Mê Tàng Hình Trinh

21.

Nhà họ Hòa, mẹ Hòa Miêu tìm thấy một cuốn nhật ký trong phòng con gái.

"Ngày 10 tháng 9 năm 2003, tôi được cảnh sát cứu thoát. Họ không nói với tôi suy nghĩ thật sự của họ. Tôi không biết phải làm thế nào để giúp họ."

"Ngày 20 tháng 5 năm 2013, tôi thường xuyên mơ thấy một vài người, một lớp sương mỏng che khuất khuôn mặt không nhìn rõ."

"Ngày 21 tháng 5 năm 2013, tôi lên mạng tìm kiếm, thấy vụ 9.08. Trong lòng đoán những người trong mơ liên quan tới vụ đó. Thử tìm hiểu xem."

......

"Ngày 7 tháng 9 năm 2023, tất cả ký ức mất đều quay trở lại. Ra là những chuyện đẫm máu tàn bạo như vậy. Trong mơ họ cầu xin tôi đi trả thù, cầu xin tôi giải thoát cho họ."

Giấy vàng úa, thậm chí hơi giòn, bị nước thấm ướt, chữ nằm ngổn ngang.

Mẹ Hòa Miêu khóc nức nở, bao nhiêu năm qua, bà tưởng ký ức của con gái sẽ không quay lại được nữa. Có thể sống cuộc sống bình thường hạnh phúc. Nhưng không ngờ bị tra tấn, hành hạ.

Cảnh sát đến hỏi thăm. Mẹ Hòa Miêu đưa cho họ cuốn nhật ký.

Cầu xin họ đưa con gái về!

Vương Bình đọc nhật ký, ủ rũ ngồi một mình trước cửa điều chỉnh cảm xúc.


Một chai nước khoáng nằm ngang trước mặt, Vương Bình ngước lên nhìn, là Giám đốc Sở.

Vai bị vỗ vỗ.

Báo cáo vừa ra, Triệu Vân đã xác định được nghi can. Bên trong thực sự có Dư Thiên.

Dư Thiên thời đó bị xử tử, người thực hiện vụ án lần này là đồng phạm hoặc bắt chước.

Tỷ lệ giống nhau cao tới 99%. Hai người là song sinh cùng trứng.

Hám Đồng có thói quen đưa ngón cái tay trái lên môi dưới, di chuyển qua lại, suy nghĩ.

Nghĩ ra một manh mối, vớ lấy áo khoác, mọi người đi theo.

Nơi này trước đây là kho chai nước nóng. Diện tích lớn, ít người qua lại, thích hợp để phạm tội.

Mọi người cầm gậy gỗ, lặng lẽ tiếp cận.

Vương Diệp đá bay cánh cửa sắt, những người phía sau tiến nhanh vào ngôi nhà phẳng.

Bên trong có tiếng đồ vật rơi xuống nặng nề, Hám Đồng lo cho sự an toàn của con tin, ra hiệu tay với Vương Bình rồi xông vào nhà.

Ngũ quan trên mặt Dư Thiên nhăn nhó vặn vẹo, gương mặt trông rất đáng sợ. Toàn bộ khuôn mặt sưng tím bừng, tức giận đến mức như muốn nổ tung.

Hòa Miêu tiếp tục nói: "Không biết rõ đáy lòng tôi, đừng chạm vào lằn ranh của tôi. Anh chạm vào, tôi sẽ bắt anh trả giá."

"Anh thấy cái giá phải trả rồi chứ."

Dư Thiên thấy một nhóm cảnh sát ập vào, không khỏi lạnh lùng cười. Điều này sẽ khiến hắn đầu hàng sao? Thật buồn cười.

Nắm cổ tay Hòa Miêu, kéo cô về phía mê cung.

Điều Hòa Miêu không ngờ là bên dưới ngôi nhà phẳng còn có một căn hầm.

"Trò chơi bây giờ mới bắt đầu."

Vương Bình không tìm thấy Hòa Miêu, Triệu Vân dẫm phải một chỗ đất mềm, cảm thấy có điều nghi ngờ, dùng dụng cụ đập vỡ ra.

"Vương Bình, Vương Bình mau lại đây."


Hai người nhảy xuống.

Mò mẫm tiến lên. Đi được khoảng 2-3 phút, Vương Bình phát hiện họ lại quay về chỗ cũ.

Nhìn kỹ để nhớ lại, vội vàng lo lắng.

Triệu Vân hét lớn: "Dư Thiên, ngươi bị vây hãm rồi, mau đầu hàng đi. Ra đây!"

Vương Bình sững sờ, kéo Triệu Vân bảo đừng la nữa. Vô ích thôi. Người ta luôn vùng vẫy trong phút cuối cùng.

"Cô có nghe thấy không?" Dư Thiên nói với Hòa Miêu.

Hòa Miêu cúi người, bị kéo căng dây chằng lưng trong lúc vật lộn. Cơn đau nhức từng sợi lan khắp cơ thể.

Lợi dụng Dư Thiên không để ý, từ tay áo cô rút con dao nhỏ đâm vào cổ hắn. Sau đó hết sức lao vào hẻm nhỏ.

Trái tim đập thình thịch trong lồng ngực, thở hổn hển, trốn đi.

Dư Thiên bịt vết thương, hung hăng nói: "Hòa Miêu, ra đây ngay."

Những viên ngọc máu chảy dài trên cổ xuống lòng bàn tay ấm nóng, trái tim lạnh buốt.

Vương Bình và Triệu Vân nghe thấy tiếng động, tăng tốc tìm kiếm Hòa Miêu.

Hòa Miêu nắm chặt con dao nhỏ. Cẩn thận luồn lách trong hẻm nhỏ.

Ba bên giằng co truy đuổi trong mê cung nhỏ bé.


Thời gian trôi qua từng phút, từng giây, Hòa Miêu tính toán dựa theo lượng máu mất để ước lượng tốc độ mất máu.

Một giọt, hai giọt. Nhỏ xuống áo làm nở một đóa hoa máu đẹp rực rỡ.

Cuối cùng Hòa Miêu gặp Vương Bình. Không kịp âu yếm, bảo Hòa Miêu lên trước.

Hai người tiếp tục đi tới, theo vết máu tìm thấy Dư Thiên. Vẻ mặt Dư Thiên có vẻ không thể cứu chữa. Hai người vội vàng cầm máu sơ cứu.

Đưa đến bệnh viện Hoa Thị. Sau khi cấp cứu vẫn không qua khỏi.

Trong lòng Hòa Miêu không được thả lỏng cho lắm. Tối hôm đó, cô vẫn mơ thấy những người kia. Họ kéo cô không chịu rời đi.

Bác sĩ tâm lý đến thăm khám tình trạng của cô. Cô từ chối, ý cô không phải làm thế.

Cô bất lực ôm chặt lấy mình. Vương Bình đau lòng nhìn, ôm cô, dỗ cô, nghĩ mọi cách điều trị.

Có một ngày, Hòa Miêu soi gương, thấy người trong gương mắt không chút hào quang, mặt mày u ám vàng vọt. Cô sắp không nhận ra mình!

Lợi dụng lúc mẹ Hòa Miêu đi mua cơm, Hòa Miêu nhảy lầu từ tầng 4.

Trong di chúc cô viết mình xin lỗi gia đình. Hy vọng kiếp sau vẫn làm con của cha mẹ.

- ------------hoàn------------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận