho cô bé, nhưng tình huống xấu đối với đội án nghiêm trọng. Một mặt phải tìm hung thủ thông qua cô bé, mặt khác chịu ảnh hưởng xã hội phải vội vã phá án. Hiện tại manh mối duy nhất là nạn nhân, thậm chí cả chỗ cô bé bị nhốt cũng là cuộc gọi điện thoại lạ báo tin.
Lộ Quốc Khánh nhìn cô bé qua cửa sổ nhỏ, suy nghĩ.
Nhóm điều tra triệu tập cuộc họp. Nội dung cuộc họp là thảo luận giải pháp, hai tiếng để thảo luận ra trước tiên tìm điểm chung của các nạn nhân để ngăn chặn nạn nhân tiếp theo xuất hiện. Vụ cô bé tạm gác lại.
Nạn nhân thứ nhất Đường Thơ Kỳ, 10 tuổi, học lớp 3 trường Tiểu học Hy Vọng.
Nạn nhân thứ hai Vương Lâm, 12 tuổi, học lớp 6 trường tiểu học phụ thuộc.
Nạn nhân thứ ba Vương Bối Bối, 15 tuổi, học lớp 9 trường trung học cơ sở.
Nạn nhân thứ tư Diệp Tịch, 15 tuổi, học lớp 9 trường trung học tư thục.
Các mối quan hệ xã hội của những người này đơn giản và không quen biết lẫn nhau, hung thủ dựa vào điểm gì để chọn nạn nhân.
"Lý Soái, nói lại kết quả điều tra thăm hỏi."
Lộ Quốc Khánh lên tiếng.
"Những đứa trẻ này ở trường đều là học sinh xuất sắc. Nhận xét của giáo viên đều tốt. Nhưng ngoài xã hội thì khác. Vương Bối Bối ở ngoài hay bắt nạt con cái hàng xóm, còn các em khác đều ngoan.
"Vậy có phải là hàng xóm nảy sinh ý định giết người?"
"Giết người phạm pháp, huống hồ con cái họ mới học lớp 3. Cần người chăm sóc. Chỉ cần gọi phụ huynh Vương Bối Bối đến xin lỗi thôi. Không cho Vương Bối Bối đến nữa."
"Vậy hung thủ sẽ là người thế nào?"
Lộ Quốc Khánh gõ bút lên bàn, gọi Vương Diệp đi mời nhà viết tội phạm đến lập biên bản.
Báo cáo của nhà viết tội phạm là hung thủ là nam giới, thời thơ ấu bị giáo viên đánh đập áp bức dẫn đến ghen tị với học sinh giỏi, không hài lòng với thành tích học tập.
Lộ Quốc Khánh thấy báo cáo này có gì đó không đúng nhưng không nói ra được. Đành phải điều tra theo hướng này trước.